Môi Trần Quang Huy run rẩy, cố gắng nặn ra nụ cười, “Anh Lạc, đây là…”
Lạc Xuyên quay đầu lại, ánh mắt hung tợn đằng đằng sát khí.
“Trói anh ta lại!”
Đám người mặc áo đen nghe lệnh bước ra, giơ chân đạp anh ta xuống đất, một người vặn trái tay anh ta cố định ra sau ép anh ta xuống đất, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Con lợn béo khi nãy còn kiêu ngạo, giờ đã trở nên nhục nhã như tên ngục tù.
“Các người muốn làm gì?! Mau thả tôi ra… anh Lạc, có phải anh bắt nhầm người rồi, người đáng bị dạy dỗ phải là con chó cái kia chứ…”
Ánh mắt Lạc Xuyên sắc bén, ngắt lời anh ta, giọng nói lạnh thấu xương, “Vả miệng.”
“Vâng.”
Bốp Bốp Bốp…
Mười mấy cái bạt tai rất kêu giáng xuống, mỗi một tiếng sắc nét vang lên, đều kèm theo tiếng gào thét như heo bị chọc tiết, như thế cũng đủ để thấy rằng dùng lực mạnh cỡ nào!
“Uh uh uh…” Anh ta điên cuồng lắc đầu, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, Trần Quang Huy nằm lết trên đất, bị hai tên áo đen giữ hai bên, muốn mở miệng nói gì đấy nhưng miệng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.
Lạc Xuyên căn bản không hề để ý đến anh ta, nhìn Dạ Cô Tinh trước mắt, thái độ thận trọng, không hề mất đi sự kính cẩn.
Nói theo nghĩa đúng, đây không phải là lần đầu anh ta nhìn thấy lão đại- cậu Dạ danh tiếng khắp chốn lẫy lừng!
Từ sau khi được Vu Sâm cất nhắcc, anh ta coi như đã gia nhập vào thành viên cao cấp của Ám Dạ, những gì được nghe và thấy không hề giống với những tên lưu manh bên ngoài, dường như trong chớp mắt anh ta như mở ra được cánh cửa lớn trong một thế giới khác!
Trong đó, thì có bao gồm cả thân phận thật sự của cậu Dạ.
Cho đến ngày hôm nay, anh ta vẫn còn nhớ rõ, lúc đầu từ miệng Vương Trực mà anh ta biết được đến đại minh tinh Áo Tím, quý phu nhân quyền thế Dạ Cô Tinh, cùng với lão đại trong xã hội ngầm cậu Dạ là cùng một người, anh ta khi đó còn giật mình tới mức trước mặt tầng lớp cao cấp Bang Ám Dạ ngã từ trên ghế xuống, cũng vì thế mà bị các anh em chê cười suốt mấy ngày liền.
Nghe nói, bộ dạng khi ấy của anh ta trông rất khủng bố, giống như là gặp quỷ vậy, miệng há to đến nỗi tưởng chừng như có thể nhét được cả một quả trứng gà, mắt trợn tròn còn hơn cả chuông đồng.
Sau sự việc đó, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra khi đó, anh ta vẫn cảm thấy không thể tin được!
“Cậu Dạ” bí ẩn khó đoán kia, hoá ra lại là một người phụ nữ?!
Phong lưu, phóng khoáng, cao thủ sát gái?
Tiêu soái đẹp trai?
Nhan sắc khiến biết bao thiếu nữ chết mê chết mệt, khiến biết bao nữ minh tinh ngày đêm nhớ mong?
Nữ? Là nữ? Vậy mà lại là nữ?!
Được rồi, Lạc Xuyên anh ta phục rồi.
Một người phụ nữ, mở ra một nửa thế giới ngầm ở phía nam, triệu hồi lực lượng băng đảng với các thành phần tốt xấu về dưới trướng, thành lập Dạ Xã, danh tiếng không chỉ ngang tầm bang Tam Hợp ở Hồng Kông, mà còn sánh ngang với nhà họ An bá chủ ở phía Bắc, khí phách và năng lực này không phải tên đàn ông nào cũng đều có.
