Mái tóc dài rối tung trên bả vai, che khuất một nửa gương mặt tái nhợt. Cao ngạo trước kia, giờ phút này không còn sót lại chút gì. Hắn nhẹ nhàng ngoắc: "Toàn Cơ, lại đây."
Chân Toàn Cơ giống như dính trên mặt đất, nàng không nghĩ tới lúc này hắn lại có thể không ngủ. Bối rối trong nháy mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới, đứng ở cạnh giường, nắm chặt bàn tay lạnh như băng của hắn, lẩm bẩm nói: "Huynh còn đau không?"
Hắn lắc đầu, cười khẽ: "Mắt muội đỏ vậy, như con thỏ con ấy."
Nàng rất ư ngượng ngùng, dụi dụi, nói thầm: "Cũng không có đỏ lắm mà. . ." Mấy ngày nay nàng thật sự là đem nước mắt trong mười lăm năm này đều chảy ra hết rồi, mắt cả ngày đều là đỏ bừng, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Hắn thở dài một hơi, đột nhiên ho hai tiếng, che ngực, lộ ra thần sắc đau đớn. Toàn Cơ sợ tới mức sắc mặt xanh mét, mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, chân tay luống cuống. Hắn nắm tay nàng, vô lực nói: "Không có việc gì. . . Huynh sẽ không chết."
"Không phải vấn đề chết. . ." Nàng run giọng nói xong, nước lại bắt đầu tập trung trong hốc mắt, nhưng lại cố gắng không cho chúng nó rơi xuống.
"Muội. . . Muội không muốn nhìn thấy huynh bị thương! Muội quá vô dụng rồi. . .Nói muốn bảo hộ mọi người, nhưng cuối cùng vẫn là liên lụy để người khác chiếu cố muội! Muội. . ."
Vũ Tư Phượng nắm chặt tay nàng, trong lòng bàn tay có một tia ấm áp.
"Huynh khát, bưng chén nước đến cho huynh được không?"
Hắn đột nhiên ngắt lời, cũng làm cho Toàn Cơ sửng sốt một chút, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, xoay người rót cho hắn một chung trà nóng, thật cẩn thận đưa đến bên môi hắn.
"Rất nóng đó, uống cẩn thận chút nha." Tay nàng bỗng nhiên run lên, không cẩn thận hắt một chút nước lên chăn. Liên tục không ngừng nói xin lỗi.
Vũ Tư Phượng ha ha cười, duỗi ngón nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, ôn nhu nói: "Vẫn là bộ dạng thế này thích hợp với muội hơn. Mọi người đều thích cái loại lơ đễnh này của muội, vô ưu vô lự, sao phải ép buộc bản thân thay đổi chứ?"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận ngồi ở mép giường, không chạm vào hắn. Hai người nhớ đến những chuyện gặp phải ở Bất Chu Sơn, nhất thời đều có chút không biết nói gì. Thật lâu thật lâu sau, Toàn Cơ nhìn ngực hắn bị băng vải thật dày bao lấy, mới nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không? Vế thương. . . Muội có thể sờ chút không?"
Vũ Tư Phượng cười nói: "Có thể. Nhưng mà phải nhẹ chút đó."
Nàng run run rẩy rẩy vươn tay ra, sờ nhẹ lên băng vải. Chỉ cảm thấy dưới đầu ngón tay trái tim của hắn mạnh mẽ đập, nhịn không được mặt đỏ tía tai, vội vàng muốn rút tay về, lại bị hắn một phát bắt được, đặt ở bên môi hôn.
"Á!" Nàng kêu khẽ một tiếng, không dám động, chỉ sợ chạm đến vết thương của hắn. Môi hắn khô ráo ấm áp, chậm rãi ma sát trên ngón tay, có một loại cảm giác khác thường, khiến tim người ta đập nhanh hơn.
