Buồn bực thì buồn bực, nói đến cùng việc này và đệ tử Phù Ngọc đảo cũng không có quan hệ, ăn xong điểm tâm, bốn người dù sao vẫn không tốt tụ cùng một chỗ, liền đều tự tản ra.
Toàn Cơ vốn định đi ngọn núi phía Bắc bên kia ngắm nhìn phong cảnh, nhưng phía sau luôn có bốn cái đuôi dính lấy, đá cũng đá không được, đành phải trầm mặt quay trở về. Qua cây cầu đối diện là một khu rừng Hạnh Hoa, nàng nhớ rõ lần trước cùng Tư Phượng ở trong này nghe thấy Đông Phương phu nhân xướng ca, chỉ tiếc mới hai ba ngày, liền đã cảnh còn người mất. Nàng đang nhìn đến xuất thần, không đề phòng đối diện cũng chậm rãi đi đến vài người, chính là Vũ Tư Phượng. Toàn Cơ vừa thấy hắn cặp mắt liền sáng lên, vội vàng vẫy tay, đợi khi thấy rõ phía sau hắn là những đệ tử Phù Ngọc đảo phụ trách trông coi kia, gương mặt lại xụ xuống.
"Ngốc tử." Vũ Tư Phượng cười dài đi tới, ở trên đầu nàng gõ một cái, "Dù sao cũng không có chuyện làm, không bằng đi ngắm Hạnh Hoa đi?"
Toàn Cơ không yên lòng gật đầu, giương mắt nhìn các đệ tử Phù Ngọc đảo đi theo phía sau hắn một cách chặt chẽ, càng cảm thấy không còn hứng trí nữa rồi.
Vũ Tư Phượng quay đầu lại nói: "Ta cùng Chử tiểu thư muốn đi vào rừng Hạnh Hoa ngắm hoa, không nhọc chư vị thế huynh bồi tống."
Lập tức có người phản đối nói : "Cái này. . . Không tốt đâu, trong rừng Hạnh Hoa ngã rẽ nhiều, vạn nhất lạc đường. . ."
Nhưng càng nhiều hơn là người ta đã sớm biết Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ quan hệ thân mật, nghĩ rằng người ta vợ chồng son đại khái muốn tìm nơi u tĩnh tâm tình, mình đi theo cũng không có gì thú vị, quả thực là "cật lực bất thảo hảo" (*), vì thế người còn lại cười nói: "Hai vị mời, chúng tôi ở bên ngoài chờ là được rồi."
(*): cật lực bất thảo hảo: làm việc chăm chỉ nhưng không nhận được đánh giá, cảm ơn xứng đáng, không được lợi lộc gì.
Toàn Cơ vừa nghe bọn họ không đi theo, lập tức cười như nở hoa, nắm lấy tay Vũ Tư Phượng, ngoảnh mặt liền tiến vào rừng Hạnh Hoa. Một mặt đi một mặt quay đầu, thấy bọn họ thật sự không đuổi theo, liền ha ha cười rộ lên: "Tư Phượng huynh rất lợi hại, như thế nào chỉ nói một câu bọn họ liền không đi theo rồi?"
Vũ Tư Phượng nhưng chỉ không nói, giơ tay nhéo nhẹ lên mũi nàng một cái, thấp giọng nói: "Không phải ai ai cũng đều chậm chạp như muội vậy."
Nàng thật rất chậm chạp sao? Toàn Cơ dùng ánh mắt hỏi hắn. Vũ Tư Phượng nhếch khóe môi, tự thị nhi phi (*) lắc lắc đầu. Chợt thấy ngọc trâm hoa sau tai nàng có dấu hiệu khô héo, hắn nhìn nhìn xung quanh, quay đầu cười nói với nàng: "Muội chờ chút."
(*)Tự thị nhi phi: giống thật mà là giả, như đúng mà là sai.
