Trời trong xanh như được gột rửa, thật thích hợp để tụ tập, vui chơi.
Tỉnh dậy, Dạ Cô Tinh ngáp một cái, cơn gió biển nhẹ lướt qua, cả người không có sức lực gì nữa, chỉ hận không thể nằm nguyên một giấc dài.
Người ta bảo trời mưa được ngủ nướng lại càng đã, Dạ Cô Tinh liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trời ấm áp, rực rỡ giữa trời cao biển rộng.
Cô cẩn thận vén chăn bước xuống giường, đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, như dây leo quấn lấy eo cô, Dạ Cô Tinh đành phải quay đầu lại, “Đánh thức anh rồi à?”
Người đàn ông nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn, “Nằm với anh chút nữa đi.” Nói xong kéo một cái, ôm thân thể mềm mại vào lòng.
Dạ Cô Tinh giơ tay đập nhẹ vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, thầm oán – chỉ là ngủ trưa mà thôi, có cần phải cởi hết ra thế này không?!
An Tuyển Hoàng mãn nguyện rên lên khe khẽ, sức lực này chỉ đủ nhột da, lực công kích cũng chẳng nhiều lắm, ngược lại lại thấy hơi nhột, anh híp mắt cười đầy mãn nguyện.
Dạ Cô Tinh véo ngực anh, muốn đứng dậy, nhưng lại bất đắc dĩ xuống lại, cô không khỏi dở khóc dở cười, “Anh đừng nghịch nữa, chiều nay em còn có việc.”
“Dời lịch đi.” Anh chẳng những không buông ra, mà đôi bàn tay rộng lớn còn ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô, bắt đầu không ngừng cọ xát.
Dạ Cô Tinh vươn tay vỗ vỗ mặt anh, sờ nắn rất thích, “Ngoan nào, anh ngủ một mình đi…”
“Anh! Không! Phải! An! Tuyệt!” Người đàn ông nghiến răng, mạch máu nảy lên thình thịch.
Dạ Cô Tinh khẽ liếc anh một cái, “Nhưng anh là cha nó.”
Anh ta nhíu mày, “Ý em là sao?”
“Con trai thì giống cha chứ sao.”
“…”
Một lúc lâu sau, khi cô bị bàn tay của người nào đó lần mò vào trong bộ đồ ngủ, ý đồ không đứng đắn, cô tức giận nói, “Anh có thôi đi không?!”
Một đôi mắt đen láy, trong veo trợn tròn lên, ánh lên tia tức giận, hai bên má ửng hồng, như nước hồ trong veo, trong lòng An Tuyển Hoàng càng thêm ngứa ngáy.
Cọ xát, xoạt! – bị đẩy ra.
Lại cọ cọ, xoạt! – lại bị đẩy ra.
“Giận anh à?” Những ngón tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve quai hàm trắng nõn, tinh xảo.
Cô ngầm thừa nhận, tức giận nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến đám phụ nữ sắp phải gặp một lát, thế là lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Đây là… giận cá chém thớt sao?” Anh cười khẽ, chất giọng trầm ấm thật là gợi cảm.
“Em nói cho anh biết, em không thích những người phụ nữ đấy tí nào đâu.”
Anh nhẹ ừ một tiếng, “Vậy thì không gặp nữa, ở lại ngủ với anh.”
“Vậy sao được?” Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cười đầy ẩn ý, “Mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Sẽ thật tiếc nếu bỏ cuộc giữa chừng đấy.”
“Đáng tiếc sao?”
“Đương nhiên, em đã muốn chào hỏi bọn họ từ rất lâu rồi. Anh nói xem, nhà họ An tụ tập biết bao nhiêu là người, những oanh oanh yến yến đó, các chú của anh làm thế nào mà chịu đựng được hay vậy?” Dạ Cô Tinh cười nhẹ, nhưng trong đáy mắt lại vô hình lóe lên một tia chế giễu. Hòn đảo này là nơi hội tụ quyền lực, nhưng cũng ngưng tụ nỗi xót xa của không ít phụ nữ.
Một chồng nhiều vợ sao? Khẩu vị thật lớn, đúng là những hành động không biết xấu hổ.
“Cảnh cáo anh nha, nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với mẹ con em, em sẽ mang hai đứa đi luôn, vĩnh viễn anh cũng không tìm được đâu.” Nói xong, cô mỉm cười, nhưng ánh mắt ấy lại nghiêm túc đến không thể nghi ngờ.