"Muội đừng khổ sở." Hắn áp tay nàng lên trên mặt, lông mi dài thanh tú quệt nhẹ bên trên, ngứa cực kỳ, "Cho dù Mẫn Ngôn hắn . . . Ít nhất, huynh vĩnh viễn ở bên muội, sẽ không rời khỏi."
Toàn Cơ không biết nên nói cái gì. Cả người cứng ngắc chống đỡ tại nơi đó, không dám tiến về phía trước cũng không dám lui về phía sau, lưng đau nhức vô cùng.
"Tiếp theo . . ." Nàng đột nhiên mở miệng, "Tiếp theo chúng ta lại đi Bất Chu Sơn . . . Chờ chúng ta đều trở nên lợi hại rồi, lại đi Bất Chu Sơn, cướp bọn hắn về."
Bọn hắn cũng không phải là đồ vật, có thể cướp đoạt. Vũ Tư Phượng âm thầm cười khổ một tiếng, buồn bã nói: "Nhược Ngọc. . . Cái dạng này, huynh đúng là thật sự không thể quay về Ly Trạch cung thông báo cho bọn họ rồi."
Ngày đó Hòa Dương trưởng lão một mình tìm hắn nói chuyện, hỏi hắn lai lịch của Nhược Ngọc. Trong lòng hắn liền biết không tốt. Thì ra một kiếm kia của y là cố ý đâm vào nơi yếu hại của mình, may mà không nhắm chuẩn, đã chệch một tí. Hòa Dương tinh thông y lý, tự nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra sự tàn nhẫn của kẻ xuất kiếm.
Vậy Nhược Ngọc rốt cuộc là ai? Hạ thủ chuẩn xác như thế, hiển nhiên là có chuẩn bị, nếu là đồng môn, tuyệt đối không thể ngoan tâm như vậy. Bản thân con phải cẩn thận một chút.
Lời nhắc nhở của Hòa Dương trưởng lão ngày đó vẫn còn ở bên tai. Chính Vũ Tư Phượng cũng là nghi hoặc sâu đậm, nhớ tới mình và Nhược Ngọc hai người tuy là đồng môn, bản thân lại cũng không quen biết. Y là đệ tử phó cung chủ nuôi lớn, mình là đệ tử của cung chủ. Hai người khi còn nhỏ thỉnh thoảng mới gặp mặt, bởi vì tuổi xấp xỉ, nên trò chuyện dăm ba câu, sau này lớn lên ngược lại đã không còn thân thiện như lúc nhỏ nữa. Lần này ra ngoài rèn luyện, cũng là vừa khéo được phân cùng một chỗ.
Chẳng lẽ nói y trên đường đi đúng là ẩn nhẫn sát ý, vẫn luôn chờ đợi giờ phút này sao?
"Gì hả. . . Chẳng lẽ trước kia huynh vẫn có ý định muốn quay về Ly Trạch cung ?" Toàn Cơ buồn bực.
Hắn mỉm cười: "Toàn Cơ, huynh không phải lục bình. Huynh cũng có thứ muốn quan tâm, trừ muội ra."
Nàng nhất thời không nói gì, ngẫm lại quả thật như thế, nàng ở phương diện này hình như thực bá đạo, cũng như Linh Lung vậy.
Nghĩ đến Linh Lung, nàng nhất thời có chút tinh thần, lấy ra cái lọ nhỏ trước ngực nhìn nhìn một chập, mới nói: "Chờ đến lúc huynh có thể xuống giường đi đường, muội liền có thể an tâm rời đi, đi Khánh Dương thỉnh Đình Nô hỗ trợ cứu Linh Lung."
"Muội muốn đi một mình?" Lúc này đến phiên hắn bất ngờ.
Toàn Cơ vội vàng xua tay: "Không. . . Ý của muội là, muội tạm thời rời đi. Huynh ở lại chỗ này hảo hảo dưỡng thương, chờ cứu được Linh Lung, muội cùng tỷ ấy sẽ cùng đến Cách Nhĩ Mộc tìm huynh."
