[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Chương 7

Thiêm Hạ Tiểu Bảo theo phía sau Tề Thiêm Xuân, cùng tới Sa phủ.

Tiểu Bảo nhìn tòa phủ đệ kia, mặc dù bề ngoài không có vẻ hào nhoáng xa hoa, nhưng lại to lớn trang nghiêm khó nói, một chưởng môn bạch đạo lại có thể xây cho mình một tòa phủ đệ chẳng khác gì vương phủ như vậy, e rằng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Tề Thiêm Xuân nhìn Tiểu Bảo mặt dày đi theo vốn không vừa mắt, nhưng ngại mặt mũi không tiện đuổi thẳng, tới cửa phủ, Sa phủ có hạ nhân đứng đón khách ở bên ngoài, hẳn là đã từng gặp hắn, vô cùng vồn vã: “Tề đại công tử, mời vào”

“Đây là xá đệ”. Tề Thiêm Xuân chỉ vào Thiêm Hạ đang đội mũ sa.

“Nga, ra là Tề nhị công tử! Mời vào mời vào”

Tề Thiêm Xuân hất mặt vào phủ, Thiêm Hạ kéo Tiểu Bảo cũng muốn vào theo, chẳng ngờ hạ nhân Sa phủ chặn Tiểu Bảo lại: “Xin hỏi ngài ——” mặc dù là hỏi Tiểu Bảo, nhưng lại nhìn Tề Thiêm Xuân.

Hiển nhiên Tề đại công tử chỉ muốn ném cục nợ này đi, đã sớm sải bước vào trong.

Tiểu Bảo chớp mắt, vừa định trả lời, đã nghe bên trong cánh cửa vang lên thanh âm rất rõ ràng ——

“Sở huynh, Tề nhị đệ tới rồi a!”

Là Khanh Cửu!

Dường như gã ở Sa phủ rất có địa vị, hạ nhân kia vừa nghe gã nói thế, lập tức tươi cười nghênh đón, để Tiểu Bảo đi vào.

Tề Thiêm Xuân đi trước không khỏi thầm nhíu mày, nhị đệ từ khi nào thì quen biết người Khanh gia, kết giao bằng hữu thực bất cẩn!

Thiêm Hạ tuyệt nhiên không nhận ra suy nghĩ của huynh trưởng, đối với Khanh Cửu cũng chẳng ưa gì, chỉ kéo Tiểu Bảo, theo hạ nhân tới chỗ ở được an bài. Là cùng một viện lạc với Tề Thiêm Xuân.

Khanh Cửu mặc dù bị ngó lơ nhưng vẫn tò tò theo sau vào viện lạc, nói với Tề Thiêm Xuân: “Tề huynh, buổi tối ở Nam Uyển có thiết yến, đều là mấy người thiếu niên đồng lứa chúng ta cả”

Tề Thiêm Xuân liếc mắt nhìn gã, thoáng gật đầu, sau đó mới hỏi: “Khanh gia không phải đã rời khỏi giang hồ từ lâu rồi sao?”

“Đó là đương nhiên, tiểu đệ và Sa gia chả qua là có chút làm ăn qua lại, chuyện tình võ lâm hết thảy không liên quan”

“Nga”. Tề Thiêm Xuân biểu tình thả lỏng.

Tiểu Bảo ở bên nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ ca ca đầu gỗ muốn làm minh chủ? Thấy Khanh Cửu không có ý tranh giành, liền thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Tề Gia Nghĩa cũng không phải loại siêu trần thoát tục như vẫn tưởng.

Thiêm Hạ vốn chẳng muốn đi gia yến cái gì hết, nhưng trước mặt huynh trưởng từ trước tới giờ chưa bao giờ dám ý kiến ý cò, đành phải đi theo.

Nhưng, may mà có Tiểu Bảo đi cùng với mình, cũng không phải rất không vừa lòng.

Bọn họ tới Nam Uyển, người đã tới gần đủ, chỉ có một bàn mười hai người, ngoại trừ bốn người nhóm Khanh Cửu, Sa Lĩnh Nam, còn lại cũng đều là tinh anh thiếu niên các phái trong võ lâm, bầu không khí bữa tiệc có chút gì đó vi diệu.

Bởi vì Tề Gia Nghĩa trong chốn võ lâm thanh danh hiển hách, lại kiêm nhiệm đương gia đệ nhất thế gia Sở gia, Tề Thiêm Xuân thân là trưởng tử, có phụ thân chống lưng, nghiễm nhiên là nhân vật hàng đầu trong nhóm thiểu bối.

Mọi người đối với hắn niềm nở xen lẫn đố kị.