Dạ Cô Tinh sống rất rõ ràng và tỉnh táo, cô biết mình muốn gì, căm ghét những gì; mục tiêu của cô luôn rõ ràng, và những gì cô muốn làm cũng rõ ràng như thế. Cô ghét phải tự lừa dối bản thân, lại càng coi thường sự thiếu quyết đoán.
Sữa hư, táo mốc, nhìn thì còn tươi nhưng bên trong đã thối rữa hết rồi, lúc này mà vẫn cố chấp ăn, kẻ chịu thiệt duy nhất chỉ có bản thân mình mà thôi.
Cách tốt nhất là vứt nó vào thùng rác!
Hai tay dùng sức siết chặt, đôi đồng tử sâu thẳm của người đàn ông ánh lên hai ngọn lửa hừng hực, anh áp sát, nghiến răng nói, “Vợ à, em thật tàn nhẫn!”
Cái giọng điệu như hận không thể giết cô.
Dạ Cô Tinh hất tay anh ra, cười cười nắm chặt quai hàm người đàn ông kéo lại gần, “Yên tâm, anh không làm bậy, thì em sẽ không tàn nhẫn.”
….
Vừa từ phòng ngủ đi ra, Dạ Cô Tinh đã thấy ngay Đặng Tuyết đang bận trước bận sau, sau mấy ngày quan sát, cô phải thừa nhận rằng cô gái này có năng lực rất tốt, đầu óc cẩn thận, khá linh hoạt. Ít nhất thì, có một số việc không cần phải dặn dò từng câu từng chữ, cô ấy cũng có thể trôi chảy hoàn thành.
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đình nghỉ mát đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ người tới nữa thôi.”
“Còn đồ ăn?”
Đặng Tuyết có hơi tái mặt, “Phòng bếp đang làm rồi.”
“Nhớ kỹ, phải làm theo công thức tôi đã đưa, không được làm sai một bước nào hết. Còn nữa, thứ tự phục vụ cũng không được đảo lộn.”
Khuôn mặt thanh tú, xinh xắn của Đặng Tuyết đã trắng bệch như tờ giấy, nụ cười cứng đờ, “Dạ hiểu… hiểu rồi, cô chủ.”
Buổi chiều 2 giờ 15 phút, vẫn còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn trên thiệp mời.
Một chiếc bàn dài phong cách Châu Âu màu trắng trang nhã được đặt giữa sân vườn thoáng đãng, mặt trời vừa vặn chiếu hướng Tây, ấm áp nhưng cũng không chói gắt, có gió biển thổi nhè nhẹ mang theo chút mát mẻ, sảng khoái.
Dạ Cô Tinh ngồi phía trên cùng, Đặng Tuyết bộ dạng phục tùng đứng phía sau, phong thái và khí thế uy nghiêm của chủ nhà im ắng lộ ra.
2 giờ 25 phút, một góc áo khoác màu vàng ngỗng xuất hiện trong tầm mắt, Dạ Cô Tinh đứng lên đón khách.
“Không tiếp đón từ xa được, thím sáu đừng trách nhé, mời ngồi.”
Úc Khải Luân mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu vàng nhạt, cổ áo lông chồn màu trắng, đeo túi xách da phiên bản giới hạn mùa đông của GUCCI. Một thân trang phục vừa thời thượng lại thanh thoát, rất bắt mắt.
“Ồ! Hóa ra chị Sáu đến trước rồi à. Tôi còn tưởng mình là người đầu tiên chứ!” Một giọng nói vang lên kèm theo tiếng cười sảng khoái, nhìn về phía đó, Dạ Cô Tinh nhìn thấy một người mặc áo len ngắn màu đen, kết hợp với quần ống rộng màu cà phê nhạt, đôi môi đỏ rực, cách trang điểm tinh tế, một đôi mắt sắc sảo và tự tin chứa đựng ánh mắt rạng rỡ.
Đây là một người phụ nữ phô trương nhưng lại khôn ngoan, Dạ Cô Tinh cảm thấy thế.
“Thím Tám thật sự là khách quý, chào thím.” Người xưa có câu, không duỗi tay đánh gương mặt cười mà.
“Ôi! Đây là cháu dâu chúng ta đây sao?” Tống Á Thu nhìn về phía Úc Khải Luân, “Thật là xinh đẹp! Bảo sao lại trị được thằng nhóc Tuyển Hoàng ngoan ngoãn thế kia.”
Dạ Cô Tinh xấu hổ, ngượng ngùng đến đúng mực, “Thím Tám cứ đùa, cháu làm sao có thể thanh nhã, yêu kiều được như các thím ạ.”
