Tất cả đều bởi vì sợ anh sẽ đòi dạ minh châu của cô.
Ừ, nếu anh đã không nhỡ rõ thì chuyện đem dạ minh châu nghiền thành bột cũng không tính.
Đến khi Nam Nhiễm trở lại núi đã thấy bên trong có không ít người.
Trước đây toàn bộ đều là đàn ông, tất cả đều có dáng người to con thô kệch.
Hiện tại, đi tới đi lui, thấp thoáng sẽ có bóng hình của một vài người phụ nữ đang làm việc. Đứng từ xa cũng có thể nghe được tiếng cười của bọn họ.
Chu Tước đón Nam Nhiễm về, vừa lái xe vừa giải thích: "Lão đại, hiện tại chúng ta gần như đã thu nhận toàn bộ phụ nữ vô gia cư ở thành phố Xương Lâm."
Nam Nhiễm ngẩng đầu: "Cho nên?"
"Thị trưởng hạ lệnh xuống nói chúng ta giam giữ ngược đãi người dân, bảo chúng ta một là thả tất cả mọi người ra hai là sẽ cho người đánh vào núi."
Chiếc xe màu đen di chuyển chậm rãi trên đường lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà.
Nam Nhiễm xuống xe, duỗi tay chống lên thân xe.
"Gọi tôi về là để chuẩn bị đánh nhau?"
Bình thường nếu là những chuyện có thể xử lý, Chu Tước nhất định sẽ tự mình giải quyết. Nhưng chuyện này thật sự khó mà thu xếp nên mới gọi Nam Nhiễm về.
Chu Tước thở dài: "Tôi vốn dĩ muốn để các cô ấy xuống núi nhưng tất cả bọn họ đều quỳ xuống đất cầu xin tôi thu nhận bọn họ, không chịu rời đi. Hơn nữa hiện tại thành phố Xương Lâm xảy ra biến động lớn, không lâu nữa sẽ phải đánh giặc, để bọn họ một mình ra ngoài cũng không phải là ý hay."
Nếu chỉ phải đối mặt với một hoặc hai người phụ nữ thì cô còn có thể lạnh lùng cự tuyệt. Nhưng tất cả bọn họ đều ở đó van xin, đặc biệt là mấy đứa bé kia, chúng nó còn quá nhỏ.
Không còn cách nào khác cô mới đành phải gọi Nam Nhiễm về thương lượng đối sách, xem coi cuối cùng là nên để bọn họ rời đi hay là cho bọn họ ở lại, chấp nhận cứng đối cứng với thị trưởng.
Chu Tước còn tưởng rằng Nam Nhiễm sẽ nhanh chân đến xem những người đó.
Nào ngờ cô lại chỉ dựa người vào thân xe, lười nhác nói: "Người uy hiếp tôi đều phải chết. Tên thị trưởng kia, sớm đã không vừa mắt ông ta."
Ý này của Nam Nhiễm chính là muốn cứng đối cứng.
Chu Tước cúi đầu, lập tức đáp: "Vâng! Lão đại!"
Nói xong thì vội vội vàng vàng rời đi chuẩn bị.
Chu Tước vừa đi, Nam Nhiễm liền dựa cả người vào xe, qua một lúc sau, cô xoa xoa eo vài cái rồi mới đi vào trong phòng.
Tiểu hắc cầu đã lâu chưa xuất hiện lắc trái lắc phải, ở trước mặt Nam Nhiễm phát ra tiếng ong ong nhức tai.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó giơ tay chụp lấy tiểu hắc cầu, dùng sức ném nó ra ngoài cửa.
Tiểu hắc cầu không phục, vèo một cái nó lại chạy trở về, tiếp tục xoay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.
Tiếng ong ong ong phát ra liên tục như muốn thu hút sự chú ý của Nam Nhiễm.
Đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Có người chưa gõ cửa đã đi vào.
Người đang ngồi trên ghế mơ màng như sắp ngủ đột nhiên mở mắt, liếc nhanh về phía cửa ra vào.
Nam Nhiễm nhìn người đi vào, hai mày hơi nhíu lại.
Cửu Sơn đứng ở cửa không mặc tây trang giống thường ngày, hôm nay hắn ta mặc một bộ quân phục màu trắng. Tay cầm áo choàng, trên trán có một vết bầm còn chưa tan máu, hắn ta thân sĩ cúi chào Nam Nhiễm.
"Nam tiên sinh, lâu rồi không gặp."
Nam Nhiễm rũ mắt, hai mắt nhắm lại, đôi môi hồng phấn chậm rãi phun ra một câu: "Tôi nhớ đã nói với anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi."
Trên mặt Cửu Sơn lộ ra vẻ khó xử: "Làm sao bây giờ? Ngày đó, sau khi từ biệt ở hoa viên, tôi nhớ cậu đến mức đêm không thể ngủ."
Nói xong câu này, giọng nói hắn ta trở nên ôn hòa hơn hẳn, còn hàm chứa ý cười giống như lần đó ở sau hoa viên, bản thân đã trải qua một buổi tối vô cùng đẹp.
"Cậu rõ ràng là một người đàn ông nhưng lại có sức hấp dẫn rất lớn đối với tôi, Nam tiên sinh có phải đã hạ dược với tôi không?"