Qua một tuần rượu, Sa Lĩnh Nam ủ ê nói: “Vốn tưởng rằng võ công Tề huynh đã là thượng thừa, không ngờ lệnh đệ tu vi càng siêu phàm thoát tục, tiểu đệ cám bái hạ phong a!”

Y thốt ra mấy lời này, ngoại trừ mấy người Huống Tiết, những người còn lại đều nhìn về phía Thiêm Hạ.

Thiêm Hạ bởi vì sự có mặt của huynh trưởng, cả một bàn lớn thức ăn hắn hoàn toàn không dám động đũa đương vô cùng u sầu, nhờ có Tiểu Bảo liên tục gắp thức ăn cho hắn mới không đến nỗi có nhìn không có ăn!

Mọi người nhìn về phía hắn, hắn còn bận nhét thức ăn đầy miệng, hoàn toàn không hay biết, Tiểu Bảo chăm chú nhìn đầu gỗ ăn, cũng làm như không hay.

“Sa huynh đề cao rồi, xá đệ tuổi còn nhỏ, công lực nông cạn, không thể nhận được lời khen quá lời này”. Tề Thiêm Xuân cau mày.

Tức giận khổ sở của ba ngày liền sao có thể nuốt trôi, lúc này cho dù Khanh Cửu có dùng mắt ra hiệu Sa Lĩnh Nam cũng quyết không bỏ qua, cười lạnh nói: “Có vị Sở đại thiếu gia từ Nam Hải tới này, Tề nhị công tử có thể một chưởng đánh trọng thương tiểu đệ, cũng không phải chuyện kì quái”. Y chĩa mũi nhọn về phía Tiểu Bảo.

Mấy người khác ngồi cùng bàn đối với Sở Kháng Thiên tự xưng là không biết võ công này còn nghi hoặc, lại thấy y và Thiêm Hạ hành vi thân mật, trong lòng khinh thường. Nhưng nghe Thiêm Hạ có thể một chưởng đánh trọng thương Sa Lĩnh Nam thì cảm thấy hoang đường một cách nực cười.

Tề Thiêm Xuân đối với đệ đệ của mình còn có thể không rành rọt tường tận sao, hắn nghe xong mấy lời này lập tức trừng mắt nhìn Sở Tiểu Bảo.

Thân cữu Sở Lam vì một tiểu quan thấp hèn mà bỏ trốn khỏi nhà, là ô nhục lớn nhất của Sở gia, bởi vậy, phụ thân đối với Thiêm Hạ người có tướng mạo y đúc Sở Lam quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, chính là vì sợ hắn được nuông chiều sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Thế nhưng Sở Kháng Thiên lai lịch bất minh kia, trước một đống con mắt nhìn chằm chằm vào lại cùng đệ đệ cử chỉ ái muội, hắn trầm giọng hừ một tiếng: “Nhị đệ!”

Thiêm Hạ ngẩng đầu nhìn lên huynh trưởng, buông đũa, vội vội vàng vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, thiếu chút nữa thì chết nghẹn.

Xong rồi, bị ca ca nhìn thấy dáng vẻ ăn này, lại bị giáo dục một bài.

Tiểu Bảo mặc dù trong lòng tồn tại một loại hảo cảm khó có thể nói rõ đối với Thiêm Hạ, nhưng vẫn luôn cho rằng mình là người sẽ lấy vợ, chiếu cố đối với Thiêm Hạ thuần túy xuất phát từ tự nhiên, chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào ái muội không thích hợp, lúc này bị một đám người cùng bàn nhìn chòng chọc, trong lòng chưa kịp nghĩ tới cái gì khác, trái lại nổ “bùm” một tiếng ——

Lẽ nào với đầu gỗ rất có vấn đề sao?

Chỉ là coi hắn như đệ đệ thôi a, có đôi khi sẽ nóng hết cả người, nhưng cũng là bởi hắn lớn lên quá đẹp thôi phải không?

Bị bọn họ nhìn, trong ánh mắt có coi thường, có khinh bỉ, mà ánh mắt của Khanh Cửu lại ảm đạm khó dò.

Bất quá lúc này y không nghĩ được nhiều, chỉ thấy Thiêm Hạ nghẹn tới đỏ bừng mặt, rất tự nhiên mà vỗ lưng cho hắn, còn cầm chén trà đưa cho hắn.

Tề Thiêm Xuân giận không sao nén nổi: “Nhị đệ, lập tức đi về!”

Thiêm Hạ ủ rũ, còn có chút tủi thân, mặc dù dáng ăn không dễ coi lắm, nhưng không đến mức phải đuổi hắn về chứ, Tiểu Bảo cũng ở đây mà, rất không giữ mặt mũi cho hắn.