Hắn nắm lấy một cành cây, nhẹ nhàng tung người một cái, từ trên ngọn hái xuống một chùm Hạnh Hoa hồng nhạt nở rực rỡ nhất. Toàn Cơ kinh ngạc nhìn hắn đi tới, đưa tay rút ra ngọc trâm hoa sau tai, đem chùm hoa tinh tế kia cắm vào trên búi tóc nàng, ôn nhu nói: "Vẫn là màu sắc này thích hợp với muội."
Trên mặt nàng lại mạc danh kỳ diệu đỏ lên, chớp chớp hai mắt, cúi đầu thấp giọng nói: "Đừng ném hoa kia. . . Muội, muội giữ lại làm thẻ sách."
Vũ Tư Phượng nắm tay nàng, hai người ở trong rừng Hạnh Hoa chậm rãi dạo quanh. Đập vào mắt đều là Hạnh Hoa hồng nhạt nở rộ, nghiêng nghiêng bám đầy trên đầu cành, tươi sáng rực rỡ sắc thái diễm lệ, tựa hồ như muốn lan đến tận chân trời, làm những áng mây hồng vô biên vô hạn trên bầu trời. Bọn họ đang dạo bước dưới mây, thân thể cùng tinh thần đều là bay bổng say túy lúy. Kỳ thật, cũng không có gì để nói, nhưng lời trong miệng chính là ngừng không được, tùy tiện tìm chút chuyện vặt vãnh nào đó cũng có thể nói nửa ngày.
Có phải tất cả thiếu niên đều từng trải qua giai đoạn ngốc nghếch này hay không? Có đôi khi chính bọn hắn cũng cảm thấy ngốc, vì thế liền không nói nữa. Chỉ nhìn đối phương mỉm cười, tựa như dùng mắt nhìn cũng là một loại hưởng thụ.
Cuối cùng đi đã mệt, liền dựa vào dưới tàng cây nghỉ tạm. Toàn Cơ thấy bốn bề vắng lặng, nhân tiện nói: "Chúng ta không bằng thừa dịp này vụиɠ ŧяộʍ trốn đi, khẳng định không có ai biết."
Vũ Tư Phượng lắc đầu: "Vậy bọn Mẫn Ngôn thì thế nào? Huống chi rừng Hạnh Hoa này ngã rẽ rất nhiều, vạn nhất đi nhầm, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao." Toàn Cơ đành phải buông tha ý nghĩ này. Ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy vóc người hắn tựa hồ lại cao lên không ít. Tư Phượng vốn là bộ dạng rất đẹp, mày ngài mắt sáng, ngày thường vẻ mặt lạnh lùng, hơn nữa hắn màu da tái nhợt, làm người ta cảm thấy rất không tốt thân cận. Bất quá nàng biết, hắn cười rộ lên thập phần ôn nhu, bất kể nàng càn quấy như thế nào, hắn cũng sẽ không trách cứ, càng sẽ không nổi trận lôi đình.
Nàng có chút nhìn đến ngây ngốc, trong lòng không biết như thế nào, rất hoảng, trầm mặc tức thì khiến nàng có một loại cảm giác không thở được, đành phải cười khan nói: "Cái kia. . . Thời tiết thật tốt nha. . ."
Hắn thấy Toàn Cơ lông mi khẽ run, trên mặt hồng hồng, biết nàng là tìm lời để nói, trong lòng không khỏi rung động, nhịn không được giơ tay hướng lên mặt nàng xoa nhẹ, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói chuyện.
"Hắn hiện giờ ở ngay trên đảo, vì sao không đi nói chuyện với hắn chứ?"
Âm thanh này trong trẻo nhu hòa, rất ư quen thuộc, nhất thời nhớ không nổi rốt cuộc là của ai.Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng liếc mắt nhìn nhau, đều ngồi xổm người xuống, thò đầu ra nhìn. Chỉ thấy cách đó không xa đứng hai người, Hạnh Hoa rậm rạp che hơn phân nửa hình dáng của hai người, song một đỏ một trắng, đỏ như liệt hỏa, trắng như tân tuyết, vừa nhìn liền biết là Phiên Phiên cùng Ngọc Trữ hai người.
