(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 45

Trạch cung tọa lạc tại một hòn đảo biệt lập ngoài biển khơi, địa thế hiểm yếu hơn nữa lại còn bí mật, ngay cả mấy vị khách đến thăm, lại thêm cử hành trâm hoa đại hội trong ngũ đại phái, là phái duy nhất không đề cung tự gia diễn võ trường. Mặt khác bốn phái biết rằng quy củ của bọn họ nhiều, vừa đeo mặt nạ vừa là không thể tiếp xúc với nữ tử. Trâm hoa đại hội mở, nữ đệ tử tham gia đông đảo, không cho nữ tử tiến vào, đại hội còn mở như thế nào được?

Vì vậy đám đệ tử trẻ tuổi của Ly Trạch cung cơ hồ sẽ không ở cửa nhà mình mà gặp phải ngoại nhân, trong phái có quy định, xuất môn ra ngoài phải đeo mặt nạ, trong cung thì bất tất câu nệ những việc này. Cho nên những đệ tử tại bờ biển giỡn nước nô đùa kia đều là mặt mộc, chỉ giắt mặt nạ ngang hông.


Ba người bọn Toàn Cơ ngự kiếm trực tiếp xông tới, tốc độ cực nhanh, chờ đến lúc thấy rõ, người đã đứng dưới đôi Bạch Ngọc Khuyết. Những đệ tử kia vừa thấy dẫn đầu chính là một nữ tử trẻ tuổi, phía sau còn đi theo một đại thúc thô tục lại bẩn vô cùng, trong tay đại thúc đẩy xe lăn, ngồi trên ghế là một thanh niên mi mục tuấn tú. Ba người đều là ngoại nhân, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có ngoại nhân không chút khách khí xông vào như vậy, ai nấy đều bị hù đến ngây người, cũng có kẻ nhanh trí vội vã đeo mặt nạ vào.

Toàn Cơ vừa hạ xuống đất, nửa phần cũng không khách khí, trực tiếp rút kiếm ra, đối với đám đệ tử trẻ tuổi trần trùng trục giỡn nước kia lạnh lùng nói: "Thả Vũ Tư Phượng ra!"

Có một số đệ tử trẻ tuổi cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi cửa cung, hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân trông như thế nào. Thấy Toàn Cơ tuy rằng đầy mặt sát khí, giơ kiếm uy hiếp, song dung nhan kiều mỹ, thân hình yểu điệu, sớm đã nhìn đến ngây ngốc rồi. Nàng hỏi liền vài câu, đều không có người trả lời, trong lòng lo lắng dị thường, dứt khoát vung kiếm ra, tóe lên mảng lớn bọt nước, tưới lên người bọn họ. Rốt cuộc kinh đến bọn họ hồi thần, la to có ngoảnh mặt bỏ chạy có tay chân luống cuống đeo mặt nạ có, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của nàng.


Liễu Ý Hoan thấy Toàn Cơ tức giận đến sắp không còn lý trí, lúc này thở dài: "Ai nha, từ từ thôi từ từ thôi! Nơi này tốt xấu gì cũng là địa bàn của người ta. Ngươi cũng phải chiếu theo quy củ của nhà người ta, đạo lý khách tùy chủ tiện cũng không biết sao?"

Dứt lời chỉnh chỉnh cổ áo lộn xộn cho nó nằm rũ xuống, xử lý đầu tóc bù xù mười năm không chải của mình, thực tiêu sái đi tới, đối với mấy tên thủ vệ đệ tử phát ngốc canh giữ ở cửa nói: "Khách nhân từ bên ngoài đến, cầu kiến cung chủ Ly Trạch cung, còn xin phiền các tiểu ca thông báo một tiếng."

Mấy thủ vệ đệ tử kia thấy hắn bộ dạng đáng khinh nói không nên lời, trong lòng không tự chủ được nổi lên ác cảm. Hơn nữa Toàn Cơ vừa đến liền đằng đằng sát khí, lại càng không muốn thông báo, lúc này nói: "Cung chủ xuất môn rồi, không ở trong cung. Chư vị mời về, ngày khác lại đến."