Cũng không biết hắn lôi dũng khí từ đâu ra, trề môi, ngồi im không nhúc nhích.

Tiểu Bảo nhìn Thiêm Hạ ho cũng chậm lại, thầm bật cười, lại cảm thấy Tề Thiêm Xuân này siêu đáng ghét, không khỏi động tâm tư.

Y cầm chén rượu kính một vòng đám người ngồi đây, nói: “Các vị tiểu đệ là người làm ăn từ Nam Hải tới, không hiểu võ công, ngày đó ở Chu châu được Tề thiếu hiệp đây cứu một mạng, ta có làm trâu làm ngựa cho Tề thiếu hiệp cũng cam tâm tình nguyện”

Đám người đều có chút nghi ngờ, Tề Thiêm Hạ kia từng cứu y? Báo ân?!

Thiêm Hạ cũng ngạc nhiên, nhưng Tiểu Bảo nói gì cũng đều có đạo lý, không hé răng nói lấy một lời.

“Mọi người đều giống như tiên nhân a, võ công thực cao siêu, chỉ tiếc rằng rượu này không đủ ngon, nếu như ta còn du châu thì tốt rồi, sẽ cho mọi người nếm thử thứ rượu hảo hạng, ha ha!”

Vừa nghe đến “du châu”, ngoại trừ bọn bốn người Khanh Cửu sắc mặt khó coi, những người khác ai cũng mở to hai mắt, thân thể ngồi thẳng cứng nhắc, Tề Thiêm Xuân cũng không ngoại lệ.

“Sa huynh, ba viên du châu tiểu đệ đều cho huynh và Khanh thiếu hiệp cả, bây giờ chẳng phải là lúc nên mang lên một ít quỳnh tương mỹ tửu sao, coi như là huynh đệ thiếu hai người một cái nhân tình, được không?”

Một loạt ánh mắt lại bắn vèo vèo về phía Sa Lĩnh Nam và Khanh Cửu.

Khanh Cửu thầm than một tiếng, Sở Kháng Thiên này quả nhiên không dễ chọc. Mà Sa Lĩnh Nam không muốn nghe mấy lời đó nhưng cũng không làm gì được.

Sa Lĩnh Nam xụ mặt căm tức nói: “Du châu kia căn bản là mánh lới lừa gạt! Các ngươi không tin cứ hỏi Huống hiền đệ, Tiết hiền đệ. Chúng ta…”

Y vừa nói ra, những người khác vốn dĩ không tin, này đều hóa thành tin.

Hóa ra bọn họ đã cưỡng đoạt du châu của tên nhà giàu mới nổi họ Sở kia, bây giờ còn vừa ăn cướp vừa la làng, Tề Thiêm Hạ kia bộ dạng ngu ngốc chỉ là thứ hoa thêu trên gối [2], móc đâu ra võ công lợi hại như vậy?

Sa Lĩnh Nam thấy vẻ mặt mọi người nghi ngờ, vội la lên: “Các ngươi nhìn ta làm gì, Sa Lĩnh Nam ta bị Tề Thiêm Hạ đánh bại cũng dám nhận, ta lừa các ngươi làm gì!”

Tề Thiêm Xuân không nói không rằng, sắc mặt âm tình bất định, duỗi ngón tay chạm lên kinh mạch ở cổ tay Thiêm Hạ, nhẹ nhàng truyền nội công.

Tiểu Bảo dùng ống tay áo che ngón tay lại, cách không âm thầm truyền nội công vào mệnh môn [1] của Thiêm Hạ.

Thiêm Hạ mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể nóng ran, vị huynh trưởng đáng thương của hắn bị một luồng kình khí đánh úp, cả người cả ghế đều té nhào trên mặt đất.

Mọi người có mặt đều giật mình đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về phía Thiêm Hạ đã đổi thành hoảng sợ.

Đây là thứ võ công gì, ai có thể dùng nội lực ở kinh mạch cổ tay khiến cao thủ như Tề Thiêm Xuân bị phản xạ đánh bật lại.

Này trong chốn võ lâm có thể có mấy người a?

Thiêm Hạ hoảng hốt luống cuống đỡ huynh trưởng hắn dậy: “Ca ca, huynh sao thế, huynh…”

Tề Thiêm Xuân mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm thân đệ: “Ngươi giỏi, võ công của ngươi cao như vậy, hóa ra là vẫn luôn lừa gạt chúng ta!”

Hắn biết, kình khí tuôn ra từ kinh mạch cổ tay đệ đệ chính là công lực huyền môn chính tông phụ thân thân truyền, đứa đệ đệ ngốc này của hắn hóa ra võ công cao cường như vậy, nó dám giấu cả nhà!