Chẳng lẽ bọn họ cũng tới nơi này nói chuyện yêu đương? Hai người lại liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương đọc được bốn chữ nói chuyện yêu đương, ở trong lòng đều có chút bối rối, không rõ tại sao mình lại dùng từ "cũng".
Ngọc Trữ sợ run sau một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh nhạt nói: "Ngươi cứ luôn ở trước mặt ta nói về hắn làm gì? Ngươi nếu là chung tình với hắn, vì sao không tự mình đi nói đi!"
Lời này ý tứ có chút giận dỗi, đối diện Phiên Phiên lập tức cười thành tiếng. Nàng vội la lên: "Ngươi cười cái gì! Có cái gì buồn cười đâu?"
Phiên Phiên thản nhiên nói nhỏ: "Ta cười một kẻ ngốc, vì một người canh cánh trong lòng đã nhiều năm, lại thủy chung không dám nói với hắn một câu."
Ngọc Trữ mặt đỏ lên, vội la lên: "Có quan hệ gì. . . với ngươi!"
Phiên Phiên bỗng nhiên đổi vẻ mặt, nghiêm trang nói: "Không có quan hệ gì với ta, nhưng ta sẽ lo lắng. Năm đó ngươi lỡ tay đả thương Đoan Chính, trong lòng hối hận không thể tả, cho là ta không biết sao? Ngươi không dám đi thăm hắn, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ để lại thuốc trị thương trước cửa phòng hắn, lúc đối mặt với hắn lại cố ý bày ra một bộ dáng cao ngạo, làm cho mọi người nói ngươi tự cao ngạo mạn, làm cho hắn hận ngươi tận xương, đây là tội gì?"
Ngọc Trữ bị y nói đến cơ hồ đứng thẳng không được, giơ tay hung hăng đẩy y, lại bị y một phát bắt được cổ tay, không thể động đậy.
"Lần thứ hai tỷ thí với hắn, ngươi cố ý bại dưới tay hắn, thành toàn thanh danh tốt cho hắn, để hắn hãnh diện, ngươi lại là tội gì?"
Ngọc Trữ giãy dụa nửa ngày, không chút hiệu quả, đành phải suy sụp buông bỏ, thật lâu sau, mới nói: "Ta muốn làm như thế nào. . . Là chuyện của ta, không quan hệ gì đến ngươi! Ngươi. . . Ngươi nên quản lý tốt chuyện của ngươi đi! Bớt làm phiền ta đi!"
Phiên Phiên nghiêm mặt nói: "Sai! Ta và ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện song kiếm hợp bích, ngươi lại vẫn luôn tự tác chủ trương như vậy, đem ta đặt ở chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chuyện gì ta cũng đều phải thuận theo ngươi sao?"
Ngọc Trữ không có lời nào để nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô hạn ủy khuất, nhịn không được rơi lệ nói : "Không có cân nhắc đến suy nghĩ của ngươi. . . Là ta sai. Sau này. . . Ta, ta không cố chấp nữa. Ngươi nếu cảm thấy không cam lòng, muốn đánh muốn mắng, cứ tự nhiên!"
Muốn đánh muốn mắng. . . Y nheo mắt lại, bạch y nữ tử trước mắt này, luôn ngạo mạn quật cường, ngay cả lúc khóc cũng đều ngẩng cao đầu, chết cũng không nhận thua. Nàng như vậy, thường hay khiến y có một loại thôi thúc, muốn nhìn xem đến tột cùng phải giày vò đến mức nào, nàng mới có thể nhận thua, hơi chút thanh tỉnh.
