(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 43

Toàn Cơ như thế nào cũng nghĩ không thông, những chuyện này làm sao lại liên quan với nhau. Gặp được Tư Phượng, chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười trên mặt hắn. Khi Nhược Ngọc muốn nói lại thôi, vì điều này sao? Vậy rốt cuộc là chú ngữ gì có thể khiến mặt nạ vừa khóc vừa cười? Nếu chú ngữ không giải khai, sẽ gặp phải loại phản phệ gì?

Nàng nghe xong câu nói của Liễu Ý Hoan, dưới tình thế cấp bách trước chạy ra ngoài, ngự kiếm bay về phía Cách Nhĩ Mộc. Bay một hồi lâu mới phát giác bọn họ không đuổi kịp, đành phải quay lại tìm. Thạch kiếm cự đại rộng rãi, Đình Nô cùng cả chiếc xe lăn rất vừa vặn ngồi ở phía trước, Liễu Ý Hoan điều khiển vẫn còn rất thoải mái, chẳng qua là bay chậm hơn chút.

Hắn thấy Toàn Cơ quay trở lại, liền dựng mày lên, kêu to: "Sao lại quay về! Ngươi mau đi trước! Như vậy thì còn có thể cướp hắn về!"


Toàn Cơ do dự một chút, mới nói: "Ngươi. . . Ngươi trước nói cho ta biết, mặt nạ còn có Ly Trạch cung . . . rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Liễu Ý Hoan thở dài: "Cũng khó trách, tiểu tử đó luôn cao ngạo, chắc chắn sẽ không đem sự thật nói cho ngươi nghe, tự bản thân mình cắn răng chịu đựng. Gia môn, không cho phép ra ngoài, lại càng không cho phép cưới gả. Người đeo mặt nạ, chỉ có ở trong cung mới được phép tháo xuống, đại biểu là người một nhà."

Toàn Cơ nhớ tới bốn năm trước mặt nạ của Tư Phượng bị yêu ma phá hỏng, bộ dáng chán nản hoảng sợ. Lúc ấy nàng vẫn không thể lý giải, cùng đại cung chủ kia tranh luận rất lâu. Kết quả, cũng chẳng được gì, hắn vẫn phải nhận lấy trừng phạt, bị hạ Tình Nhân chú gì đó.

"Cho nên nói, năm đó hắn bị đám tiểu quỷ các ngươi thấy được khuôn mặt dưới mặt nạ. Ngoại nhân đã xem như là người một nhà, không phải là trừng phạt nghiêm trọng gì nghiêm trọng, tối đa là bị cấm bế, mắng vài ba câu, hoặc là đánh hai ba cái. Chẳng qua, làm cho đại cung chủ ngoan ý, định trừng phạt vĩnh viễn không cho hắn quay về cố hương. Ngươi có hiểu đó đại biểu cho cái gì không?"


Toàn Cơ ngực thình thịch nhảy loạn.

"Đó đại biểu, hắn từ khoảnh khắc đó sẽ vứt bỏ hết thảy, từ nay về sau chính là một kẻ lục bình phiêu linh cô độc.

Lòng nàng giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, lúc đầu thì không đau, nhưng từ từ, đau đớn kia liền bắt đầu nhai tim khoét xương, đau đến cơ hồ muốn gập lưng. Hắn cứ luôn thản nhiên mỉm cười, thờ ơ như không đi theo bên cạnh nàng. Giống như, giống như hắn sinh ra là đã nên ở bên cạnh nàng. Quyết tâm, cần bao nhiêu dũng khí? Vĩnh viễn từ bỏ cố hương, bỏ qua toàn bộ mọi thứ đã từng có. Đây là vì ai? Vì cái gì?

Cho nên đêm đó hắn dùng ánh mắt bi ai như vậy nhìn nàng, cho nên hắn nói cần chính là tuyệt đối, cho nên hắn nói sau này mình hối hận cũng không thể. Mình không phải lục bình.

Nàng hối hận tột cùng, lấy tay gắt gao bụm mặt, không biết nên đem cái đầu gỗ của mình đập nát tốt, hay là một kiếm đâm chết mình.


Liễu Ý Hoan thấy nước mắt nàng từ giữa kẽ tay tràn ra, trong lòng cũng có chút không đành lòng, khẽ thở dài: "Ngươi nếu cảm thấy có lỗi với hắn... Có phần cảm niệm này của ngươi, cũng không uổng hắn đã tương tư một lần.

Đình Nô bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hữu tình tựa như vô tình. . . Chuyện tình cảm. Nên nhìn xa."