Chẳng lẽ nó là Sở Lam thứ hai sao?

Hắn cả kinh toàn thân đẫm mồ hôi, lại còn thêm vụ xấu mặt, sau khi đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiểu Bảo ở phía sau Thiêm Hạ hơi nhếch khóe miệng.

Thiêm Hạ đuổi theo muốn giải thích, nhưng mà không giải thích được, chẳng biết làm gì khác ngoài vò đầu, quay lại nhìn về phía Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nháy mắt với hắn, cười rạng rỡ.

Đám người rời đi trong không khí không thoải mái, thế nhưng võ công của nhị công tử Tề gia lại được truyền tới vô cùng kỳ diệu, có người phỏng đoán hắn thực sự đã ăn được du châu, nhưng càng nhiều người hơn nữa cho rằng, sau Sở Lam Sở gia lại xuất bất thế kì tài.

Thiêm Hạ đuổi theo trở về tiểu viện được thu xếp ở lại, Tề Thiêm Xuân đã đóng chặt cửa phòng, hắn gõ cửa: “Đại ca, đệ, đệ không cố ý, đệ cũng không biết sao nữa, võ công đệ không giỏi như vậy đâu…”

Trong phòng một chút phản ứng cũng không có.

Tiểu Bảo thấy Thiêm Hạ rầu rĩ, tâm tình tốt đẹp do vừa mới khiến lão đại Tề gia ê mặt tựa hồ vơi đi không ít.

Y kéo Thiêm Hạ sang một bên: “Tiểu Hạ, hắn so không bằng ngươi, bây giờ đương tức giận, ngươi càng nói hắn càng tức, chờ mai hẵng nói gì thì nói!”

“Tiểu Bảo, ta không lợi hại như vậy a!” Thiêm Hạ vẻ mặt đau khổ, giơ hai tay ra nhìn tới nhìn lui, mình sao có thể so được với ca ca chứ?

“Ừ, ngươi không bằng ca ca ngươi, chẳng qua hắn quá khinh địch mới không cẩn thận ngã xuống đất”

“Nhưng…” Vẫn cứ nhăn mặt.

“Ngươi vừa rồi còn chưa no đúng không?” Tiểu Bảo vươn tay lau vết mỡ bên mép cho hắn, trong lòng cảm thấy thực dịu dàng.

Những người đó đều cảm thấy y và đầu gỗ có cái gì ái muội ư?

Tiểu Bảo cũng không rõ mình muốn gì nữa, nghe người khác nói y và nam nhân có quan hệ, lẽ ra phải nhảy dựng lên né xa đầu gỗ, rồi còn phải chơi đám người kia một vố mới phải chứ?

Thế nhưng, khi y nghe được như vậy, phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ, cũng không phải ngạc nhiên, trái lại… Trái lại mơ hồ cảm thấy đắc ý, sung sướng âm ỷ.

Các ngươi giờ mới thấy sao? Đầu gỗ khiến người yêu mến như thế, thú vị như thế, khả ái như thế, các ngươi giờ mới biết sao?

Sở Tiểu Bảo ta chính là muốn đối tốt với hắn, đối tốt với hắn hơn hẳn bất luận kẻ nào các ngươi!

Hắn là của ta!

Y cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng nguy hiểm rồi.

Cũng cách ước nguyện lấy vợ ban đầu càng lúc càng xa, làm sao bây giờ?

Trong đầu hắn ý nghĩ xoay chuyển quay cuồng. Thiêm Hạ thì không phức tạp như thế, nghe Tiểu Bảo hỏi lập tức cảm thấy có hơi hơi đói, mới rồi chưa kịp ăn được nhiều thì đã tan tác hết cả.

“Tiểu Bảo, sau này ta hảo hảo nói chuyện với đại ca, huynh ấy sẽ không tức giận nữa chứ?”

Tiểu Bảo thấy hắn dùng tay xoa xoa bụng, biết ngay tiểu trư này chưa ăn no mà: “Các ngươi là cốt nhục huyết mạch, có thù hận nào quá nổi một đêm, đi thôi, chúng ta ra ngoài, ăn khuya!”

“Nhưng… Được rồi!”

Hai người lặng lẽ ra khỏi Sa phủ, bất quá thời gian cũng đã muộn, quán rượu quán cơm trên đường đều đã sớm đóng cửa, Thiêm Hạ và Tiểu Bảo đi một lúc, cũng không cảm thấy đói lắm, lại nghĩ đến Đại Mao nhà nhũ mẫu, nói: “Tiểu Bảo, Đại Mao ca thực sự sẽ không bỏ đi đâu, ngày mai chúng ta lại đi hỏi…” Tiểu Bảo thầm thở dài, trong lòng nói người này sao mà ngốc thế, bướng bỉnh chẳng khác gì đầu trâu!