“Chị Sáu nhìn xem, cháu dâu lễ phép quá, còn quan tâm đến mặt mũi mấy bà già chúng ta nữa! Chẳng trách có thể chiều chuộng Tuyển Hoàng nhà chúng ta, đúng là một cô bé tốt mà.”
“Đúng đó, ngày nay những cô gái tốt, đặc biệt là còn vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như cháu dâu cũng không còn nhiều nữa đâu. Nói ra thì, cũng chính là may mắn của nhà họ An chúng ta, có lời rồi đấy.” Úc Khải Luân khen đến đúng trọng tâm, so với Tống Á Thu chỉ háo nhoáng bên ngoài, thì từng động tác, câu nói rõ ràng đã cao hơn một bậc.
Dạ Cô Tinh bất động thanh sắc liếc nhìn bà ta, sau đó dời ánh mắt đi.
“Hai người đến sớm vậy, buổi trưa ngủ dậy hơi muộn, cháu dâu đừng trách nhé.” Một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên, trong trẻo như nước, ấm áp như tia nắng, dễ dàng khiến người ta mất đi cảnh giác.
Dạ Cô Tinh vội vàng chào hỏi, nắm lấy tay người mới đến, “Thím hai đừng nói vậy. Thím có thể đến thì cháu đã rất vui rồi, sao có thể trách được ạ?”
Vẻ chủ động thân thiết khiến Trịnh Bình nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh tốt sắc mặt, “Vậy thì đương nhiên là tốt rồi….”
Dạ Cô Tinh dẫn ba người ngồi xuống, trong lúc ấy lại có thêm bốn người phụ nữ khác tới, nhìn rất trẻ, không phải giống như Tống Á Thu trẻ đẹp do chăm dưỡng tỉ mỉ, mà vốn dĩ đã trẻ trung thế rồi, nhìn thì chắc chỉ tầm 20 đến 30 tuổi, một người trong số đó thậm chí còn có nét chưa trưởng thành.
Tống Á Thu ngồi trên ghế thờ ơ xoay ly trà, rõ ràng là không muốn nói chuyện với mấy người mới tới.
Úc Khải Luân khẽ liếc mắt sang, cười nhàn nhạt, cũng không mất đi phép lịch sự.
Chỉ có Trịnh Bình đứng dậy, gật đầu chào hỏi với bốn người kia, thái độ tiến lùi hợp lý, khí chất đoan trang lại tao nhã.
Dạ Cô Tinh cũng biết thân phận của bốn người này. Người mang chiếc khăn choàng màu đỏ rượu, có mái tóc dài là bà bảy Dương Thù, bà chín Lương Kha là người còn nét ngây thơ, hai người mang áo khoác màu đỏ và trắng kia lần lượt là bà mười một Liệu Gia Lan và bà mười ba Sầm Nhược Cầm. Không ngoài dự đoán, thật đúng là những “bà nhỏ” chói mắt trong số 15 người.
Cái “nhỏ” này đương nhiên là nói đến tuổi còn trẻ, cả bốn người đều mới xấp xỉ ba mươi, Lương Kha mới chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng lại kết hôn với bốn ông già lọm khọm đã gần năm mươi, bởi vì không còn cách nào khác, cả bốn người kia đều là vợ sau.
Lúc đầu đọc tư liệu các thành viên trong nhà họ An, Dạ Cô Tinh có chút ấn tượng với bốn người này, bây giờ gặp người rồi, cô phải thừa nhận một điều, họ quả thực còn rất nhỏ.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, lúc mở miệng gọi bọn họ là thím cũng không thấy ngượng ngịu chút nào, coi như bình thường vậy thôi, nhưng mặt Tống Á Thu lại như nuốt phải ruồi, Úc Khải Luân và Trịnh Bình không hẹ mà cùng liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt thoáng chút suy tư.
Chào hỏi được một lát, Dạ Cô Tinh có thể nhìn ra mấy người Tống Á Thu không nhiệt tình lắm, bên phía Dương Thù lại cũng không thích nói chuyện, chỉ im lặng ngồi xuống.
Nếu Cô Tinh không mời, thì bốn người này tuyệt đối sẽ không đến.
Những người khác cũng lần lượt tới nơi. Bà ba Uông Mẫn Tiệp, bà tư Khâu Thục Đình, bà năm Trần Cẩn, bà mười Vy Đương, bà mười hai Lâm Hân Lam, bà mười bốn Hoàng Thiên Mỹ, và bà mười lăm Lại Dĩ Lâm, tất cả đều tới tham gia.