Liễu Ý Hoan cười hắc hắc nói : "Muốn gạt ta? Cung chủ không ở trong cung, đăng trên đôi cột này sao lại phát sáng?"

Hắn chỉ vào Bạch Ngọc khuyết bên trái kia. Quả nhiên trên đỉnh ngọc khuyết cao cao nọ an trí một cái lầu các cực nhỏ, trong lầu các cái gì cũng không có, chỉ có một chén trường minh đăng, ngọn đèn lóe sáng, nhảy nhót rực rỡ. Những đệ tử kia thấy hắn cư nhiên biết quy củ của Ly Trạch cung, không khỏi động dung. Phải biết đôi Bạch Ngọc Khuyết này một trái một phải, liền đại biểu cho hai cung chủ chính phó. Đèn bên trái sáng, chứng tỏ đại cung chủ ở trong cung, đèn bên phải sáng, đại biểu phó cung chủ ở trong cung. Thông thường mà nói, chỉ có người Ly Trạch cung mới biết quy củ không có văn bản quy định rõ ràng này, mà Liễu Ý Hoan là một ngoại nhân, lại có thể biết rõ như thế, không thể không làm cho người ta kinh nghi.
Quả nhiên hắn lời này vừa hỏi, mọi người đều cảnh giác hẳn lên, dùng một loại ánh mắt nhìn gian tế nhìn vào ba người bọn họ. Một người trong đó trầm giọng nói: "Cung chủ đã phân phó, bất luận người nào đến thỉnh, đều nói không ở trong cung. Xin ba vị hãy mau trở về! Đừng có ở trước Ly Trạch cung làm càn!"

Dứt lời nhìn nhìn Toàn Cơ, lại nói: "Nữ tử lại càng không được tiến vào Ly Trạch cung nửa bước! Đây là thiết luật! Mau mau về đi!"

Toàn Cơ đang nghẹn một bụng tà hỏa, cố nén không phát, thấy người nọ không khách khí như thế, lại càng không nói nhiều, Băng Ngọc trong tay ong ong kêu to, kiếm khí dồi dào, chỉ đợi chủ nhân phát xuất kiếm chiêu, liền sẽ đem người nọ đâm cho nát nhừ.

Chúng đệ tử thấy nàng muốn động thủ, rối rít rút ra binh khí, trong lúc nhất thời hai bên giằng co ngay tại chỗ, đều không chịu nhượng bộ. Liễu Ý Hoan cười khổ nói:
"Này này! Ly Trạch cung gần đây kiêu ngạo càng lúc càng lớn rồi! Chỉ một tên cung chủ, cũng không phải là hoàng đế, sao lại khó gặp như thế! Ta xem xem. . . Nga, trên hông các ngươi buộc bài tử tím, là thất đại đệ tử rồi. Cung chủ kia bất quá cũng chỉ là nhị đại đệ tử, tính ra còn không lớn bằng vai vế của ta đâu, không để hắn ra ngoài nghênh đón đã xem như khách khí rồi!"

Mọi người thấy hắn có năng lực thông qua màu sắc yêu bài để phán đoán vai vế, lại càng hoài nghi. Vốn dĩ Ly Trạch cung không giống những môn phái khác, dùng chữ tính vai vế. Tỷ như Thiểu Dương, phân loại chữ lót Mẫn vân vân, mà Ly Trạch cung thì dùng các bài tử màu son cam vàng lục thanh lam tím đại biểu vai vế, thất đại nhất tuần hoàn. Những thủ vệ đệ tử kia thắt lưng đeo bài tím, đó chính là thất đại đệ tử, bát cửu nhị đại phía dưới thì dùng bài tử màu son cam khác.
"Ngươi. . . Ngươi là ai? !" Thủ vệ đệ tử rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng quát hỏi, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh vây ba người bọn hắn lại. Chỉ cần một lời không hợp, liền bắt lấy bọn hắn giao cho người của Thưởng Phạt đường xử trí.

Liễu Ý Hoan không để tâm cười hắc hắc, một phen gãi ngứa trên người, rồi mới từ trong lồng ngực vô cùng bẩn lấy ra một tấm bài tử bẩn vô cùng, "Này, xem xem, đây là cái gì?"