Vũ Tư Phượng trầm ngâm một hồi, mới nói: "Cũng được. Cái thương thế này của huynh ít nhất phải nửa năm mới có thể khỏi hẳn, chậm trễ lâu như vậy, chỉ sợ đám yêu ma kia có dị động, trước tiên cứu trở về Linh Lung mới là quan trọng hơn."
Hai người định tốt kế hoạch sáu tháng cuối năm của mình, thế này mới cảm thấy an tâm, mỉm cười nhìn nhau. Toàn Cơ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Tư Phượng. . . Muội, muội có thể ôm huynh một lát không?"
Hắn có chút bất ngờ, nhưng vẫn là đẩy chăn ra, giang hai tay, cười nói: "Lại đây đi."
Nàng nhẹ nhàng dựa vào, hai tay ôm lấy lồng ngực hắn, đem mặt cẩn thận tựa vào trên ngực hắn. Xung quanh tràn ngập cái loại hương vị quen thuộc kia, loại hương vị này khiến nàng an tâm. Giống như rốt cuộc đã xác định được, một màn lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực kia rốt cuộc đã là quá khứ. Hắn bình yên vô sự, còn sống, ở trong lòng nàng.
Vũ Tư Phượng ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Toàn Cơ như một con mèo được người ta cưng chìu, chỉ còn kém thoải mái đến kêu lên meo meo. Nàng híp mắt, nhẹ nhàng nói: "Nếu không, buổi tối muội ở lại ngủ với huynh nha. Muội, muội không muốn đi."
Tay Vũ Tư Phượng thoáng cái cứng lại, rất nhanh lại trượt xuống, vén mái tóc dài của nàng ra phía sau, ngón tay xẹt qua đường cong nơi cần cổ xinh đẹp của nàng, cuối cùng ôm lấy mặt nàng.
"Toàn Cơ." Hắn gọi một tiếng.
Nàng lơ đãng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên. Bốn cánh môi vừa chạm vào nhau, chỉ cảm thấy môi đào của nàng trơn mềm thơm mát, khiến người ta thần mê. Thiếu nữ trong lòng hơi hơi ngọ nguậy, như là nghi hoặc, tiếp theo sau, lại mềm nhũn ra, tựa vào vai hắn, uyển chuyển đón nhận.
Tay hắn chậm rãi luồn vào trong mái tóc dài của nàng. Nhất thời luyến tiếc buông bỏ, răng môi dây dưa nhiệt liệt. Ngực đau âm ỷ, chẳng qua không phải là vì miệng vết thương, mà là vì tim đập quá nhanh.
"Toàn Cơ." Hắn hôn lên gò má nàng, thì thào gọi tên nàng, "Đừng rời khỏi huynh . . ."
Nàng chỉ cảm thấy ý loạn tình mê, chôn ở trong lồng ngực hắn, toàn thân đều như muốn hòa tan. Lúc này gật gật đầu, ngơ ngẩn nói : "Được, muội không rời đi. . . Muội ngủ cùng huynh."
Nàng nghe không hiểu được. Bất quá cũng không sao. Hắn thấp giọng cười, ôm thật chặt nàng. Lại một lần nữa hôn thật sâu.
Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý đề nghị lưu lại ngủ cùng mình của Toàn Cơ. Các trưởng bối phỏng chừng đều ở trong khách phòng cách vách chú ý đây mà. Trừ phi hắn muốn bị lột một tầng da, nếu không cho dù bị thương, tốt nhất cũng nên an phận chút.
Hai ngày sau, bọn người Chử Lỗi liền bay về Thiếu Dương phái. Lúc gần đi dặn đi dặn lại cũng không khỏi nhiều lời, nhưng thật ra câu nói cuối cùng kia của Chử Lỗi, làm cho hai người trẻ tuổi trầm mặc thật lâu.
Ông nói: chuyện của Mẫn Ngôn, tạm thời trước đừng nhúng tay vào. Hắn nếu như tìm đến, liền coi như là địch nhân, không được nương tay.
Ngụ ý, đã xem Chung Mẫn Ngôn như phản đồ.