"Nếu muốn ta đánh mắng, nên có chút thành ý." Y cười, "Nhắm mắt lại, ta muốn hung hăng xuất chút sức lực." Ngọc Trữ oán hận trừng y, dùng sức nhắm mắt lại, chỉ chờ y tát một cái cũng được, đánh nàng mấy quyền cũng được, nhanh chóng xong việc đi.
Phiên Phiên lẳng lặng nhìn nàng run run lông mi, bỗng nhiên giơ tay dùng sức ôm nàng vào trong ngực, không cho bất luận phản kháng giãy dụa nào, hôn lên môi nàng.
"Nàng thật là hỗn trướng." Y dán vào cánh môi đờ ra của nàng, thì thào nói, "Vì sao cứ luôn quên ta ở chỗ này."
Y nhanh nhẹn buông nàng ra, xoay người liền đi. Ngọc Trữ mắt ngơ ngẩn nhìn bóng lưng như liệt hỏa của y biến mất sau khu rừng Hạnh Hoa tươi sáng rực rỡ, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi xổm xuống đất, thật lâu sau cũng không thể lên tiếng.
Toàn Cơ chỉ cảm thấy cổ tay nhịn không được run nhè nhẹ, cũng nhìn không được nữa, xoay người muốn chạy, lại bị Vũ Tư Phượng giữ chặt ống tay áo, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Ngọc Trữ ngẩn người thật lâu, rốt cuộc vẫn là chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi rừng Hạnh Hoa.
Hai người không biết có nhân duyên xảo hợp gì, cư nhiên chứng kiến một xuất diễn như thế, trong lòng đều nhảy loạn xạ, liếc mắt nhìn nhau, đều là tựa tiếu phi tiếu. Sau một lúc lâu, Vũ Tư Phượng mới hắng giọng, ra vẻ tự nhiên cười nói: "Không thể tưởng được, quan hệ. . . còn rất phức tạp."
Toàn Cơ vuốt mặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hâm hấp, ngây người nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Hóa ra Linh Lung lúc ấy nói đúng, Ngọc Trữ thật sự thích Đoan Chính sư huynh. . . Chỉ là Phiên Phiên . . ."
Nàng nghĩ đến cảnh tượng y cúi đầu hôn Ngọc Trữ , nhất thời không nói được.
Hai người ngồi trên mặt đất nửa ngày, đều cảm thấy xấu hổ, dứt khoát đứng dậy quay trở về. Vũ Tư Phượng thấy bộ dạng Toàn Cơ như có suy nghĩ gì, mày tận lực nhăn lại, giống như đang suy nghĩ vấn đề khó khăn nào đó, liền ngạc nhiên nói: "Muội đang nghĩ gì thế?"
Toàn Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tư Phượng, huynh. . . huynh có phải hay không. . ."
Là cái gì? Nàng nói không được, hắn cũng không mở miệng hỏi. Nhiều dấu hiệu như vậy, nhiều vô ý đụng chạm, chăm chú nhìn như vậy, nàng thế nhưng cái gì cũng không phát hiện. Cái loại ái muội mơ hồ như vậy, thật sự là khiến người ta vừa tuyệt vời lại vừa thống khổ.
Vũ Tư Phượng nhìn gương mặt trắng noãn như tân tuyết của nàng, tựa hồ như đang đối mặt với vần đề nan giải nào đó, cắn môi, bộ dáng đau khổ suy tư. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, ngực như có thứ gì đó đang chậm rãi rơi xuống, rơi vào tim, có một chút đau đớn.
Hắn giơ tay, mân mê một cánh hoa trên tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy. Toàn Cơ, huynh thích muội. So với mọi người, so với mọi thứ, đều thích hơn."
Thiếu niên đôi mắt như hắc ngọc trong suốt lấp lánh, trong nháy mắt đó nàng chỉ cảm thấy hô hấp đều muốn ngừng lại, âm thanh của toàn bộ thế giới đều biến mất, nàng cái gì cũng không nghe thấy.