Lúc này, phía trước cách đó không xa cuối cùng cũng thấy một tòa tửu lâu đèn đuốc sáng rực, ngoài cửa có các cô nương trang điểm xinh đẹp nghênh khách, Thiêm Hạ vui mừng: “Tiểu Bảo, tửu điếm kia còn mở, chúng ta đi đi”

Tiểu Bảo ngước nhìn, giật thót, kia mà tửu điếm cái gì, rõ ràng là thanh lâu!

Có nên ăn chơi một phen không?

Y thầm nghĩ, hôm nay tuyệt không có khả năng đuổi tiểu hai lúa này về nhà rồi, nhưng hai người ở cùng một chỗ, y lại có chút hỗn loạn, dù sao vẫn cảm thấy không thích hợp, chi bằng để hắn hiểu biết một chút về ôn nhu nữ tử, đến lúc đó lôi kéo hắn cùng lấy vợ, vậy là sẽ chẳng còn chuyện gì hết.

Nghĩ vậy, liền đáp: “Được, chúng ta vào trong đó”

Đi gần tới nơi, Thiêm Hạ nhìn thấy “tửu điếm” kia tên là Tác Ỷ Hương Uyển, còn nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, tửu điếm này tên thật tao nhã, đồ ăn nhất định cũng rất ngon”

Tiểu Bảo buồn cười, còn chưa kịp giải thích với Thiêm Hạ, các cô nương ở cửa đã chen nhau ùa tới: “Nhị vị công tử mời vào bên trong!”

Thiêm Hạ ra vẻ trầm ngâm, hỏi: “Chỗ này của các ngươi có món nào đặc biệt chút không?”

Mấy cô nương nhấp nháy mắt, nghĩ thầm, thiếu niên mặt che sa mỏng này xem chừng chỉ là một con chim non, nhưng lại có sở thích đặc biệt sao? Bất quá vẫn luôn miệng niềm nở: “Có có có, vị công tử này yên tâm, chỗ chúng ta muốn gì có nấy!”

Mấy cô nàng sáp vào, hương thơm quẩn quanh bên mũi, Thiêm Hạ cũng không cảm thấy khó ngửi, chỉ có điều không quá thích ứng, “hắt xì”, “hắt xì”, hắt hơi liền hai cái!

Tiểu Bảo đi theo đằng sau, mặc dù không nhìn thấy diện mạo hắn, nhưng chỉ bằng tưởng tượng cũng biết dáng điệu đầu gỗ hắt  hơi chắc chắn rất khả ái, hơi nhếch khóe miệng, vội tiến lên vài bước ôm lấy vai hắn tách khỏi vòng vây ôn nhu kia, bước nhanh vào trong.

Mới bước vào, tú bà đã lập tức ra đón, đó là một phụ nhân ngoài ba mươi, dáng điệu lả lướt.

Mặc dù Tiểu Bảo chưa bao giờ thực sự đặt chân vào thanh lâu, nhưng cái gọi là má mì với ma ma thì đã được nghe các ma tướng thúc thúc nói nhàm cả tai, không đợi tú bà mở miệng, hắn liền dúi cho bà ta tờ ngân phiếu một trăm lượng.

Tú bà hai mắt sáng rực, biết gặp được khách quý, vội vàng đưa bọn họ vào gian phòng tốt nhất.

Thiêm Hạ trong lòng cảm thấy kỳ quái, tiểu nhị ở tửu lâu này sao mà lắm nữ tử thế? Chẵng nhẽ là phong tục ở phủ An Khánh?

Hắn khi còn ở nhà, Tề Gia Nghĩa vốn sợ hắn lạc lối, chỉ để hắn đọc một ít sách thánh hiền, đó đều là thi từ sau khi chọn lọc chán chê rồi mới cho phép đọc, một chút ít kiến thức khác thì do các thiết vệ hay quản gia vô tình nói đến mà biết, bởi vậy dù biết có kỹ viện, nhưng cũng không biết kỹ viện hình dáng thế nào và người ta làm trò gì ở đấy!

Sau khi hắn ngồi xuống, liền hỏi tú bà: “Các ngươi có món nào ngon ngon mà đặc biệt chút không? Đưa lên đây một ít”

Tú bà nghe vậy, thực sự còn tưởng gặp được tay trong nghề, vội nói: “Vị tiểu gia này thực tinh tường, nơi này của ta có rất nhiều món, mỗi tuần đều có món mới, chỉ không biết thiếu gia ngài thích cay hay ngọt, béo hay gầy, chín hay còn xanh? Hay là lại thích đắng?” Nói xong câu cuối, mị nhãn bắn xả tứ tung, cũng có chút vẻ phong tình.