Lạc Xuyên lần đầu tiên có một loại tình cảm sùng bái đối với một người phụ nữ, nãy sinh ý định đi theo mãnh liệt, kể cả khi thịt nát xương tan thì cũng nhất định phải mượn luồng gió đông này, sôi nổi xông xáo như vậy cũng chỉ vì để không hổ thẹn với trời đất, không hối tiếc với nhân sinh!
“Cô chủ, tên này xử lí thế nào.”
“Ném vào hình đường, chặt bỏ tay chân, còn có…” Ánh mắt của Dạ Cô Tinh dừng lại phía dưới hông của con lợn mập kia, lông mày khẽ nhếch lên: “Nghe nói, tên này rất thích chơi phụ nữ? Vậy thì, khiến gã tử tuyệt tôn là được rồi…”
Lạc Xuyên lông mày sắc nét, “Đều đã nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Đám người mặc áo đen đồng loạt trả lời, mặc dù bọn họ không biết tại sao anh Lạc lại răm rắp nghe lời một người phụ nữ, còn cung kính như vậy, nhưng cứ nghe lời làm việc là không bao giờ sai.
Trần Quang Huy gào thét, bị lôi ra khỏi căn phòng giống như con lợn béo sắp bị giết thịt, có lẽ đã dự đoán trước được số phận của mình sau đó, vì thế, anh ta cố sức giãy dụa chạy thoát.
Nhưng mà, đồ tể chính là đồ tể, đi săn vẫn là đi săn, thì cho dù chạy thế nào thì cuối cùng kết cục vẫn là bị giết.
“Còn đám người này thì giải quyết như thế nào?” Tầm nhìn của Lạc Xuyen hướng về phía nhóm nam nữ đang ngồi tụm thành một đống trong góc, lộ ra ánh mắt thăm dò.
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, đôi mắt lạnh lùng thoáng qua, “Lạc đại ca cảm thấy, nên xử trí thế nào đây?”
Ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn người phụ nữ trước mặt, Lạc Xuyên chớp mắt một cái, da đầu phát tê.
“Cô chủ, thuộc hạ… không dám nhận.” Lạc Xuyên cúi người, hoảng loạn sợ hãi.
Lạc Xuyên ở trước mặt cậu Dạ mà lại bị gọi một câu Lạc đại ca, hoạ chẳng phải là không muốn sống nữa hay sao!
“Tôi hỏi anh, đám người này xử trí như thế nào?” Từng câu từng chữ, ngữ khí không hề giống như đang đùa.
Lạc Xuyên biết, vị này đã nổi cáu rồi, nhưng mà không nên như thế chứ…
Ngay từ đầu, Trần Quang Huy đổi trắng thay đen, ngôn từ khó nghe, Dạ Cô Tinh đều nhắm mắt làm ngơ, có nghĩa lí gì khi nhóm người tầm thường này sẽ thu hút sự phản cảm của vị này chứ, nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Dạ Cô Tinh, phẫn nộ hoàn toàn là sự thật.
Đợi đã… chắc chắn có chỗ nào đấy bị anh ta lơ là bỏ qua rồi.
Cái nhìn sắc lẹm đảo qua đám người kia, đàn ông quần áo xộc xệch, đàn bà hai má ửng hồng, thậm chí còn tệ hơn, đám người chen chúc trực tiếp động tay động chân với phụ nữ bên cạnh.
Đây là…
Lạc Xuyên sức mặt biến đổi, trong chốc lát mặt mày trắng bệch.
Dạ Cô Tinh liếc anh ta một cái, “Tốt nhất là anh hãy cho tôi một lời giải thích! 10h sáng mai, phòng họp tầng b.”
“Tôi không biết sẽ xuất hiện thứ này…”
Dạ Cô Tinh giơ tay lên ngắt lời anh ta, “Tôi chỉ nhìn kết quả, lí do gì gì đó, tất cả chỉ là lời nguỵ biện hết.”
Lạc Xuyên cúi đầu, cố nén lửa giận trong lồng ngực, anh ta cuối cùng cũng đã nhìn thấy được khí phách của cậu Dạ.