Đến 2h50, người được mời đều có mặt ở đây rồi, chỉ còn Kỷ Tình nữa thôi.
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu lên, Đặng Tuyết hiểu ý tiến lên một bước, giọng nói rành mạch và sáng sủa, mắt nhìn thẳng, “Chào mừng các vị đã đến đây ngày hôm nay. Cô chủ đã đặc biệt chuẩn bị trà chiều. Chúc các vị thưởng thức tiệc trà vui vẻ.”
Bà tám Tống Á Thu nhìn thẳng vào Cô Tinh, thản nhiên hỏi, “Chúng ta không đợi chị dâu nữa sao?”
Toàn trường im lặng, nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi.
“Chị sáu, chị nói xem?” Tống Á Thu ném củ khoai lang bỏng tay cho Úc Khải Luân.
Úc Khải Luân đúng lúc lên tiếng, không hề làm mất đi bầu không khí, “Hôm nay cháu dâu của chúng ta là người chủ trì, đương nhiên phải để người chủ trì nói chuyện chứ, chúng ta nhất định sẽ phối hợp.”
Tất cả mọi người đều cười phụ họa, lòng lại thầm nghĩ, bà sáu này đúng là biết cách nói chuyện, vấn đề vừa mới bị ném tới, trong nháy mắt đã chuyển qua cho người khác.
Dạ Cô Tinh cười cười, không vội đáp lại mà quay đầu nhìn bà hai Trịnh Bình, “Người lớn trong nhà đều có mặt rồi, thím hai lại càng được người kính trọng. Chi bằng chuyện này để thím hai quyết định đi, mọi người thấy sao?”
“Cũng có lý.”
“Tôi thấy chị hai trước giờ vẫn luôn rành lễ nghi. Có còn cần phải đợi tiếp không, để chị hai nói mới tính.”
Trịnh Bình cười nhẹ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Ừm, đã 2 giờ 55 phút rồi, chúng ta đợi đến ba giờ, nếu chị dâu không tới thì cứ bắt đầu đi, có thể, chị ấy bận chuyện gì nên tới muộn rồi, hoặc là nghỉ ngơi không tốt chăng, mọi người thông cảm một chút.”
Năm phút sau, Kỷ Tình vẫn không thấy đến, nụ cười của Dạ Cô Tinh cũng chẳng hề suy giảm, khiến những người đang chờ cô hành xử thất lễ phải thất vọng rồi.
Dạ Cô Tinh vẫy tay với Đặng Tuyết: “Cho người sang bên kia xem thử, nếu bà ấy đang nghỉ ngơi thì đừng làm phiền. Chỉ sợ nhỡ đâu có chuyện không giải quyết được lại chậm trễ thời gian.”
Đặng Tuyết gật đầu vâng, gọi người bên cạnh tới nói nhỏ, sau đó người kia lập tức rời đi.
Phong thái ung dung, điềm đạm như thế khiến những người phụ nữ đang ngồi đây cũng phải nhìn bằng con mắt khác, mỗi người một suy nghĩ. Có vẻ như cô cháu dâu này không phải là là người dễ đối phó, chỉ qua việc cô gửi thiệp mời thôi là đã nhìn ra.
Người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của An Tuyển Hoàng, há lại có thể là bé thỏ trắng được sao?
Tống Á Thu cười, “Cô Tinh quan tâm đến mẹ chồng thật là chu đáo, khiến bọn thím cũng ghen tị quá. Nếu thím có thể có một cô con dâu như thế này, chỉ sợ đang ngủ mà cũng phải cười tỉnh đó.”
“Thím Tám quá lời rồi ạ, cháu chỉ đang làm đúng phận sự của mình thôi. Hôm nay nếu như vắng mặt một người nào, cháu cũng sẽ làm như vậy. Họ hàng với nhau thì nên thân thiết với nhau hơn. Hơn nữa, căn nhà lớn thế này, không theo phép tắc thì sao thành quy củ được, nếu cháu đã tới đây rồi thì nên làm tốt chức trách của mình. Các thím thấy cháu nói đúng không ạ?”