Tiểu Bảo cười thầm, đầu gỗ thực chó ngáp phải ruồi quá đi!

Hơn nữa, xem ra kỹ viện này cũng có chút bề thế, bản thiếu gia và đầu gỗ hôm nay khai trai hoành hoành tráng tráng rồi. Ha ha.

Thiêm Hạ nghe tú bà bắn một tràng, cũng không hiểu lắm, nghĩ thầm cứ gọi hết lên, nếu nói sai, còn có Tiểu Bảo cơ mà. Vì vậy bèn nói: “Vậy mang hết lên đây đi!”

“A? Kia, kia đương nhiên tốt, nhưng mà ——” Đôi mắt xinh đẹp của tú bà hơi giật giật.

Tiểu Bảo vẫn không nói gì, lại đưa thêm tờ ngân phiếu năm trăm lượng, tú bà lập tức cười tươi hơn hoa, xoay người đi gọi các cô nương.

Thiêm Hạ nhìn thấy mệnh giá ngân phiếu, kinh hãi, nhỏ giọng lí nhí: “Tiểu Bảo, tửu lâu này bán cái gì thế, quý như vậy,  hay là chúng ta đừng ăn nữa…”

Tiểu Bảo nhìn hắn, thầm nghĩ, đêm nay là ngày đầu tiên chúng ta “ăn mặn”, đương nhiên phải chọn cô nương xinh đẹp nhất, phải là loại mông siêu nở, ngực siêu bự! (ối giai nhớn ơi _ _)

Tranh thủ lúc các cô nương chưa lên y nhỏ giọng hỏi Thiêm Hạ: “Tiểu Hạ, ngươi thích dạng nữ tử như thế nào?”

“Hả?” Thiêm Hạ ngỡ ngàng, gãi đầu, “Không biết nga”

Tiểu Bảo thầm đắc ý, quả nhiên không hiểu gì thật sao?

Kỳ thực, kỳ thực, Thiêm Hạ nghĩ, nếu Tiểu Bảo là nữ thì tốt rồi, nhất định sẽ xin cha đi cầu thân.

Chỉ chốc lát sau, mấy tên tiểu tư bưng đồ ăn lên, tám món bốn lạnh bốn nóng, còn có hai bình rượu, lại thêm trà Mao Phong [3] hảo hạng cùng với điểm tâm tinh xảo, Thiêm Hạ nhìn thấy lập tức phấn chấn cười rạng rỡ, cầm đũa chiến đấu.

Mấy ngày nay hắn đã biết Tiểu Bảo không ăn nhiều, y thích đồ ăn được làm khéo léo, đây chỉ là mấy món đơn giản nhưng vẫn không nhịn được mà mời: “Tiểu Bảo, ăn đi. Ngon lắm đấy!” Ngậm một mồm đầy thức ăn, nhồm nhoàm, “Bất quá cũng không đến mức quý như thế a…” Theo Tiểu Bảo ăn uống lâu như vậy, cuối cùng cũng thu được chút hiểu biết.

Tiểu Bảo vốn không đói bụng, với lại lúc này y còn bận ngóng giai nhân xuất hiện. Y tự nhủ, tiểu phụ thân và lục thúc đều xuất thân từ chốn phong trần, nói không chừng đêm nay mình cũng gặp được người trong mộng!

Nhưng mà, cho dù xinh đẹp thế nào thì chắc chắn cũng không bì được với tiểu hai lúa!

Trong lòng y đột nhiên có chút rầu rĩ, im lặng nhìn Thiêm Hạ đang vục mặt ăn, lúc này hắn đã cởi bỏ mũ sa, khuôn mặt giống hệt đại phụ thân ấy, hôm nay lại cảm thấy căn bản chẳng giống nhau chút nào, bất kể là nhếch miệng cười ngây ngô, hay nhướn mày kinh hỉ, bĩu môi hờn giận, kể cả dáng vẻ nghiêm túc, cố chấp, tất cả đều không hề giống Sở Lam.

Tiểu Bảo nuốt nước miếng, thầm nghĩ, nhóc con xinh đẹp này, đêm nay không biết là tiện nghi cho tiểu cô nương nào đây, phải để hắn chọn kỹ một chút mới được, nhưng sao nghĩ như vậy, trong lòng lại có cảm giác khó chịu, ngay cả tâm trạng chờ mong nãy giờ cũng phai nhạt đi nhiều.