“Cô chủ yên tâm, sáng mai, tôi sẽ cho cô một lời giải thích khiến cô vừa ý.”
Bang Ám Dạ trước giờ đã có quy định không được động đến ma tuý, mọi ngóc ngách của cửa vào đều không có lắp đặt hệ thống cảm ứng, một khi phát hiện có người bí mật mang ma tuý vào, thì sẽ bị bắt giữ tại chỗ. Nhưng tại sao trong tay đám người kia lại có chất gây ảo giác?
Nếu không phải là mang từ bên ngoài vào, vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, loại chất đó ngay từ đầu đã có ở trong quán bar này rồi!
Xem ra, có người dã tâm quá lớn, còn dám tính toán lên đầu anh ta rồi…
Dạ Cô Tinh không nói nhiều lời.
Cô biết rõ đạo lí nước trong quá thì không có cá, nhưng mà, có một vài thứ, có những nguyên tắc, là không thể làm trái.
Nếu không liên quan gì tới cô, thì tuỳ ý làm, cô cũng sẽ nhắm mắt cho qua.
Nhưng nếu đã trong phạm vi của cô, người nào vi phạm, thì chỉ có đường chết!
Cho dù Bang Ám Dạ, hay là Dạ Xã, trước đó Dạ Cô Tinh đã nói quan điểm rất rõ ràng, không động vào ma tuý!
Ít nhất là bây giờ vẫn không thể.
Thời cơ chưa đến, thì đừng có hi vọng được chia một bát canh trên thị trường ma tuý, đừng tưởng mấy thế lực tam giác vàng kia là ăn chay.
Quân tử phòng thân, mới là sự lựa chọn hàng đầu.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi chờ thời cơ chín muồi, khi cơ hội đến, lại tiến hành tổng công kích, dùng một nhát chi mạng.
Trước đây, Dạ Xã hoàn toàn không hề dính líu gì đến ma tuý!
Nhưng có một số người, cứ bí quá hoá liều, nhưng nếu đã như vậy, thì đừng trách cô giết gà dọa khỉ.
Nếu Lạc Xuyên không xử lí hoàn hảo chuyện này, thì chính anh ta sẽ là con gà bị “giết” đó!
Điểm này, bản thân anh ta hiểu rất rõ.
Dạ Cô Tinh bước đến trước mặt Johnstone, đá vào chân cô ấy: “Đứng lên, đi thôi.”
Johnstone nheo mắt, mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, giống như phi nước đại trên mây, dường như chỉ một giây sau là sẽ bay lên rồi, cảm giác hoan lạc như tiên.
Dạ Cô Tinh nhăn mặt, chuyển ánh nhìn sang Cố Doãn Bái đang cúi đầu im lặng, “Còn anh, đã tỉnh chưa?”
“Ừm.” Giọng anh ta khàn khàn và yếu ớt như người già, vừa nhấc cặp mắt lên, Dạ Cô Tinh đã nhìn thấy một đôi mắt đầy máu, lông mày cau lại.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Giong nói sắc lạnh.
Cố Doãn Bái buông tay, một con dao gọt hoa quả rơi xuống đất, trong nháy mắt, máu tươi tuôn như nước.
Cảnh tượng trước mặt khiến Dạ Cô Tinh dường như nhớ lại khung cảnh 2 năm trước, Tiêu Mộ Lương nằm trọng bồn tắm, màu đỏ kinh hãi, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ trên đất, đỏ cả một vùng.
Khuôn mặt của thiếu niên trắng bệch như tờ giấy, dường như chỉ cần gió thổi là sẽ bị rách, đôi môi tím xanh, khoé miệng khéc nhếch lên, Dạ Cô Tinh nhìn thấy rồi, đó là nụ cười không còn nghi ngờ gì nữa.
“Lạc Xuyên, gọi bác sĩ.” Giọng nói lạnh tanh, ánh mắt Dạ Cô Tinh dời đi chỗ khác.
“Johnstone, tôi đếm đến ba nếu cô vẫn còn cố muốn diễn nữa, vậy được, cô cứ ở đây đến hết đêm đi. 1…2…3…”
Cô ấy đột nhiên mở mắt, trên khuôn mặt điển trai mang theo chút khó chịu, có chút tức giận, nghiến chặt răng, “Coi như cô giỏi!”