Liễu Ý Hoan trừng mắt. "Bán tiên đại nhân thật phóng khoáng nha! Nữ nhân ăn nằm với ta so với nữ nhân ngươi gặp qua còn nhiều hơn, ta sao lại không biết!"

Vớ vẩn! Đình nô lắc lắc đầu, khinh thường nói với hắn những loại chuyện nhàm chán này.

"Toàn Cơ, cái gọi là Tình Nhân chú, chính là để chuẩn bị cho những đệ tử vứt bỏ cố hương cũng muốn chống lệnh của Ly Trạch cung. Đệ tử đã lựa chọn làm người ngoài, hắn nếu cảm thấy bên ngoài tốt hơn so với trong nhà, như vậy liền phải trải qua khảo nghiệm. Mở, mặt nạ sẽ trở thành thứ không quan trọng. Đeo, tự nhiên liền sẽ gặp phản ứng ở trên mặt nạ, cho nên mặt nạ sẽ hiện ra khóc. . Chính mình không thể khống chế, cho dù lừa mình dối người cũng không thành."
Toàn Cơ buông tay, trên mặt ướt sũng, trên mi vẫn còn đọng một giọt lệ trong suốt, ngơ ngẩn nhìn Đình Nô, nghẹn ngào nói: "Vậy. . . Tư phượng là hối hận? Hắn, hắn cảm thấy chúng ta đối với hắn không tốt. . . Trong lòng hắn khó chịu? Nhưng, ta đã tháo xuống chiếc mặt nạ kia... Vì sao. . ."

Liễu Ý Hoan cau mày nói: "Ngu ngốc a! Côn Luân thần mộc mặc dù là thần mộc, uy lực làm sao so được với của thần tiên chân chính! Ngươi muốn tháo, cho dù là mặt nạ làm bằng kim cương trên thiên đình cũng tùy tay tháo được, huống chi là một cái thần mộc nho nhỏ! Bị ai tháo cũng có thể giải khai câu thần chú, chỉ bị ngươi tháo là không được! Ngươi căn bản không phải thật lòng đợi hắn, bằng vào ưu thế của bản thân, câu thần chú sao có thể giải? ! Muốn ta nói, tiểu phượng hoàng không bằng quay đầu nhận lỗi với Ly Trạch cung, còn có đường sống vãn hồi. Tiếp tục nữa, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Tình Nhân chú nguyền rủa đến suy kiệt mà chết!"
Lời hắn nói quá thẳng thắn, rước lấy Đình Nô ra sức nháy mắt với hắn, thế nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy. Đối với tiểu hài nhi này, gây sức ép tới gây sức ép lui, ai cũng không gây sức ép ra được kết quả, là thời điểm thúc một cái rồi, bằng không đến chết cũng không rõ là chuyện gì xảy ra.

Nếu là trước kia hắn nói với mình những lời này, Toàn Cơ chỉ sẽ xem như một câu nói nhảm, có nghe không hiểu. Nhưng đã đi một chuyến đến Bất Chu Sơn, gặp Thần Đồ Úc Lũy, nàng lờ mờ nhớ lại chút gì đó, cũng hiểu được kiếp trước của mình nhất định thân phận đặc biệt.

Nhưng Tư Phượng đã nói, kiếp trước là kiếp trước, không thể bởi vì kiếp trước mà ảnh hưởng tới tâm tình của kiếp này. Chỉ cần trước mắt trôi qua vui vẻ, đó chính là quan trọng nhất.
"Ai nói ta không phải thật lòng?" Nàng đột nhiên mở miệng, giống như tiểu hài tử bị cướp đi món đồ yêu thích, mặt trướng đến đỏ bừng, vừa vội vừa giận, trên mặt còn mang theo nước mắt, "Ta là thật lòng! Ta thích Tư Phượng, ta không muốn xa huynh ấy! Loại tâm tình này sao lại giả được?"

Liễu Ý Hoan cười lạnh nói: "Được! Ngươi là thật lòng! Vậy ta hỏi ngươi, Chung Mẫn Ngôn thì sao?"

Toàn Cơ trong đầu giống như vang lên tiếng sấm rền. : "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì. . ."

Liễu Ý Hoan nói : "Thế nào, ta đột nhiên nhắc tới hắn, ngươi chột dạ? Ta hỏi ngươi, Chung Mẫn Ngôn cùng Vũ Tư Phượng, với ngươi người nào quan trọng hơn?"

