Từ khi có ý tưởng thà để ký chủ gây họa cho dạ minh châu còn hơn là để cô đi ra ngoài gây tai họa cho người khác, hệ thống chưa từng thay đổi lập trường của mình.
Hơn nữa càng ngày càng chắc chắn chỉ có như thế thì thế giới mới hòa bình, mặt khác dạ minh châu cũng rất thích ký chủ gây phiền phức cho hắn, nếu làm như thế thì hai bên sẽ cùng có lợi.
Hệ thống âm thầm tính toán.
Ở một khía cạnh nào đó thì những lời hệ thống vừa nói đã thành công trấn an Nam Nhiễm.
Cô cân nhắc một lúc, cảm thấy cũng đúng, cô vừa hiền lành vừa lương thiện như vậy, sao dạ minh châu có thể không thích được chứ.
Lầu hai vốn dĩ là chỗ để dùng bữa, không biết tại sao ăn một hồi lại biến thành cảnh tượng này.
Cũng may là không có ai đi lên, nếu không nhất định bọn họ sẽ trợn mắt nhìn tình huống trước mặt.
Dưới lầu, bởi vì nhàn rỗi không có việc gì làm nên Chu Tước đưa Hoa Vũ ra ngoài đi dạo. Đúng lúc, bên cạnh tiệm ăn có một cửa hàng trang sức nhỏ. Ban đầu Hoa Vũ còn hơi xấu hổ, do dự nói: "Chúng ta không ở lại chờ ân nhân sao? Có khi nào khi ân nhân đi xuống sẽ tức giận không?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tước xuất hiện ý cười nhẹ: "Cô cảm thấy lão đại là một người thích để ý mấy chuyện này? Tính tình ân nhân cô thế nào, cô cũng biết đi?"
Câu hỏi này của Chu Tước khiến Hoa Vũ ngây người trong chốc lát.
Cũng đúng, từ trước đến nay ân nhân không phải người thích để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.
Nghĩ như thế, cô mới đồng ý theo Chu Tước đi tới cửa hàng trang sức ở bên cạnh.
Lúc mới bước vào, Hoa Vũ luôn nắm chặt khăn tay, trong lòng vô cùng khẩn trương. Bởi vì trước đây cô rất nghèo, chưa từng có cơ hội đến những nơi như thế này. Khi làm ca kỹ ở Dạ Túy Nhân, cô cũng từng đeo một ít trâm cài đắt tiền nhưng khi đó cô không dám quan sát kỹ, sợ rằng vừa mới chạm vào đã làm hư chúng nên mới xuống khỏi sân khấu, cô đã vội vàng tháo nó xuống, đem trả cho người ta.
Chu Tước thấy cử chỉ của Hoa Vũ không được tự nhiên, cô duỗi tay vỗ nhẹ vài cái lên bả vai của Hoa Vũ, rồi nắm lấy cánh tay của cô ấy, mở miệng trấn an: "Chỗ của chúng ta, cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu, thả lỏng một chút, tùy tiện lựa đi."
Nghe vậy, Hoa Vũ hơi gật đầu, nhìn qua có vẻ như đã thả lỏng hơn trước nhưng thời điểm xem trang sức được trưng bày trong tiệm, cô vẫn không dám chạm vào, sợ sẽ làm hư chúng.
Chu Tước nhìn dáng vẻ này của Hoa Vũ, hai tay khoanh trước ngực, đánh giá cả người Hoa Vũ từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó, lạnh nhạt gọi: "Hoa Vũ."
Hoa Vũ quay đầu, "Hả?"
"Tôi không thể thường xuyên đi theo bên cạnh lão đại."
Hoa Vũ bị làm cho hồ đồ: "Cái... cái gì?"
Chu Tước cụp mắt, "Tính tình của lão đại thế nào, chắc cô cũng nhìn ra. Từ trước đến giờ, lão đại đều không quan tâm đến mấy cái gọi là lễ nghi quy củ, nhân tình thế thái(*). Cô đến giúp cô ấy đi."
Hoa Vũ nghe đến ngây ngốc: "Hả?"
Chu Tước vừa nói vừa cầm cái vòng phỉ thúy trông vô cùng sang trọng được trưng bày trên kệ thủy tinh lên, sau đó đeo vào tay của Hoa Vũ.
Làn da của Hoa Vũ vốn đã trắng mịn sẵn, rất hợp đeo vòng phỉ thúy, nên nhìn qua trông vô cùng đẹp mắt.
"Tính cách của cô, tinh tế lại trầm ổn, là người thích hợp nhất để đi bên cạnh lão đại."
Nói xong, không biết Chu Tước nghĩ tới cái gì mà cười khẽ một tiếng.
"Yên tâm, ở cạnh lão đại rất an toàn. Cô chỉ cần giúp lão đại nói đỡ khi cô ấy lỡ nói ra chuyện gì đó không kiêng nể người khác, giúp người khác không bị xấu hổ."
Hai mắt Hoa Vũ đỏ ửng, cô đương nhiên đồng ý ở lại.
Chỉ là ở đây, mỗi người đều có sở trường riêng của mình, còn cô chỉ là một cô gái mềm yếu, tay không thể xách, vai không thể khiêng, cô còn nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bản thân bị đuổi xuống núi. Cho nên cô chỉ ước mong, trong thời buổi loạn lạc này, có được một nơi yên bình để sống qua ngày, có thể làm điều gì đó cho ân nhân đã cứu mạng mình, ngoài ra không còn ý niệm nào khác.
...
(*) Nhân tình thế thái: Lòng người, thói đời