Sắc mặt bọn họ hơi thay đổi. Câu này nghĩa là sẽ nắm lấy quyền lực à? Mình thực sự đã đánh giá thấp con ranh này rồi! Xem ra, đúng là há miệng mắc quai, ai cũng hiểu được phải cẩn thận hơn nữa, cô cháu dâu này cười lên rất đẹp, nhưng lại chậm rãi khiến lòng người sợ hãi.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Ánh mắt Dạ Cô Tinh chậm rãi quét qua đám đông, gật đầu với Đặng Tuyết, “Bắt đầu đi.”
Mặt trời ấm áp mà không chói gắt, làn gió mát lành, nhờ thiết bị nhà kính dưới lòng đất mà toàn bộ khu vườn giống như đặt trên con rồng lửa vậy, không hề có chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Người giúp việc tiến lên châm trà, đổ nước sôi vào trong bình trà Tử sa, chén sứ, chén tống, tách Văn Hương, tách Phẩm Minh và dụng cụ làm sạch, sau đó cho lá trà vào, đổ nước sôi, cuối cùng là đậy nắp lại đổ nước sôi lên trên bình.
Động tác điêu luyện lại chuẩn mực, kết hợp thêm lớp áo ngoài màu mực riêng biệt, cảm giác thưởng trà, đàm đạo thật tao nhã.
Mọi người đang chăm chú nhìn, đột nhiên nghe thấy Dạ Cô Tinh nói——
“Các thím, cháu không có gì tốt để chiêu đãi, lúc trước vô tình mua được một ít trà. Hôm nay mang ra để mọi người góp ý, bình phẩm một chút, không cần phân cao thấp, chỉ để tình cảm thêm gần gũi thôi.”
Tống Á Thu trước tiên dùng ba ngón tay nâng chén trà, ngón cái đặt trên miệng, ngón giữa giữ dưới đáy, đưa lên mũi ngửi nhẹ, sau đó mới từ từ thưởng thức. Có thể nhìn ra, đây là một người biết cách thưởng trà.
“Tây Hồ Long Tỉnh. Màu xanh, hương thơm, vị êm dịu và hình dáng lá trà đẹp mắt. Cả bốn thứ đều có trong đây, quả là một loại trà thượng hạng.”
Trịnh Bình không bỏ lỡ cơ hội nói, “Tụ phấn lộ ra, phớt màu xanh bạc, nước trong xanh biếc, cuộn tròn thành ốc.” Bốn câu bốn chữ thể hiện đầy đủ ý nghệ thuật của Bích Loa Xuân.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải là cùng một loại trà hay sao?!
Những người vẫn đang quan tâm đến nó bỗng trở nên nhiệt tình, lần lượt cầm lên uống một tách trà.
“Lá trà giống như lưỡi của một con chim vậy, mùi hương như hoa lan trắng, vị êm dịu và ngọt ngào – Hoàng Sơn Mao Phong, chắc chắn là nó rồi.”
“Màu xanh, hương thơm thanh cao, vị ngọt thanh mát. Của tôi là Lục An Qua Phiến.
“Vua Minh Tông hận xuân muôn đời, cỏ cây đã mọc dài tới hơn hai ngàn năm. Thì ra đây là Quân Sơn Ngân Châm!”
“Thơm và ngọt, nước dùng trong, trà xanh hảo hạng – là Lư Sơn Vân Vụ.”
“Chất trà rất thơm, nước pha trong vắt, hương vị êm dịu… là… Tín Dương Mao Tiêm.” Cô gái trẻ nhất Lương Kha nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại như chiếc lông vũ cọ vào lòng người.
Mọi người thưởng thức ra các loại trà, cuối cùng lại thấy không hề trùng lặp, ánh mắt đang nhìn Dạ Cô Tinh đột nhiên thay đổi.
Những người tới hôm nay đều là bà chủ trong gia đình, tuy là dòng thứ, nhưng với tư cách là trung tâm quyền lực của nhà họ An, họ đều là những người không thiếu tiền bạc, chuyện muốn thưởng thức đủ loại trà ngon cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, không một ai có thể tự vỗ ngực đảm bảo, có thể đưa ra hơn một chục loại trà hàng đầu của Trung Quốc như thế này, lại nếm thử chúng bằng một cách không có gì nghiêm túc như thế!
Hơn nữa, cùng một loại trà lại có ba bảy loại, chất lượng khác biệt, đều là người quen nhìn đồ tốt, tự nhiên đều nhìn ra được, chén trà trong tay mình chính là loại tốt nhất trong tất cả.