Lúc này, bên ngoài phòng vang lên thanh âm nũng nịu ríu rít, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Các cô nương tới!

Làn gió thơm ùa vào, khoảng chừng hơn mười người con gái khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung tiến vào, khắp phòng đủ loại phì hoàn yến sấu [4], Tiểu Bảo cũng không tránh khỏi bị hớp hồn.

Ai dè, các cô nương này vốn đang mỉm cười duyên dáng hành lễ với cả hai người, vừa nhìn thấy Thiêm Hạ, tất cả đều chết trân tại chỗ.

Chốc lát cả căn phòng im thin thít, tú bà kia cũng há miệng tới nửa ngày mới phản ứng trở lại, bộ dạng như người hồn đã lìa khỏi xác: “Vị công tử tuấn mĩ này từ đâu tới a, cứ như là thần tiên trên trời nga, các cô nương chúng ta thật là có phúc mà, còn không mau đến bồi công tử!”

Các cô nương như tỉnh khỏi giấc mộng, nhao nhao ùa về phía Thiêm Hạ như bầy ong vỡ tổ.

Một cậu nhóc khuôn mặt xinh đẹp thế này, là tới phiêu các nàng, hay là chính mình bị chiếm tiện nghi đây? Dù cho có không trả tiền, chỉ cần có thể cùng nam tử này một đêm xuân, cũng đủ để hãnh diện cả một đời rồi!

Thiêm Hạ đang ăn vui vẻ, trông thấy một đám cô nương đi vào, vô cùng kinh ngạc, chưa kể lúc này mười mấy tiểu cô nương nhào tới bu lấy hắn, xung quanh ríu ra ríu rít căn bản không nghe ra ai nói cái gì, hương thơm so với lúc trước càng thêm nồng, hắn liền hắt hơi mấy cái, muốn đẩy mấy cô nương này ra, mới vươn tay lập tức đụng phải thứ gì đó mềm mềm, hình như là ngực cô nương người ta, mắc cỡ quá chả biết làm thế nào, buộc lòng phải thả tay trở lại bên người, động cũng không dám động.

Đây là nơi nào a, Thiêm Hạ cuối cùng cũng có phản ứng, chẳng lẽ là thanh lâu? Những cô nương này đều là cái kia cái kia sao?

Thiên a! Tiểu Bảo! Cứu ta với!

Hắn thét lên: “Tiểu Bảo ——” thanh âm khẩn thiết, thậm chí cả kinh hoàng.

Tiểu Bảo bên người cũng có một hai cô nương không chen nổi đành ở lại bồi y, ban đầu y nhìn một đám cô nương loi nhoi giành giật Thiêm Hạ cũng cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhìn càng cảm thấy tư vị không phải, không biết ngố tàu kia bị chiếm bao tiện nghi rồi.

Lại nghe thấy Thiêm Hạ gọi, trong lòng càng nôn nóng, quát lớn: “Dừng tay! Đứng hết lên!” Y nghiêm mặt, khí thế bức nhân, trong giọng nói còn truyền vào một chút công lực, tú bà nghe thấy chấn động cả người, vội quát đám cô nương dưới quyền ngoan ngoãn đứng im.

Thiêm Hạ thực vất vả thoát khỏi đám mỹ nữ, nhưng trên mặt đã kịp in lại một đống dấu hôn, quần áo bị lôi kéo nhăn nhăn nhúm nhúm.

Tiểu Bảo giận bốc lên tận đầu, cầm khăn tay vẫn mang theo người ném qua, trầm giọng nói: “Mau lau đi!”

“Nga!” Thiêm Hạ lần đầu gặp phải cảnh này, thực sự bị đám tiểu cô nương này dọa cho phát khiếp, thế nào mà so với tiểu muội ở nhà còn dữ hơn a, hắn cầm khăn tay lau mặt, trên mũi là vị đạo của Tiểu Bảo, cảm giác thực dễ chịu a, so với mấy hương thơm kia thoải mái hơn nhiều.

“Tiểu Bảo, chúng ta về đi!”

Tiểu Bảo nhìn hắn lau mặt, cơn giận dữ thoáng lắng lại, nghe được câu này, suy nghĩ trở nên rõ ràng.

Mình tới đây vốn là để hai người đều khai huân, sau này còn cùng nhau lấy vợ, sao có thể nửa chừng đã bỏ về, tiểu hai lúa rồi cũng đến lúc phải lấy vợ a!

Y không trả lời Thiêm Hạ, quay sang nói với tú bà: “Cô này, cô này, cô này nữa, lưu lại, những người khác ra ngoài!” Thuận tay chỉ mấy cô nương thanh tú nho nhã một chút.