“Nếu đã khỏi rồi, thì đứng dậy đi.”
Johnstone ngồi dậy, tiêu soái phủi bụi trên quần áo.
Dạ Cô Tinh cất bước, Johnstone lẽo đẽo theo sau, Cố Doãn Bái suy nghĩ trong giây lát, không hề để ý đến bàn tay trái đang chảy máu, bước lên đi theo.
“Không muốn bị tàn tật thì đứng yên ở đó đợi bác sĩ đến.”
“Không cần.” Anh ta cắn răng, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt kèm theo vẻ cố chấp, bước chân đã không vững, nhưng anh ta vẫn cố phô trương cho rằng mình không sao.
Bước chân Dạ Cô Tinh đột nhiên dừng lại, cô quay người lại nhìn anh ta, “Tìm tôi có việc?”
Thiếu niên gật đầu.
“Tôi rất hiếu kì, tại sao anh lại ở đây, sao lại đi cùng với những người kia.”
Ánh sáng nhấp nháy vụt qua trong của mắt, anh ta nhìn cô, đôi mắt đầy máu, kèm theo sự hung hăng căm phẫn, cuối cùng vẫn chìm vào im lặng.
Chỉ nghe thấy anh ta từ từ mở miệng, rất khó giải thích.
“Anh trai tôi sau khi được tại ngoại, thì làm việc ở một công ty bất động sản.”
Dạ Cô Tinh ánh mắt lộ vẻ rõ ràng.
Trong cuộc nói chuyện khi nãy của Lạc Xuyên và Trần Quang Huy có nhắc đến giao dịch địa ốc, công ty bất động sản,… lại nghĩ lại ánh mắt dâm dục của con lợn mập kia, nguyên nhân Cố Doãn Bái có mặt ở đây ngày hôm nay cũng không khó đoán cho lắm.
“Anh ta bảo anh đến?”
Cố Doãn Bái sững người, phản ứng lại ngay lập tức, “Không phải, anh trai tôi… không biết chuyện này.”
Dạ Cô Tinh im lặng, đối mặt với nhà họ Cố, cô chẳng có gì để nói cả, ruồi sẽ không bu quả trứng lành, nếu Cố Nguyên Hành ngay thẳng thì sẽ không sợ mọi người kiểm tra.
Lúc đầu, trận hỗn loạn kia gây chấn động cả thành phố, ở trong ván cờ của nhà họ An và ba gia tộc khác, An Tuyển Hoàng áp đảo nhà họ Giang với lợi thế tuyệt đối, đàn áp nhà họ Kỷ, đồng thời cũng gây chấn động đến nhà họ Tần gia, tàn phá nhà họ Cố.
Nói một cách chính xác, chuyện Tuyệt Nhi bị bắt cóc và chuyện cô bị Giang Hạo Đình bắt đi, hai chuyện này nhà họ Cố không hề tham gia, nhưng ai bảo Cố Phương Lan của nhà họ Cố lại là bà chủ nhà họ Giang, còn là mẹ ruột của Giang Hạo Đình nữa chứ!
Cùng với lúc làm hại nhà họ Giang, đồng thời cũng tự tay chôn vùi nhà họ Cố.
An Tuyển Hoàng làm việc, đều là diệt cỏ tận gốc, không chừa lối thoát, nhà họ Giang tiêu rồi, anh sẽ còn để cho nhà họ Cố nhởn nhơ thích làm gì thì làm sao?
Hiển nhiên, câu trả lời sẽ là không.
“Tôi muốn cùng cô… nói chuyện một chút.” Cố Doãn Bái mở miệng nói, hơi thở không ổn định, mất máu quá nhiều khiến cho mọi thứ trước mắt anh ta tối mờ, cảm giác chóng mặt kéo đến từng cơn.
“Sáng mai, tôi vẫn ở đây.”
Môi anh ta khẽ mấp máy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cảm giác quay cuồng mãnh liệt, hai mắt lờ đờ, cơ thể trực ngã về sau.