Trong lòng bàn tay hắn bày ra một tấm sắc như chu sa, tươi đẹp loá mắt, mà trên bài tử lại dùng thiếp vàng lưu chữ. Những người kia vừa nhìn xuống liền cực kỳ hoảng sợ, bài tử màu đỏ liền chứng tỏ hắn là nhất đại đệ tử của Ly Trạch cung, cũng chính là người của Ly Trạch cung so với cung chủ hiện tại tư cách còn muốn lớn hơn. Năm đó những tiền bối giữ bài đỏ này, sớm đã lánh đời làm trưởng lão, ngay cả cung chủ đều phải đối với bọn họ cung cung kính kính. Tên này trước nay chưa từng gặp qua ở Ly Trạch cung, như thế nào có được bài tử?
Những thủ vệ đệ tử kia có chút dao động, tiếng nói chuyện nổi lên bốn phía, một số nói cứ thông báo cho cung chủ, một số khác kiên quyết không ủng hộ, cho rằng bài tử kia là hắn trộm được, đề nghị trực tiếp bắt giữ bọn họ. Hai bên tranh chấp, liền cứ thế phớt lờ ba người bọn hắn. Bầu không khí giương cung bạt kiếm mới vừa rồi liền được tiêu trừ trong vô hình.

"Cắt, đúng là một đám chưa thấy qua cảnh đời!" Liễu Ý Hoan bĩu môi, "Kẻ cổ hủ dạy ra đệ tử cũng đều là cổ hủ không chịu nổi, chậc chậc ~~ quả nhiên năm đó rời khỏi nơi này rất tốt! Rất tuyệt!"

Toàn Cơ nhịn không được ngạc nhiên nói: "Liễu đại ca... Bài tử kia chẳng lẽ là thật? Ngươi trước kia là người của Ly Trạch cung?"

"Chẳng lẽ còn có giả!" Liễu Ý Hoan trừng mắt, thở phì phì nói: "Ta đương nhiên là người của Ly Trạch cung, bất quá đó là trước kia! Bằng không tại sao biết tiểu phượng hoàng? Cội nguồn của ta và hắn rất sâu a!"
Toàn Cơ thực muốn hỏi một chút năm đó hắn là như thế nào trốn ra khỏi Ly Trạch cung rồi biến mất mà không bị trừng phạt. Bất quá còn chưa hỏi ra miệng, chỉ thấy chỗ đại môn một trận ầm ĩ, tiếp theo sau một âm thanh thô to lạnh lùng quát: "Kẻ nào ở trước cửa Ly Trạch cung làm càn? !"

Đám thủ vệ đệ tử vẫn còn đang ầm ĩ tranh chấp lập tức biến sắc, xoay người quỳ xuống, cùng kêu lên: "Tham kiến La trưởng lão!"

Liễu Ý Hoan chăm chú nhìn vào, chỉ thấy trong đại môn xông ra mười mấy đệ tử mặc áo bào xanh, đứng đầu là một kẻ đeo mặt nạ Tu La đỏ rực, dáng người gầy yếu, tư thái lại cực cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng ngạo nghễ không ai bì nổi. Toàn Cơ vừa thấy y, không khỏi "A" một tiếng, Liễu Ý Hoan lập tức nói: "Thế nào, ngươi quen hắn?"
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Lần trước ở Tiểu Dương Phong, chính là hắn đi theo phía sau cung chủ kia, rất dữ, ra sức ồn ào phải xử phạt Tư Phượng."

Liễu Ý Hoan cười nói : "Đó là tất nhiên, hắn thân là trưởng lão của Thưởng Phạt đường, tự nhiên muốn thưởng phạt phân minh. Ngươi đừng xem bộ dáng này của hắn, hắn thật ra phi thường lợi hại đó nha! Lão gia hỏa cầm bài tử đỏ, hai cung chủ cũng phải nhượng hắn ba phần. Đợi khi hắn nhận ra ta rồi, thế nào cũng muốn nổi trận lôi đình, khẳng định sẽ có kịch hay, ngươi chờ xem."

