Qua mấy ngày điều dưỡng, tay của Nam Nhiễm đã hết sưng, vết thương gần như đã lành hẳn.
Trước đây toàn bộ bàn tay của cô đều phải băng lại nhưng hiện tại chỉ còn lại một phần nhỏ.
Nam Nhiễm ngồi dưới gốc cây lê.
Ánh hoàng hôn bao phủ cả một vùng trời, thời tiết mát mẻ không hề nắng gắt như ban trưa, lâu lâu còn có vài cơn gió nhẹ thổi tới làm người ta cảm thấy thoải mái.
Huyền Vũ đẩy gọng kính, sau khi băng bó cho Nam Nhiễm xong thì nhỏ giọng nói: "Lão đại, vết thương của ngài sắp khỏi rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày thì có thể tháo băng."
Nam Nhiễm biếng nhác đáp: "Ừ."
Hoa Vũ đi nhanh tới: "Ân nhân, đã tới giờ tham dự dạ tiệc của thị trưởng."
Nam Nhiễm mở mắt, ngồi dậy, chậm chạp nói: "Biết rồi!"
Vừa nói vừa đứng dậy.
Hôm nay Hoa Vũ sẽ cùng Nam Nhiễm đi tham gia dạ tiệc nên từ sớm Hoa Vũ đã thay một bộ sườn xám màu tím, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng màu chắc, vừa hòa phóng lại vừa xinh đẹp.
Nam Nhiễm thay một bộ âu phục đen bước ra, hai tay đút trong túi, đôi môi hồng phấn khẽ cong, toàn thân tản ra hơi thở lười biếng.
Cô mới ngồi vào xe, Bạch Hổ đã khởi động cho xe chạy đi.
Lúc xe sắp ra khỏi cổng lớn thì phát hiện có rất nhiều người đang quỳ trước cổng.
Đưa mắt nhìn sang sẽ thấy tất cả đều là phụ nữ và trẻ em, bọn họ vừa quỳ vừa khóc lớn, chặn đường không cho xe chạy ra.
Chu Tước đứng trước cổng, vẻ mặt phức tạp.
Vừa thấy xe của Nam Nhiễm chạy ra, ngừng ở trước cửa, Chu Tước lập tức nói: "Chuyện này phải hỏi ý kiến lão đại, ngài ấy đang ở trong xe. Nếu ngài ấy đồng ý thì mấy người có thể ở lại."
Người như Chu Tước, sớm đã nhìn quen sống chết của con người, trái tim cũng sớm luyện thành sắt đá, mấy cái chuyện này đều không thể khiến cô đồng cảm.
Nhưng... nhìn mấy người phụ nữ và mấy đứa trẻ này...
Cô vừa dứt lời, mấy người phụ nữ đứng trước cổng giống như thấy được hy vọng, bọn họ nhanh chóng chạy về phía xe của Nam Nhiễm, chen chúc đứng vây quanh xe, khiến người trong xe không thể xuống được.
Hoa Vũ mở cửa sổ xe, nhìn người bên ngoài.
"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoa Vũ vừa dứt lời đã thấy một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới, đầu quấn một cái khăn màu vàng quỳ xuống trước mặt mình, không biết người kia đã khóc bao lâu mà hiện tại giọng nói có hơi khàn.
"Nghe nói ở đây mỗi ngày đều cung cấp cơm ăn, ngài có việc gì cứ giao cho chúng tôi, chỉ cầu ngài cho chúng tôi ở lại đây."
Hoa Vũ nhịn không được quay sang nhìn Nam Nhiễm ngồi bên cạnh.
Nam Nhiễm dựa người vào cửa sổ xe, tầm mắt liếc nhìn Chu Tước đứng bên ngoài.
Chu Tước vội vàng giải thích: "Nơi này của chúng tôi đúng là có thu nhận trẻ em và phụ nữ nhưng đó cũng là vì đàn ông trong nhà họ làm việc ở chỗ chúng tôi."
Mới nói đến đây, người phụ nữ kia càng khóc lớn hơn.
Người phụ nữ kia ôm chặt đứa trẻ còn đang quấn tả lót vào lòng, hình như là mới sinh không lâu.
"Tôi... chồng của tôi ở ngoài tiền tuyến đánh giặc nhưng cách đây không lâu tôi lại nhận được tin anh ấy đã chết. Tôi còn ở cử vẫn chưa ra tháng, mà hiện tại trong nhà lại hết sạch gạo... Tôi thì không sao... nhưng con của tôi thì vẫn còn quá nhỏ."
Vừa nói, người phụ nữ kia vội vàng bế đứa bé lên, ý muốn cho Nam Nhiễm nhìn thử.
"Ngài nhìn đi, nó là một đứa con trai, cầu xin ngài thu nhận nó, sau này nhất định nó có thể giúp sức cho ngài. Tôi đồng ý ở lại làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ mong ngài có thể cho chúng tôi một ngày cơm ăn ba bữa, cầu xin ngài."
Người phụ nữ kia vừa khóc vừa than thở, vì khóc quá nhiều mà giọng nói bị nghẹn lại, khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng ánh mắt của cô ấy lại vô cùng quyết tâm, vì đứa nhỏ mà có thể hi sinh tất cả ngay cả bản thân cô ấy.
Hơn nữa, không phải mỗi mình người phụ nữ kia phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn này mà còn có rất nhiều người khác đang quỳ gối kia.