Lạc Xuyên từ trong phòng đi ra, nhanh tay đỡ lấy anh ta.
“Lập tức đưa đến bệnh viện.” Lời nói vừa dứt, Dạ Cô Tinh lại tiếp tục nói, “Tạm thời, đừng vội thông báo cho gia đình anh ta biết.”
“Vâng.”
……
Gió đêm gào thét, đem đến sự mát mẻ cho những đêm hè phiền muộn.
Đường phố 3h sáng sớm, đèn đường vẫn sáng rõ, chỉ có một vài đèn neon gần như tắt hết, đường phố không một bóng người.
Tiếng bước chân đều đều, vừa nhẹ nhàng vừa uể oải.
Ánh đèn cô đơn về đêm, đường phố tĩnh mịch truyền đến giọng nói khàn thấp, thoạt nghe thì giống như giọng đàn ông nhưng khi phân tích kĩ càng thì lại cảm thấy có chút nữ tính khó mà che giấu.
“Dạ Cô Tinh, cô ý, không thể đỡ tôi một lát được sao?”
“Giọng Bắc Kinh nói khá trôi chảy nhỉ.”
“Biết cái gì gọi là siêu sao quốc tế không? Biết hết các loại ngôn ngữ chính là điều ưu tiên trước nhất, cần thiết mà.”
“Ừ. Có thể đi làm nhà ngoại giao.”
Chiếc áo khoác ngoài trên người cô bị gió thổi mép áo bay bay, mái tóc xoã cũng bị gió thổi tung, tuỳ ý trả lời người phụ nữ phía sau.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh phía trước, Johnstone bực bội châm một điếu thuốc hút, màu đỏ tươi của điếu thuốc cháy sáng, trong tích tắc trở về tịch diệt.
Cô ấy vứt cây diêm đi, hít sâu một hơi, phả ra một vòng khói ngầu, làn khói cuộn tròn rồi trực tiếp biến mất không một dấu vết.
Trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Sao cô lại không hỏi vì sao tôi lại có mặt ở nơi đó?”
“Tại sao tôi lại phải hỏi?” Có liên quan đến cô à?
Johnstone cắn răng, cũng không biết bản thân đang tức giận cái gì, “Vậy tại sao cô lại muốn hỏi đứa nhóc vừa nãy?”
“Hỏi anh ta và hỏi cô, có liên quan gì giữa hai chuyện này không?”
“Cô!”
Dạ Cô Tinh vẫn bước về phía trước, không quy đầu lại, cứ như vậy, yên lặng rời đi.
Johnstone tự nhiên cảm thấy chán nản, ở trước mặt người phụ nữ này, tất cả sự quyến rũ của cô ấy, dường như không hề tồn tại.
“Vậy… bây giờ cô có muốn biết không?”
Dạ Cô Tinh không biết vì sao đối phương cứ mãi quanh quẩn về cái vấn đề này, “Cô nói, tôi nghe, cô không nói, tôi không hỏi.”
Chính là đơn giản như vậy.
Nói cho cùng, Johnstone với cô, thậm chí còn không được tính là quan hệ bạn bè.
“Tôi có một hợp đồng đại diện thượng hiệu, Grand Real Esstale là một trong những đối tác hàng đầu.” Rồi cô ấy hít một hơi thuốc, ánh mắt hướng ra xa, thở dài một hơi, rất nhiều lúc, cái giới giải trí này, chính là bẩn thỉu như vậy, dù cho là trong nước hay là nước ngoài…
Dạ Cô Tinh yên lặng lắng nghe, cũng từ chối cho ý kiến.
“Nếu không phải là tôi sớm đã có có phòng bị, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đoán chừng không kém đứa nhóc kia là bao.” Cô ấy hừ một tiếng, miệng đầy mùi thuốc lá.
Vứt đầu lọc xuống đất, dùng chân giật tắt, sau đó nhét hai tay vào túi áo, dường như động tác này đã diễn tập qua hàng nghìn vạn lần rồi, động tác rất thuần thục.