Tiễn bước ba vị trưởng bối, Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng sắc mặt đều không dễ nhìn lắm. Yên lặng ngồi một hồi, Toàn Cơ mới nói: "Huynh ấy không phải phản đồ."
Một câu không đầu không đuôi như vậy, Vũ Tư Phượng lại lập tức hiểu rõ, vỗ vỗ vai nàng, trấn an nói: "Mẫn Ngôn làm việc tự nhiên có đạo lý của hắn. Huynh nghĩ, một ngày nào đó hắn có thể trở về, đem toàn bộ nhân quả nói cho chúng ta biết. Huynh tin tưởng hắn."
Hắn thật sự còn có thể trở về sao? Toàn Cơ không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực. Ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp mùa xuân bên ngoài cửa sổ. Trên cây chồi non mơn mởn đã nảy lộc, bầu trời trong vắt như được gột rửa, mây trôi như bông. Cảnh sắc dương gian mỹ lệ nhường này, hắn đã rất lâu rồi không nhìn thấy đi.
Những áng mây khắp trời dường như đều hóa thành khuôn mặt tươi cười của thiếu niên lỗ mãng kia. Khóe miệng nhàn nhã kéo lên, lộ ra hàm răng trắng, cặp mắt xinh đẹp lấp lánh hữu thần, cười mắng nàng: muội đứa ngốc này, không thể chuyên tâm chút sao? !
Toàn Cơ khe khẽ thở dài một hơi. Không biết Lục sư huynh hiện tại đang làm gì? Có thể giống như bọn nàng hay không, tựa vào trước song cửa, nhìn trời đêm đen kịt của Bất Chu Sơn phát ngốc?
"Toàn Cơ?" Vũ Tư Phượng gọi nàng vài tiếng, cuối cùng gọi hồn của nàng trở lại.
"Hả hả, chuyện gì? Khát hay là đói bụng?" Nàng lập tức đi đến bên giường, cố gắng bày ra bộ dáng hiền lành, cầm khăn tay lau mồ hôi không tồn tại trên trán hắn.
Vũ Tư Phượng vẻ mặt hắc tuyến đẩy tay nàng ra, thở dài: "Huynh là nói, muội tốt nhất cũng mau chóng khởi hành đi Khánh Dương đi, đừng kéo dài nữa. Thương thế của huynh không có trở ngại gì, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Muội không cần lo lắng."
Nàng thất vọng "À" một tiếng, ngập ngừng: "Nhưng mà. . . Huynh vẫn không thể xuống giường. . . Muội sẽ lo lắng . . ."
Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng giật xuống băng vải trước ngực, rất nhanh vết sẹo gần ngực kia liền rơi vào trong mắt Toàn Cơ. Một kiếm kia của Nhược Ngọc đâm vào cực nhanh, thế cho nên bên ngoài cư nhiên nhìn không ra thương thế nghiêm trọng gì, nhưng lại vẫn là trí mạng.
"Ách, huynh đừng lộn xộn! Nhanh bôi thuốc băng lại đi ! Vết thương như vậy không thể trúng gió !"
Toàn Cơ một tay đóng lại song cửa sổ, xoay người lấy thuốc cho hắn. Khóe mắt liếc đến lồng ngực trần của hắn, trên mặt nhịn không được đỏ lên. Nhưng nàng tịnh không phải người hay xấu hổ, xấu hổ một lát liền lập tức đi tới rửa sạch miệng vết thương, thay thuốc mới cho hắn.
"Huynh nói không có việc gì thì không có việc gì đâu." Hắn thấp giọng nói xong, cúi đầu nhìn hai tay nàng tẩy sạch bôi thuốc cho mình. Hơi thở lướt qua bên tai nàng, quả nhiên đỏ một mảnh, lỗ tai nàng thoạt nhìn giống như là được làm bằng mã não.