Y nổi trận lôi đình là kịch hay sao? Làm không tốt liền muốn đánh lớn một trận, thật sự là kẻ chỉ e thiên hạ không loạn.

La trưởng lão kia tiến đến, trước nhìn nhìn Toàn Cơ, lập tức lạnh nhạt nói: "Ly Trạch cung không cho phép nữ tử tiến vào! Vị cô nương này mau mau rời đi, bằng không đừng trách bọn ta không cấp mặt mũi cho Chử chưởng môn Thiểu Dương phái!"
Toàn Cơ trong lòng cả kinh, vội la lên: "Ngươi nhớ rõ ta là ai sao!"

La trưởng lão cười lạnh nói: "Thiên kim của Chử chưởng môn, tài ăn nói tuyệt vời, tại hạ như thế nào lại không nhận ra!"

Y hóa ra nhỏ mọn ghi hận như thế! Toàn Cơ không khỏi hoảng sợ. Lần đó ở Tiểu Dương Phong, bất quá cũng chỉ hấp tấp tuôn ra mấy lời, khi đó mình vẫn là bộ dạng tiểu hài nhi, qua bốn năm dung mạo thay đổi y lại có thể lập tức liền nhận ra, có thể thấy được chuyện đó y vẫn luôn ghi ở trong lòng. Thật sự là điển hình của có thù tất báo.

La trưởng lão lại nói: "Vũ Tư Phượng là đệ tử bổn phái, chuyện của hắn tự có bổn phái quyết định, không tới phiên ngoại nhân can dự. Hiện giờ thời gian hắn ra ngoài rèn luyện đã mãn, tự nhiên trở về Ly Trạch cung, chư vị nếu muốn gặp, liền chờ sau này hữu duyên đi!"
Liễu Ý Hoan thấy y oang oang nói nửa ngày, vẫn là không nhận ra mình, không khỏi há hốc mồm. Vốn hắn đều đã bày xong tạo hình chờ y nhận ra bản thân, ai ngờ y cư nhiên không nhận ra. Hắn buộc lòng phải thở dài một tiếng, nói : "Lão La à, nhiều năm không gặp, miệng của ngươi vẫn là tuyệt không thơm tho gì."

La trưởng lão nghe hắn xưng hô như vậy, hơi hơi chấn động, ánh mắt ở trên người hắn gắt gao quanh quẩn một vòng, từ đầu nhìn tới chân, lúc này mới thất thanh nói: "Là ngươi! Ngươi. . . Ngươi cư nhiên còn dám trở về!"

Thanh âm của y vốn là thô to quái dị, giọng nói chói tai nổi trội như thế này, lại càng rợn người. Liễu Ý Hoan ha ha cười, "Xem như nhận ra rồi! Ta có cái gì không dám trở về? Ta lại không có làm việc trái với lương tâm!"

La trưởng lão kia nhìn thấy hắn, quả thực là thù mới hận cũ cùng đến, lạnh lùng nói: "Hóa ra là ngươi náo loạn! Hừ! Có làm việc trái lương tâm không tự ngươi hiểu rõ! Lão cung chủ rốt cuộc là bị ai tức chết, ngươi lại càng hiểu rõ! Ngươi hiện giờ . . . Hôm nay hả hê rồi, quay về làm gì? Muốn chết sao? !"
Dứt lời y nhìn nhìn Toàn Cơ, nhìn nhìn lại Đình Nô mặt không biểu tình bên cạnh, chỉ tức giận đến cả người hơi hơi phát run, quát: "Phản rồi! Không nói ngươi còn có mặt mũi mặt trở về, lần này trở về cư nhiên còn là gây sự! Năm đó không đem tên phản đồ ngươi trảm dưới kiếm, hôm nay ta phải dùng ngươi huyết tế lão cung chủ!"

Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, y rút ra bảo kiếm bên hông. Kiếm kia cư nhiên vặn vẹo như xà hình, màu trạch thương lam, tạo hình tinh xảo mà còn kỳ diệu. Liễu Ý Hoan quay đầu hướng Toàn Cơ thực đáng giận cười, thấp giọng nói: "Xem đi, ta đã nói, kịch hay đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment