Minh Chiêu gạt đám đông ra, tay cầm khẩu súng đi phía sau An Tuyển Hoàng với một gương mặt sắc lạnh và cảnh giác.
Người đàn ông sắc mặt nặng trĩu vô thức đưa tay kéo Dạ Cô Tinh vào lòng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Một chiếc trực thăng nào đó đã bay vào đảo, hiện đang bay vòng quanh, hình như… cũng không có dụng ý xấu.”
An Tuyển Hoàng nhíu mày.
Minh Triệt sải bước lớn đi vào “Tra được rồi, đó là gia tộc Ives của Pháp…”
Chưa nói dứt lời thì tiếng cánh quạt trực thăng đột nhiên dừng lại, tiếng bàn luận cũng đột ngột im bặt, mọi âm thành tĩnh lặng khiến cho tiếng bước chân bên ngoài nghe càng lúc càng gần, đột nhiên, cánh cửa chính bị mở toang ra…
Một thân hình cao to lực lưỡng với bộ áo đuôi én màu đen ẩn hiện trong ánh hào quang, nhất thời nhìn không rõ mặt. Khuỷa tay cong lại, có một đôi bàn tay với chiếc nhẫn đính đá quý màu đỏ lựu vô cùng tinh xảo và phát sáng rực rỡ.
Trong mắt mọi người là hình ảnh một nam một nữ không mời mà đến đang từng bước tiến vào hội trường.
Cả hai bước đến gần thì gương mặt cũng dần dần hiện rõ.
Đường nét của người đàn ông sắc sảo, không tinh tế như dáng vẻ của một người đàn ông châu Âu bình thường, nhưng tỉ lệ vóc dáng lại chuẩn đến kinh ngạc, lúc này, ông ta mới khẽ gật đầu, hai mắt dựng đứng.
Mọi người xung quanh cũng hiểu ra rằng lá xanh để lót hoa hồng, xem ra người phụ nữ kế bên mới là chủ.
Dạ Cô Tinh nhìn nghiêng qua thì thấy một nét mặt điển hình phương Tây, làn da trắng, sống mũi cao, hốc mắt sâu, tròng mắt màu xanh xám nhạt, hiện lên một nét kiêu ngạo sắc sảo.
Chiếc váy rộng được may với nhiều chi tiết cổ đại theo kiểu châu Âu, thiết kế bó eo nâng ngực, trên váy trang trí đính vàng đẹp lộng lẫy, giống như quý cô thời trung cổ bước ra từ các bức tranh của Davinci
Trên tay vừa cầm chiếc quạt, vừa đeo túi da trên cổ tay.
Xem ra thì là cô gái này chắc chắn không quá tuổi ba mươi, nhưng lại muốn đẩy mình trở thành một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khiến người ta cảm giác cô như là một đứa con gái nhỏ lẻn mang đôi giày cao gót của mẹ mình.
“Thật là náo nhiệt! Mọi người đang chúc mừng gì vậy? Có phải là lão già An Bính Hiền kia đã chết rồi không? Ha ha…..” Tiếng Trung lưu loát kèm theo giọng điệu phường Tây rất đặc biệt, một giọng nói quá đẹp, mà lại mở miệng nói những lời nói độc ác thật không phù hợp với độ tuổi và sự vô lễ không đúng với thân phận này.
Nét mặt mọi người có chút thay đổi.
Đôi lông mày của An Tuyển Hoàng chùng xuống.
Dạ Cô Tinh hai mắt nheo lại, nét mặt thoáng qua sự nguy hiểm.
“Láo xược!” An Bính Lương lớn tiếng quát, trong ánh mắt ngoài sự phẫn nộ còn bao gồm hàm ý cảnh cáo và khuyên răn, vội vàng lên tiếng chỉ e rằng phần nhiều là bênh vực cô ta.
Trong ánh mắt Trịnh Bình lại hiện lên một tia châm biếm, khó mà che đậy được sự ảm đảm và sự ghen tị đang bùng cháy.
Nhìn mọi thứ xung quanh đang xảy ra, Dạ Cô Tinh nhướng mày, đưa mắt nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh mình.
An Tuyển Hoàng dường như có chút cảm giác khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của cô, anh nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô kéo vào lòng mình, “Là thù, không phải bạn.”
“Em thấy không hẳn là vậy.” Dạ Cô Tinh liếc mắt hướng về phía An Bính Lương như cười mà không phải cười.
“Nghê Xuyến, đừng manh động, ở đây là nhà họ An!” Trưởng lão chi thứ ba giận dữ quát lên, nhưng thái độ của ông ta không nhẹ nhành như An Bính Lương, mà ngược lại là thái độ nghiến răng nghiến lợi.
Thú vị thật!
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, hung hăng kiêu ngạo: “Tôi đương nhiên biết đây là nhà họ An, tôi còn biết lão rùa An Bính Hiền đang trốn ở đây nữa kìa!”
“Con ranh kia! Cái miệng thô tục của cô đang nói bậy gì vậy?! Cô dám vô lễ với anh cả, cô…… thật đúng là……” Sắc mặt của trưởng tộc chi sáu tối sầm lại, hơi thở không được ổn định vì tức giận.
Nghê Xuyến nhếch môi khinh bỉ, “Tôi chính là cái gì? Ông có bãn lỉnh thì nói hết câu xem?!”
“Đủ rồi!” An Bính Lương hạ giọng nói, “Quá tam ba bận”
“Ồ! Thật xứng đáng là anh em ruột thịt cùng một bụng chui ra, thông đồng với nhau làm việc xấu, đều cùng chung một giuộc! Tôi khinh —” Nghê Xuyến hai mắt trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi, không biết là giữa hai người già trẻ này đã xảy ra chuyện gì mà bất mãn đến như vậy.
Mí mắt An Bính Lương giật lên, “Nghê, Xuyến!”
“Im miệng, ông không có tư cách gọi tôi! Thật đúng là anh em tốt, đều là lòng lang dạ sói! Đều là những con người thay lòng đổi dạ —”
“Ha ha –” Dạ Cô Tinh thật sự không nhịn được nữa, hôm nay sấm chớp ầm ầm như một phiên bản thực tế của trò đời vậy.
“Cô cười cái gì?!” Nghê Xuyến trợn mắt hung dữ lườm lại.
“Cười cô.” Cũng đáp trả rất thằng thừng.
“Cô!”
Dạ Cô Tinh nhếch mày.
“Thôi được rồi!” Nghê Xuyến hít một hơi sâu, “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt nên không muốn đôi co với cô……”
Dạ Cô Tinh im lặng chẳng thèm ừ hử gì.
“Đàn ông nhà họ An các người, cả đám đều là rác rưởi! An Bính Lương, đừng cố ra vẻ như một người tốt nữa, ông làm tôi buồn nôn quá!” Ánh mắt khinh thường lướt nhìn An Tuyển Hoàng rồi lướt qua đám trưởng lão của nhà họ An, cuối cùng dừng lại nhìn An Bính Lương.
Trưởng lão chi thứ mười giận đến mức hất râu trừng mắt nhìn chằm chằm, quay sang Minh Chiêu tức tối nói, “Minh hộ pháp, anh là người toàn quyền phụ trách về an ninh của bữa tiệc hôm nay, trong tình hình này anh đứng ra phát biểu vài câu đi chứ!”
Minh Chiêu lạnh lùng hừ một tiếng, đến khóe mắt cũng không hề lướt nhìn ông ta một lần nào. Gia chủ còn chưa lên tiếng mà mấy ông lão này đã ngồi không yên rồi!
Nghê Xuyến thấy vậy thì nở nụ cười khinh bỉ, nói với người đàn ông bên cạnh “Mắng cũng mắng đủ rồi, Jessy, chúng ta đi thôi!”
“Dạ.” Người đàn ông cúi đầu nghe lệnh, đưa tay biểu thị mời cô ta đi trước, cực kỳ thân sĩ.
“Khoan đã!” Một giọng nói trong trẻo mãnh liệt cất lên, Nghê Xuyến dừng bước, trong phút chốt bước chân của người đàn ông kia cũng dừng lại, mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về hướng Dạ Cô Tinh.
Vỗ nhẹ lên tay người đàn ông, nở nụ cười ra hiệu an tâm không cần lo lắng, Dạ Cô Tinh bước lên trước hai bước, ánh mắt sắc bén mãnh liệt không nở nụ cười.
“Qúy cô này có lai lịch thật không phải vừa, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cô xem nhà họ An này là sân chơi sao?”
Nghê Xuyến cười mỉa mai “Thì sao nào? Cô lại là cái thá gì, có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?!”
Sắc mặt mọi người ngỡ ngàng không kìm nổi thở dài.
Dạ Cô Tinh sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng dưới ánh mắt ẩn giấu sự sắc bén, “Với tư cách là nữ chủ nhân của nhà họ An, là mẹ của hai nhân vật chính trong bữa tiệc ngày hôm nay, thì không biết là, tôi đã có tư cách này chưa nhỉ?
Nghê Xuyến giật mình, ánh mắt bất giác hiện lên sự kinh ngạc rồi bỗng nhiên nở nụ cười chế nhạo, “Ồ, thì ra cô chính là tiểu minh tinh được bay lên đầu cành để trở thành phượng hoàng đó à?”
Ánh mắt An Tuyển Hoàng hừng hừng sát khí, Dạ Cô Tinh nắm lấy tay anh để anh kìm chế sự tức giận.
“Tôi đã bay lên đầu cành, dù sao thì cũng đã trở thành phượng hoàng, cũng còn tốt hơn con gà mái cục ta cục tác dưới mặt đất.” Cô nở một nụ cười ung dung bình thản, không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Nghê Xuyến tức giận trừng mắt, “Cô nói ai là con gà mái?!”
“Nên là ai thì chính là người đó.” Dạ Cô Tinh vẫn giữ nét mặt bình tĩnh.
Nghê Xuyến trong lòng cảm thấy sợ hãi, bị khí chất mạnh mẽ của đối phương uy hiếp đến chùn bước, nhưng dù sao cô ta vẫn còn giữ được lý trí “Jessy, nhanh đưa tôi ra khỏi đây!”
Mặt Jessy biến sắc, hiện lên bộ mặt còn xấu hơn lúc khóc và chỉ chỉ tay về phía bên trái: “Cô chủ, không thể đi được nữa rồi.”
Nghê Xuyến hướng mắt sang nhìn, một tia sáng đỏ chiếu vào giữa lông mày hiện lên những đốm tròn màu đỏ, toàn thân cô ta run bần bật, “Tay, tay bắn tỉa?!”
Giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, cô ta vô thức quay đầu lại tìm Jessy.
“Cô Nghê, tôi khuyên cô một câu, súng đạn không có mắt, cô đừng tự tiện động bậy. Nếu không thì mọi người sẽ được thưởng thức cảnh quay bắn bể đầu nổ não miễn phí đó.”
Đôi mắt Jessy lóe lên tia hung ác, muốn đưa tay ra.
“Xem ra, vẫn còn có người không sợ chết.” Nét mặt cô lạnh băng, cay nghiệt tàn bạo.
Sống lưng Jessy như đông cứng lại, không dám hành động liều lĩnh nữa, anh ta biết, bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể làm cho mình bị bắn văng máu ngay tại chỗ!
“Cô, cô muốn làm gì?” Đối mặt trước cái chết, thì các vị thần trên cao cũng có thể biến thành con sâu con kiến, chứ không còn cái vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo trước kia nữa, chỉ vì muốn giữ lại mạng sống của mình.
Tất cả quan khách đều bị sốc trước cảnh tưởng đảo ngược xảy ra một cách đột ngột này, rất nhanh sau đó họ lại trở lại bình thường, suy cho cùng những người đã từng chứng kiến qua cảnh sóng to gió lớn, và từng đứng vững trước dòng nước chảy xiết xối xả này, thì cảnh tưởng này cũng chỉ là chuyện thường tình, và sự ngạc nhiên cũng chỉ trong một khoảng khắc nào đó mà thôi.
Chỉ là, bà An xinh đẹp này, có vẻ như không hề đơn giản…
Dạ Cô Tinh không hề bỏ lỡ ánh mắt hoảng sợ của đối phương, “Cô Nghê, trong hoàn cảnh này, thì cô cho rằng, tôi có tư cách không?”
Nghê Xuyến sắc mặt tái bệch, “Không, cô không dám giết tôi! Gia tộc Ives sẽ không buông tha cho cô….”
“Gia tộc Ives?” Dạ Cô Tinh nhếch mày, cười khẽ, “Thì ra là gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy ở Pháp, chỉ là, với cô Nghê thì có mối quan hệ gì nhỉ?”
“Tôi là con gái thứ hai của gia tộc Ives!” Nghê Xuyến buột miệng thốt ra.
“Vậy thì sao?” Dạ Cô Tinh sắc mặt không thay đổi, trầm tư một chút rồi quay đầu sang nhìn An Tuyển Hoàng, “Ives, rát lợi hại, đúng không?”
Anh suy nghĩ một lát, “Cũng là một thế lực lớn của thế giới ngầm và nền thương nghiệp ở Tây Âu.”
“So với nhà họ An thì sao?”
An Tuyển Hoàng mỉm cười, “Giống như con kiến càng so với cây đại thụ.”
Dạ Cô Tinh nhìn bộ dạng thảm hại của Nghê Xuyến, “Nghe thấy chưa? Con kiến con…”
Mọi người không nhịn được cười.
“Cô….. sao cô dám…..?” Khuôn mặt Nghê Xuyến tái xanh.
“Tại sao tôi lại không dám? Cô đến bữa tiệc thôi nôi của con trai con gái tôi phát ngôn bừa bãi, khiến cho nhà họ An mất hết thể diện. Mẹ của cô không dạy cô bớt ngang ngược thô lỗ trong nhà người khác sao?” Ánh mắt lướt qua An Bính Lương, Dạ Cô Tinh cười càng sâu sắc, “Hay là cô cho rằng cái thể diện to lớn của cô, có thể khiến ai cũng vô điều kiện tha thứ cho sự hỗn láo của mình?”
An Bính Lương cứng đờ hết cả người, mấp máy miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
Nghê Xuyến nghiến răng, hai má đỏ bừng: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?!”
“Tôi không làm gì cả. Đã đến nhà đều là khách, dù sao cô cũng đã đến rồi thì không nên đi vội.”
Sắc mặt An Bính Lương có chút biến đổi, “Cháu dâu, cháu xem….”
“Chú hai, hôm nay là tiệc thôi nôi của hai đứa nhỏ, những người đến đây đều là khách của nhà họ An, đều đón tiếp bình đẳng! Nhưng nếu có người cố ý gây chuyện, thì đừng trách tôi trở mặt không quen biết!”
Đây là tiệc sinh nhật tròn một tuổi của hai bảo bối của cô, dựa vào cái gì mà lại phải dung túng cho người phụ nữ thiếu não này ở đây khoa tay múa chân?
Gia tộc Ives đúng không? Đã đánh tới cửa rồi, không chảy chút máu thì sao xứng đáng với khán giả đang xem?
Đã nói đến những lời này rồi, trong lòng An Bính Lương hiều rằng bây giờ có nói thêm gì cũng vô ích, thở dài một tiếng, đôi mắt rũ xuống che đậy sắc mặt phức tạp thoáng qua.
Dù sao thì hôm nay cũng là thôi nôi hai đứa nhỏ, Dạ Cô Tinh sẽ không vô cớ mà làm tổn thương đến tính mạng người khác, nhiều nhất chỉ để cô ta nếm chút đau khổ, nghĩ như vậy ông ta cũng đã cảm thấy yên tâm được phần nào.
Nhìn An Bính Lương trầm lặng không nói, lúc này Nghê Xuyến mới thấy sợ, hai lần trước, dù cho cô ta có lớn tiếng thế nào, thì ông lão này cũng đều bảo vệ cô ta như thể kiếp trước đã mắc nợ cô ta vậy, nhưng lần này lại im lặng như vậy…
Tiền để của việc bốc đồng là phải có chỗ dựa vững chắc, nhưng lúc không còn chỗ dựa mà vẫn hành động quyết liệt một cách mù quáng, thì sẽ trở thành ngu ngốc!
Hiển nhiên, Nghê Xuyến không hề nhận ra điều này.
Không quan tâm đến cái chấm đỏ giữa trán có thế bị tay súng bóp còi bất cứ lúc nào, dưới ánh mắt kinh ngạc của Jessy, Nghê Xuyến vươn tay chụp lấy Dạ Cô Tinh đang đứng cách đó mấy bước chân, đáng tiếc là lúc cô còn chưa kịp chạm vào quần áo của đối phương, thì đã bị thân hình mạnh mẽ cao lớn ấy lao tới áp chế, ngã sấp mặt xuống.
Đúng lúc đó, tiếng súng bất ngờ vang lên, anh ta hét lên thê thảm, viên đạn bắn trúng vào chân làm anh ta ngã nhào xuống đất.
Nghê Xuyến trợn tròn hai mắt, nhìn thấy Jessy cao to ngã xuống đất như con chó bị con người ép nằm xuống đất, “Dừng tay, các người dừng tay lại!”
Da Cô Tinh nheo mắt, nở nụ cười chế nhạo, đôi mắt thoáng hiện sự gian xảo và nguy hiểm “Có vẻ như cô không tin là tôi sẽ nổ súng?”
Đối mặt với khẩu súng lạnh tanh và tiếng súng nổ, trong chớp mắt Nghê Xuyến tự cảm nhận được rằng cái chết đã đến rất gần cô ta rồi!
Cô ta không giấu nổi bộ dạng thảm hại của mình, đôi môi run rẩy, nhìn Dạ Cô Tinh với một ánh mắt kinh sợ, giống như đang nhìn một con quái vật máu lạnh giết người không chớp mắt.
Dạ Cô Tinh đáp lại bằng một nụ cười mãn nguyện.
Không chỉ cô ta mà e rằng tất cả mọi người đang có mặt ở hội trường cũng không ngờ Da Cô Tinh sẽ ra tay thật.
Tuy nói là thực lực của nhà họ An vượt xa gia tộc Ives, nhưng dù sao họ cũng là bá chủ ở Tây Âu, không chỉ trong thế giới ngầm mà còn rất nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh. King Ives- gia chủ hiện tại của Ives lại càng nổi tiếng hơn với những thủ đoạn sắc bén và tài trí mưu lược kiệt xuất.
Cô Nghê Xuyến này chính là em họ của King, là cô con gái thứ hai của gia tộc Ives, nếu cô ta chết trên đảo Chiêm Ngao này thật, thì giữa hai nhà sẽ buộc trở thành tình thế như nước với lửa không thể hợp tác được nữa!
“Cô, cô vậy mà muốn giết tôi?!” Nghê Xuyến toàn thân run rẩy.
Ánh mắt An Bính Lương thoáng hiện lên sự bất an, nhìn Dạ Cô Tinh, do dự muốn nói lại thôi.
“Không, tôi sẽ không giết cô. Phát súng lúc nãy chỉ là muốn cảnh cáo cô đừng thách thức sức sự kiên nhẫn của tôi, nếu không thì phát súng đó sẽ không phải bắn vào chân của anh ta, mà là,” Cô mô phỏng tư thế như đang chuẩn bị nổ súng, “Cái đầu của cô đó.”
Một cách nói nhẹ nhàng nhưng mang tính răn đe người khác!
“Kéo người ra khỏi đây đi, hôm nay là ngày tốt, không thể để thấy máu me như vậy được.”
Khóe miệng mọi người giật giật, không để nhìn thấy máu?! Cô thật sự chắc chứ? Vậy bãi đỏ thẫm trên tấm thảm cashmere kia là gì?
“À, Đừng quên thay thảm.”
Dạ Cô Tinh vừa nói xong, lập tức có người lên xử lý, chưa đầy 3 phút, tất cả đã xong xuôi, như chưa từng xảy ra chuyện gì, phát súng vừa rồi cũng chỉ như một ảo giác, hội trường trong tức khắc rực rỡ hẳn lên!