Hắn nhất thời động tình, nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên trên. Tay Toàn Cơ run đến thiếu chút nữa đánh đổ hộp thuốc, nói nhỏ: "Đừng làm rộn. . . Vạn nhất làm đau . . ."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên thấy dưới xương sườn hắn trái phải có gắn song song bốn hạt châu màu đen, ước chừng lớn bằng nửa ngón tay cái. Lúc trước hắn vẫn luôn quấn băng, chính mình không phát giác, lúc này Hòa Dương trưởng lão đi rồi, đến phiên nàng bôi thuốc băng bó, thế này mới phát giác.
"Đây là cái gì?" Nàng lập tức đặt câu hỏi, giơ tay sờ sờ, chỉ cảm thấy cưng cứng, không biết là làm bằng vật liệu gì.
Vũ Tư Phượng sắc mặt biến hóa, cách thật lâu, mới nói: "Đây là phong ấn."
Phong ấn? Toàn Cơ ngạc nhiên nhìn hắn. Vũ Tư Phượng nhếch khóe miệng, cười nói: "Tỷ như bọn muội bắt yêu, sau khi bắt được muốn dùng phong ấn phong trụ, không cho bọn chúng tiếp tục gây sóng gió. Cái này cũng vậy, na ná như thế."
Yêu ma? Toàn Cơ càng hồ đồ.
Vũ Tư Phượng "Xuy" một tiếng bật cười, dựa lại vào đầu giường, lười biếng nói: "Gạt muội thôi. Đây là một loại trang sức của Ly Trạch cung mà thôi. Muội nên biết, quy củ cổ quái của Ly Trạch cung vẫn luôn rất nhiều."
A, thì ra là thế! Toàn Cơ lập tức thoải mái, hắn nói không sai, quy củ kỳ quái của Ly Trạch cung đặc biệt nhiều, mặt nạ áo bào xanh, hơn nữa không thể cưới gả, nay đính vài hạt châu ở dưới xương sườn, hình như có vẻ cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Nàng nhanh chóng thay xong thuốc cho hắn, đổi băng vải mới, lại thoáng thấy y phục của hắn ở đầu giường, bên trên đặt một chiếc mặt nạ, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng như sắp khóc.
"Huynh còn giữ nó à." Toàn Cơ đem băng vải cũ tùy tiện vo một cục bỏ lên bàn, quay đầu ngồi xuống mép giường, cầm lấy cái mặt nạ kia nhìn, thỉnh thoảng còn dùng tay gõ gõ, vang lên tiếng bang bang.
Vũ Tư Phượng mặt không đổi tiếp nhận mặt nạ, chà một chút ở bên trên, thật lâu sau, thấp giọng nói: "Vẫn đang khóc a. . . Vô dụng thế."
Nói xong tiện tay vứt nó đi, ném lên trên giường.
"Tư Phượng. . ." Nàng yên lặng nhìn hắn, "Huynh. . . Huynh có vẻ không mấy vui vẻ?"
Hắn mỉm cười, ôn nhu nói: "Không có, huynh là nghĩ, đêm nay có thể có một cô nương to gan lại nói ngủ cùng huynh hay không."
Toàn Cơ khanh khách cười, cởi giầy nhảy lên giường, nằm ở bên cạnh hắn, nói : "Muội hiện tại liền bồi huynh. Trước kia thường xuyên cùng Linh Lung ngủ chung một giường, tỷ ấy ngủ rất bá đạo, chiếm hơn nửa phần, huynh đừng như tỷ ấy nha."
Là thế này phải không? Hắn cười khổ hai tiếng, nằm xuống bồi nàng nói chuyện, muội một lời huynh một câu, nói rất nhiều rất nhiều. Cuối cùng hắn rốt cuộc cảm thấy mỏi mệt, nhắm mắt lại ngủ thật say, mơ mơ màng màng cảm thấy thiếu nữ bên cạnh dựa vào, chôn trong ngực hắn, như là muốn tìm một chốn ấm áp.
Hắn vươn tay nắm lấy vai nàng, hi vọng có thể mơ thấy mộng đẹp, trong mộng có nàng.