"Chân đỡ hơn chưa?"
Đêm về, Hiên Viên Diệt cẩn thận dùng thuốc xoa bóp cho Đường Quả. Thấy được cô đang nhịn đau, hắn nhẹ tay hơn một chút, "Ta tìm được một đại phu không tệ, dược cao này là lão cho, ngày ngày xoa bóp nhiều lần với nó sẽ không còn đau khi trời mưa nữa."
Mai Lan yên lặng đứng ngoài cửa nghe được lời thì thầm dịu dàng của nam tử, trong lòng phức tạp.
Nàng đấu tranh tư tưởng, một bên nói nương nương là Quý phi, không nên dính dáng đến nam tử khác ngoài Hoàng thượng, nếu không bị phát hiện ra sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng bên kia lại nghĩ rằng, Hoàng thượng cho phép, nương nương nhìn trúng người này cũng tại Hoàng thượng, thậm chí còn cảm thấy khá thoải mái, giống như vừa trả được thù.
"Quả Nhi còn thích Hiên Viên Mặc không?"
Hiên Viên Diệt xoa bóp gối cho Đường Quả, thấp thỏm hỏi. Không thể nắm bắt được nàng. Trong tiềm thức, hắn có cảm giác rằng không bao giờ được phép có tư tâm gì với nàng, nàng ưa thích những người khôn khéo thành thật.
Nghĩ vậy, Hiên Viên Diệt bật cười. Tốt xấu gì hắn cũng là Ẩn Đế của Thiên Tần, hết lần này đến lần khác cũng không làm gì được một nữ tử nhỏ bé, còn cam tâm tình nguyện xoa bóp chân cho nàng.
Đường Quả nhíu mày lại, cánh tay vòng qua cổ hắn, hôn lên má hắn, "Không."
"Nếu không thích rồi thì đi cùng ta đi. Trả thù có thể để sau." Ánh mắt Hiên Viên Diệt sáng lên. Hắn không nhịn được mà sờ lên mặt, mặc dù ngày nào hắn cũng lén lút hôn cô nhưng cảm giác không giống với khi cô chủ động hôn hắn.
Đường Quả lắc đầu, "Cả đời này thiếp không thể rời hoàng cung."
Hiên Viên Diệt cứng người, lòng trầm xuống, quả nhiên là vẫn còn ý với Hiên Viên Mặc?
"Chàng nghĩ gì thế?" Đường Quả nhéo gương mặt đẹp trai của hắn, hôn thẳng lên môi hắn, "Không phải thiếp ở đâu chàng ở đó là được à?"
Hiên Viên Diệt ngạc nhiên, không tin được, "Quả Nhi, nàng..."
"Đúng đấy, như chàng nghĩ. Thiếp muốn ở lại hoàng cung, muốn là Quý phi được sủng ái nhất, muốn cả ngày ở trước mặt Hiên Viên Mặc yêu đương với anh trai hắn." Cô đặt tay lên ngực Hiên Viên Diệt, cười lên, "Nếu chàng không thích, có thể không đồng ý."
"Thiếp trả thù nhưng vẫn muốn đưa chàng vào, ai bảo chàng là người hắn đưa tới cho thiếp đâu." Đường Quả chớp mắt, "Nếu chàng không thích, cứ đi đi."
Cô vừa dứt lời, Hiên Viên Diệt đã ôm lấy cô. Trán hắn chạm trán cô, mũi hắn chạm mũi cô, khoảng cách vô cùng gần, "Ta đồng ý."
"Ta chỉ có một điều kiện, Quả Nhi không được phép gần gũi quá với Hiên Viên Mặc, cũng không được nấu đồ ăn ngon cho Hiên Viên Mặc." Ai cho thằng ngu đấy được ăn đồ ăn Quả Nhi làm chứ.
Đường Quả mỉm cười, "Chàng tham vừa thôi."
"Được rồi, thiếp đồng ý. Dù sao thì tương lai chàng cũng mang danh gian phu của Quý phi Thiên Tần, chàng chịu khó tí nhé."
Gian phu???
Sắc mặt Hiên Viên Diệt không tốt lắm, sau hắn lại nhớ ra được, chẳng phải Hiên Viên Mặc còn đội nguyên một cái nón xanh hay sao?
Tâm tình tốt hơn một chút.
Gian phu thì gian phu, Quả Nhi của hắn là được.
Lau chân cho Đường Quả, cẩn thận ôm vào lòng, đôi mắt sáng lên nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng tà mị.
"Quả Nhi..." Hầu kết nam tử dao động. Đối diện với gương mặt hồng hồng của nữ tử, hắn thật muốn âu yếm cô. Cô nghe được tiếng hắn, đôi mắt trong veo lộ ra ý cười, còn mang theo mấy phần phong tình.
Hắn dùng sức ôm cô, nhắm vào đôi môi đỏ mọng mà cắn. Cảm giác được mềm mại, hắn cực kỳ thỏa mãn.
Gian phu cũng rất tốt.
Dễ nghe hơn nón xanh nhiều.
______
Editor: Khiếp cái liêm sỉ còn đúng một tí...