Mấy cô nương được ở lại đều lộ vẻ vui mừng, những người còn lại vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng đành rời đi.

Thiêm Hạ nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Bảo, sao vẫn còn lưu lại mấy yêu quái này a!

Tiểu Bảo quay đầu lại thản nhiên nói với hắn: “Ngươi xem mấy người này vừa ý ai, hôm nay khai huân đi!”

Thiêm Hạ lập tức lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Không thích, ai cũng không thích, không thành thân thì không được làm chuyện này!”

Mấy cô nương liền bật cười nũng nịu, hóa ra thiếu niên mỹ mạo tuyệt thế này chỉ là cậu nhóc cái gì cũng không hiểu, càng khiến người ta phải động tâm. Không ai bàn với ai, đều chậm rãi dựa sát vào người.

“Công tử, thiếp không cần thành thân cũng có thể cùng người!”

“Đúng vậy, công tử là người ở nơi nào?”

“Công tử, ở lại đây vài ngày đi!”

Thiêm Hạ sao có thể đỡ được mấy chuyện này, khuôn mặt đỏ bừng, không khỏi nhìn về phía Tiểu Bảo, nhưng lại phát hiện ra Tiểu Bảo đang trò chuyện với hai cô nương khác, nói nói cười cười vui vẻ.

Trong lòng chợt cảm thấy gì đó nhưng không nói được là cảm xúc gì, hắn chỉ biết lúng túng gọi: “Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo ngước lên nhìn hắn, trong đầu tranh đấu một phen, muốn kéo hắn lại gần, nhưng thế này thì sao, có nam tử nào lại không đi tìm nữ tử chứ, không phải hôm nay thì cũng là ngày khác. Mình muốn lấy vợ, mà hắn cũng phải lấy vợ.

Y quyết tâm rồi, bởi thế tiếp tục trêu đùa với các cô nương, dù là lần đầu tiên, nhưng cứ như trời sinh y ra để làm mấy việc thế này vậy, trêu đùa rất thoải mái, hai tiểu cô nương bị y chọc cho cười run rẩy. Thiêm Hạ nào có hiểu được suy nghĩ của Tiểu Bảo, thấy y không để ý đến mình thì ủy khuất vô cùng.

Tiểu Bảo chưa bao giờ đối xử với mình như vậy. Trước đây có nói chuyện với họ Khanh bọn họ cũng chưa từng đối xử với mình như thế này.

Hai cô nương bên người hắn thì đã sớm bị diện mạo xinh đẹp của Thiêm Hạ làm cho thần hồn điên đảo, vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tranh nhau ăn đậu hũ. Miệng cũng rất ngọt, những lời tán dương nịnh nọt không biết bao nhiêu mà kể.

Thiêm Hạ một chữ cũng không vào tai, chỉ theo bản năng tránh né tay các nàng.

Hắn không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Bảo, hi vọng Tiểu Bảo cũng nhìn hắn, thế nhưng Tiểu Bảo vẫn cứ đùa giỡn với hai nữ tử kia, hai người đó còn ngồi lên đùi Tiểu Bảo…

Chú thích:

[1] mệnh môn: là huyệt thứ tư của mạch Đốc, vị trí của nó là ở chỗ lõm dưới đầu mỏm gai đốt sống thắt lưng số 2 (có lẽ là tầm eo)

[2] hoa thêu trên gối: nguyên gốc chỉ có thêu hoa (tú hoa), đoán là xuất phát từ cụm từ tú hoa chẩm đầu – gối thêu hoa, chỉ người chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng. Ở đây muốn nói Thiêm Hạ giống như hoa thêu trên gối chỉ đẹp mà không có tác dụng gì, Thiêm Hạ diện mạo xinh đẹp nhưng ngu ngốc.

[3] trà Mao Phong: một loại trà xanh, được trồng ở rất nhiều nơi, nhưng chính tông nguyên được trồng ở Hoàng Sơn (tỉnh An Huy), cũng là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc. Nước trà màu xanh ngọc trong veo hơi có ánh vàng, lá trà màu xanh vàng lắng dưới đáy nhìn rất sống động, vị ngọt, hương thơm như hoa lan, dư vị lắng đọng.

[4] phì hoàn yến sấu: nàng Dương Ngọc Hoàn (Dương quý phi) có ngoại hình hơi đậm, nàng Phi Yến thời Hán lại thon thả, nhưng cả hai đều rất đẹp; bởi thế cụm từ này ý chỉ đủ loại vẻ đẹp, muôn hình muôn trạng.
Bình Luận (0)
Comment