Ví như, Tây Hồ Long Tỉnh trong lịch sử được chia thành bốn loại “sư, long, vân và hổ”. Hầu hết người đều cho rằng nước trong giếng cổ ở Sư Phong có chất lượng tốt nhất, và chén trong tay Tống Á Thu chính là cực phẩm được sản xuất tại chính Sư Phong, trên thị trường chính là vô giá, dù có tên tuổi đi nữa cũng không nhất định có thể mua được tới tay.
Nhưng mấu chốt không phải ở đây, mà trà trong tay mọi người chính là loại yêu thích của họ, cô cháu dâu này tìm loại tốt nhất theo sở thích của mọi người, có ý gì đây?
Đây không chỉ là một bữa tiệc trà đơn giản như cô nói!
Lấy lòng? Hay nịnh nọt?
Thấy bọn họ nhìn lên phía trên, cô lặng lẽ mỉm cười, cúi đầu nhấp chén trà, mỗi một động tác, tư thế ưu nhã, thanh thoát, rồi đột nhiên nhướng mi, ánh mắt sắc bén quét qua đám người, ẩn chứa vẻ nghiêm nghị..
Không! Không phải để làm hài lòng bọn họ!
Từ lúc vào cửa đến giờ, cô luôn bày ra tư thế chủ nhà, từ cử chỉ, lời lẽ đến tính toán có trước có sau, sai người đến thăm hỏi Kỷ Tình trước mặt mọi người, bây giờ, cô lại dùng cách này, vô hình trung đã chứng tỏ tiền tài quyền thế nắm vững trong tay. Hay cho cái điệu bộ nghiêm chỉnh làm bà chủ nắm quyền cái ngôi nhà này!
Cô cháu dâu này là đang nói với mọi người, cô có đủ khả năng cạnh tranh với Kỷ Tình!
Đôi môi chậm rãi cong lên cười, Dạ Cô Tinh cũng không vội, “Các thím có thích không ạ? Đều là dựa theo sở thích của mọi người, chắc là sẽ không sai sót gì đâu nhỉ?”
Nghe vậy, tất cả mọi người lại kinh ngạc, sở thích đều bị đối phương hiểu biết rõ ràng, vậy còn những thứ khác….
“Haha…” Tống Á Thu cười khan một tiếng, “Cháu thật là có tâm quá đi, Tây Hồ Long Tỉnh này thật sự là… cực phẩm trong cực phẩm đấy nha.”
“Ồ? Thật sao ạ? Thím tám của cháu thích như vậy thì tốt rồi. Cháu luôn nghe nói rằng thím tám rất thích trà Long Tỉnh, đặc biệt là Tây Hồ Long Tỉnh này, một trong những nơi tốt nhất ở Hàng Châu. Ban đầu cháu định tặng nó cho thím ngày hạ cánh về cơ. Thật tiếc… thím lại không tới.”
Sắc mặt Tống Á Thu đột nhiên thay đổi, trong lòng đứng ngồi không yên, từ sau khi vào cửa, mọi người đều khôn khéo tránh né đề tài này, không ngờ lại bị lật ra!
Có vẻ như đã sẵn sàng tính sổ rồi đây….
Trịnh Bình cười tao nhã, tuy rằng có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn cứ coi là cười đi, “Nói đến ngày đó, thật ra là….”
“Thưa cô chủ.” Đặng Tuyết đi đến phía sau Dạ Cô Tinh, rất thuận tiện ngắt lời Trịnh Bình, “Nhà bếp nói trà bánh đã sẵn sàng rồi, đợi lệnh của cô chủ.”
“Nếu đã xong thì đưa lên đi. Thím hai muốn nói gì vậy ạ, không cần vội, dù sao còn rất nhiều thời gian, thím cứ nói?”
“….Ừm, đúng vậy.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Hôm nay mời các thím đến uống trà chiều, bây giờ đã có trà ngon, làm sao có thể thiếu những món ăn tương xứng chứ?”
“Cháu dâu thật là có tâm.” Úc Khải Luân nở nụ cười rất hiền lành.
Làm mầy người còn lại đồng loạt phụ họa theo.
Trịnh Bình vẫn mỉm cười như thường lệ, không có bất kỳ sự bối rối hay khó chịu nào khi bị ngắt lời, có thể nhìn ra, giáo dưỡng và sự kiên nhẫn đều không phải người bình thường có thể sánh được.
Hai tay Đặng Tuyết giao nhau trước người, trong trẻo cất giọng: “Món ăn đầu tiên – Đậu Đan.” (Note: các em đậu đan này chính là mấy xem sâu ăn lá, sâu rau màu xanh lè không có lông ấy mọi người, loại này ăn được nhen, hi hi.)