Lôi kiếp mạnh mẽ đánh xuống cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Bọn họ có thể cảm nhận được, cánh tay nắm cột thu lôi có hơi tê tê.
Cùng lúc đó, có một số phần lôi kiếp rơi trên người bọn họ. Nhưng tất cả đều mở phòng ngự ra, trên đỉnh đầu cũng là pháp bảo, sức mạnh như thế căn bản là không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Có lẽ đạo trời biết được tình hình ở đây, lôi kiếp sau đó càng ngày càng mạnh.
Nhưng rồi họ nhận ra, có cây cột thu lôi này rồi, thiên kiếp cũng không thể làm gì được.
Sau chín đạo lôi kiếp, vân kiếp không cam lòng tản ra. Tất cả sau khi được lôi kiếp tẩy lễ đều nhìn cột thu lôi ngơ ngác.
Vậy là xong rồi?
Còn chưa nhận được đau đớn và nguy hiểm trong truyền thuyết mà.
Đường Quả nhìn lên trời, vừa mới đây thôi, cô cảm nhận được có ánh mắt rơi trên người mình. Đầu tiên là sắc bén, nhưng không biết sao lại nhanh rụt về, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.
Cô sờ sờ mặt, là vì cô à? Hay là trên người cô có gì đó khiến nó kiêng kị?
Hơi thở đó cô rất quen thuộc, là hơi thở của đạo trời.
Đạo trời thế giới này sợ cô?
"Thống tử, ta có bối cảnh hay bản thân ta không phải một người đơn giản?"
[Ký chủ đại đại giờ mới nhận ra à? Tôi đã sớm nghi ngờ lai lịch của cô rồi.]
Đường Quả rất tán thành, "Cũng đúng, ta chơi hỏng nhiều thế giới như thế cũng không có vấn đề, khả năng là liên quan đến bản thân ta. Nhưng thôi kệ đi, không quan trọng."
Đạo trời đã sợ cô rồi, không phải muốn chơi thế nào thì chơi à? Đã thế phải từ từ trả lại những tháng ngày đau khổ ban đầu mới được.
"Thế là xong rồi?" Ba người Mạc Vân Thiên cũng không nhịn được văng tục, sao nhanh vãi thế.
Ba người nhìn nhau, rồi cùng nhìn Đường Quả, "Muội tử, còn cột thu lôi không?"
Ba người đã sớm độ kiếp rồi, nhưng có hơi hứng thú với mấy cây cột thu lôi này, muốn có một cây để chơi.
Đường Quả rất hào phóng, lấy ra một đống lớn cho họ.
Khóe miệng ba người giật mạnh, cứ như vứt tiền qua cửa sổ không bằng.
"Được rồi, đã vượt qua lôi kiếp thì chuẩn bị phi thăng đi. Chờ bao giờ Phượng Phi Linh độ kiếp, ta sẽ báo cho các con. Có muốn nhắn nhủ gì với người khác thì cứ đi nói, sau khi tức chết Phượng Phi Linh rồi, các con sẽ phi thăng tập thể đấy."
Mấy người Ôn Ý nhìn nhau. Cốc Cầm nói nhiều, nhanh mồm nhanh miệng, "Sư phụ, còn người thì sao ạ? Bao giờ người độ kiếp phi thăng?"
Họ đã muốn hỏi từ lâu, vì sao Đường Quả đã có thể độ kiếp nhưng không độ kiếp. Chuyện này khiến họ có dự cảm không tốt, cứ cảm giác rằng lần phi thăng này sẽ không gặp lại cô được nữa.
Đường Quả cảm nhận được tình cảm chân thành của họ, không thể không mỉm cười, "Ta không có ý định độ kiếp."
Cả đám nghe thấy, cực kì hoảng sợ. Nhưng thấy cô không thèm để ý như thế, cũng hiểu có khuyên cũng không khuyên được. Cô ấy à, không ai có thể lay chuyển được quyết định của cô.
"Sư phụ, tụi con sẽ vẫn nhớ người."
Coi như về sau không gặp nhau, họ cũng mãi mãi không quên.
"Có duyên sẽ gặp lại." Đường Quả nhớ đến chuyện mình đi xuyên qua vô số thế giới, nói không chừng sẽ có ngày nào đó gặp lại người quen.
Đám đệ tử nghe xong, trong lòng thở phào một hơi, xem ra sư phụ không định chết già ở giới tu luyện.
Ba năm sau, Phượng Phi Linh mê muội giống ma tu, ăn tu sĩ để tăng thực lực. Tinh Nguyệt môn cũng từ danh môn chính phái mà thành phái ma tu.
Phượng Phi Linh mang cả môn phái nhập ma.
Một ngày này, là ngày ả độ kiếp.