Hai bước đuổi kịp Dạ Cô Tinh, đi bên cạnh cô, cô ấy quay đầu sang nhìn, đập vào mắt là góc mặt mộc của người phụ nữ, cô ấy bỗng ngẩn ngơ giây lát.
Tiếp theo, tự cười bản thân mình, chậm rãi lắc đầu, “Tôi nói những điều này, cô làm sao có thể hiểu?”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhưng lại không tiếp lời.
Johnstone thì lại không hề để tâm, hoặc là đã quen với sự lạnh nhạt của đối phương, “Nghĩ cũng dễ hiểu thôi, có người đàn ông kia bảo vệ cô, những thứ xuất hiện ở trước mặt co, tuyệt đối sẽ không có một chút dơ bẩn nào cả…Tất cả đều sạch sẽ xinh đẹp, thật khiến người ta không chỉ ngưỡng mộ mà còn đố kị.”
Bước chân dừng lại, Dạ Cô Tinh quay người nhìn cô ấy, đôi mặt lạnh lùng, tối là sâu thẳm,
“Tôi hiểu.” Cô nói.
Johnstone giật mình.
“Không ai có thể mãi thuận buồn xuôi gió, cũng không có ai có thể vĩnh viễn ngồi dưới chiếc dù để người khác bảo vệ mãi được, vương miện càng đẹp, càng chói mắt, thì càng gây nhiều phiền toái.”
“Vì thế, không cần phải ngưỡng mộ ánh sáng chói loá của kim cương, bởi vì, nó đã trải qua hàng trăm vạn lần đánh bóng, mài dũa mới có được.”
“Điểm dừng xe bus đến rồi.” Chuyện mà cô đã đồng ý thì đã làm xong, Dạ Cô Tinh quay người rời đi.
Johnstone một mình đứng trước biển điểm dừng xe bus, nhìn bóng lưng đang bước đi càng càng xa của người phụ nữ, đắm chìm vào suy tư.
Trước giờ chưa từng có cảm giác mênh mông mù mịt như vậy.
Kim cương chói loá, đánh bóng mài dũa.
Cô gái được An Tuyển Hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, không phải khi sinh ra thì đã nên là một viên kim cương rồi sao? Rốt cuộc đã trải qua những gì, thì mới có thể nói ra được những lời khí phách như thế chứ!
Từng chiếc xe bus, taxi lần lượt vụt qua trước mặt cô ấy, cũng có tài xế mở cửa sổ hỏi cô ấy có muốn đi hay không? Cô ấy đều dùng trầm mặc để từ chối.
Gió đêm gào rít, đèn neon lập loè, cả thành phố đều chìm trong giấc ngủ say.
Dạ Cô Tinh quay về biệt thự, vừa đúng lúc là 4h sáng.
Dạ Cô Tinh đi tắm xong, sau đó nằm xuống giường nhưng lại không ngủ được.
Vậy nên cô cầm lấy ipad vào Weibo của bản thân, bắt đầu lướt từng dòng bình luận.
Lại mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi.
Vừa vén chăn ra, làm động tác vươn vai, ipad đã bị rơi xuống thảm, cô nhặt lên đặt lên chiếc tủ đầu giường.
Dạ Cô Tinh vặn mình, vén rèm cửa sổ ra đón ánh nắng của ngày mới.
Ăn sáng xong thì đã là 9h sáng, cô thay xong quần áo rồi lái xe tới Lam Mị.
Cô muốn xem xem, Lạc Xuyên sẽ cho cô một câu trả lời vừa ý thế nào.
Chiếc Lamboghini của cô phóng đi, không quá 40 phút đã đến được điểm đến.
Vẫn là cái người đứng đợi ở cửa tối hôm qua, nhìn thấy Dạ Cô Tinh dừng xe, đã kính cẩn cúi người mở cửa xe cho cô, thái độ, cử chỉ rất cung kính, thâm chí gần như dè dặt.
Dạ Cô Tinh xuống xe, cười nhìn anh ta một cái, một cậu thanh niên vẻ ngoài rất thú vị, lại có chút đẹp trai.
“Vẫn chưa tan ca à?”
“À… Phải đến mười hai giờ trưa mới thay ca.”