Đây là vấn đề cổ quái nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, liền tỷ như có người hỏi: với ngươi mẫu thân cùng phụ thân ngươi người nào quan trọng hơn. . . người nào cần hơn!"
Liễu Ý Hoan cười cười, "Cũng đúng thôi, ngươi có nhiều đường lui như vậy. Ngươi vẫn còn nói mình là thật lòng?"

Đình Nô thấy thần tình trên mặt Toàn Cơ. Lúc này cưỡng ép nàng phải thừa nhận, không thể nghi ngờ là làm khó người khác.

"Ngươi bớt nói đi! Chuyện của tiểu nhi nữ, ngươi xen vào nhiều như vậy, rất tự hào sao?"

Liễu Ý Hoan lầu bầu nói : "Được được! Xem như ta nhiều chuyện! Tiểu phượng hoàng là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cũng coi như nửa phụ thân của hắn rồi!"

"Sự thật rốt cuộc thế nào. . . ? Chẳng lẽ thế nào cũng phải náo loạn đến đầu rơi máu chảy kinh thiên động địa mới thích sao?"

Đình Nô mà sắc bén lên thực muốn mạng người, y mặc dù nói có chút chướng tai, tài ăn nói cư nhiên không chê vào đâu. Liễu Ý Hoan bị y nói đến sờ sờ mũi.
"Ngươi a. . ."

"Mọi người đều có duyên pháp, ngươi thay vì quá mức quan tâm chuyện của người khác, không bằng ngẫm lại sau này làm sao ứng phó với tróc nã của Thiên giới. . ."

Liễu Ý Hoan bị y nói đến mặt như màu đất, cuối cùng chỉ phải khoát tay, nhận thua: "Coi như ngươi lợi hại! Lão tử câm miệng, không nói tiếp nữa!"

Toàn Cơ bỗng nhiên nói nhỏ: "Ta sẽ thay hắn giải khai Tình Nhân chú."

Lời nói như đinh đóng cột, trong giọng nói không có một chút do dự.

Chuyện tình cảm, mỗi người đều có duyên pháp. . . Kỳ thật lời này cũng không giả. Chuyên tâm ngự kiếm, cũng không làm gián đoạn nữa.

Rất nhanh ba người liền bay tới Cách Nhĩ Mộc, Toàn Cơ thấy Liễu Ý Hoan trước đó ngự lên một thanh Thạch kiếm lớn như vậy, lại có thể tự mình bay đi.

Hắn quay đầu lại, thấy Toàn Cơ nhìn đến phát ngốc, liền dương dương tự đắc cười, chỉ lên trời cuồng ngôn nói : "Đây là ngựa đặc biệt của ta, không có việc gì sẽ chờ ở trên trời, chỉ cần ta huýt sáo một cái, nó liền chạy tới."
Toàn Cơ tuy rằng không phải thực tin tưởng, nhưng trên thân thể người này có Thiên Nhãn, lại thêm hình như có nhiều can hệ với Ly Trạch cung, hành động có chút cổ quái cũng không đáng kinh ngạc.

Liễu Ý Hoan đẩy Đình Nô, phóng cước bộ đi về phía trước, một mặt quay đầu lại: "Ngươi lại phát ngốc, Tư Phượng bị phó cung chủ cướp, liền đợi đến lúc đó khóc đi!"

Toàn Cơ vội vàng đuổi theo, ngạc nhiên nói: "Vì sao ngươi nhận định là phó cung chủ? Chẳng lẽ đại cung chủ sẽ không trách tội Tư Phượng sao?"

Liễu Ý Hoan "Hừ" một tiếng, hạ giọng, thực thần bí nói: "Cái này còn không đơn giản sao, ta vừa nhìn bộ dạng quái dị của phó cung chủ kia đã biết y không phải thứ tốt lành gì!"

Thì ra là không căn cứ đoán mò... Toàn Cơ nhớ tới trên Phù Ngọc đảo, mình và phó cung chủ phát sinh xung đột. Sau lại chẳng biết vì sao nhân nhượng, phóng Tư Phượng nhất mã. . Không thể nào.
"Nếu hắn dám động vào một cọng lông tơ của Tư Phượng, ta sẽ. . . Ta sẽ. . ."

"Sẽ cái gì?" Liễu Ý Hoan chỉ e thiên hạ không loạn tiếp lời hỏi.

Toàn Cơ lạnh lùng nói: "Ta sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn!"

Lời tức giận của tiểu cô nương, nguyên bản không phải thật, nhưng thân phận nàng đặc thù hai người này cũng biết, vì vậy nghe nàng nghiến răng nghiến lợi sinh tàn nhẫn như vậy, trong lòng đều có chút nghiêm túc, cuối cùng, khe khẽ thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment