Johnstone chiều hôm sau đến nơi, kéo théo một chiếc vali cỡ nhỏ, chiếc kính dâm to che hết nửa khuôn mặt, dáng người này chỉ cần đứng ở đó là đã đủ thu hút rồi, tỷ lệ quay đầu một trăm phần trăm.
Miệng nhai kẹo cao su, hành lý để sang một bên, một tay cầm điện thoại, tay kia nghịch chiếc bật lửa Zipo phiên bản giới hạn toàn cầu, trông rất giống mấy cậu ấm ăn chơi.
“Cô gái, đến đâu rồi?” Bây giờ, giọng Bắc Kinh càng nói càng lưu loát, không giống như trước đây, thích giả bộ nói tiếng Anh.
“Cô ở đâu?” Giọng của người phụ nữ không nhanh không chậm, có chút thong dong, thoạt nghe có vẻ lạnh lùng.
“Lối ra sảnh B của sân bay, sao tôi lại không nhìn thấy cô?”
Dạ Cô Tinh cười rất vô tội, nhân viên vừa trang điểm cho cô xong cũng không nhịn nổi liếc nhìn cô mội cái.
“Nhìn thấy tôi? Tại sao phải nhìn thấy tôi?”
“Không phải cô đến đón…. đợi đã! Cô cho tôi leo cây à?!”
“Tôi đồng ý với cô lúc nào?”
“Này cô em, đồ lừa đảo!” Johnstone nghiến răng kèn kẹt.
Dạ Cô Tinh không nói nhảm với cô ấy nữa, “Biển số xe Bắc Kinh A15698, bãi đậu xe khu C, ô 33, Trương Á đã đợi ở đó mười phút rồi, cho cô thêm hai mươi phút, đến muộn đừng trách tôi.”
“Hơ! Tôi nói cô……”
Tút tút——
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Vẻ mặt của Johnstone rất tức giận, biểu cảm như ăn phải cục shit vô cùng hài hước.
“Coi như cô giỏi!” Ném chiếc bật lửa trong tay, chân lại đá lên chiếc vali, thu hút sự chú ý của những người qua đường, ánh mắt tò mò.
Trút giận xong, trong lòng có vẻ dễ chịu hơn, kéo vali một cách mệt mỏi, lại nhặt chiếc bật lửa lên, cam chịu đi về phía bãi đậu xe.
“Ôi vãi! Tại sao lại qua năm phút rồi? Cả mày cũng muốn chống lại tao à……” Xém chút đã ném luôn chiếc đồng hồ, vẫn may phanh kịp, bình tĩnh lại, nhưng trong tiềm thức chân lại bước nhanh hơn.
Lúc này, Dạ Cô Tinh vẫn đang ở trường quay, cầm kịch bản, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Vô tình ngước mắt lên, nhưng cách đó không xa, Uyển Tử Kỳ mặt đỏ bừng tay cầm kịch bản.
“Đạo diễn, phải như vậy thật à?”
Cohen gật đầu, biểu cảm nghiên túc, với dáng vẻ vô tư dễ gần bình thường thì như hai người khác nhau.
Các thành viên trong đoàn phim cố gắng nhịn cười, nhưng nhìn khóe môi cong lên có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Ngay cả Dạ Cô Tinh cũng nở nụ cười, đầy ý chế nhạo.
Đây là do Uyển Tử Kỳ tự mình lựa chọn, trách ai bây giờ?
Nói cách khác, Tang Điềm, cũng chính là vai diễn trong phim của Uyển Tử Kỳ, có thể ví một đóa hoa đơn độc nở rộ trên đỉnh ngọn núi, chưa kể đến tướng mạo xấu xí, còn rất tự luyến, bên trên có thể so sánh với vẻ đẹp của Đường Uyển Như trong tác phẩm của Quách Kính Minh, bên dưới giống với chị Phượng tranh sủng phiên bản đời thực.
Nhận một vai diễn như vậy, Uyển đại mỹ nhân yểu điệu đương nhiên phải hóa trang thành xấu xí rồi, hơn nữa không phải là một người xấu bình thường, theo như trong kịch bản ——
“Cô gái này, dáng người cao, bóng lưng tuyệt đẹp, khi quay đâu lại, ngay lập tức dọa người ta tiểu ra quần, nếu không phải, thì chắc chắn đã bị dọa qua một lần nên hơi có ‘kháng thể’ rồi.”
Hẳn là nhân viên trang điểm mắt xanh tóc vàng đó cũng đã xem xét qua kịch bản, nếu không, những thứ như đầu hói, cổ vẹo, răng hô cũng không xuất hiện trên người Uyển Tử Kỳ.
Rất có thể người nhân viên trang điểm này đã xem qua Anh hùng xạ điêu, bị tẩy não bởi hình ảnh nhân vật Cừu Thiên Xích trong đó rồi cũng nên.
Đối với một số người, đây chính là thời gian kiểm tra diễn xuất, nhưng đối với Uyển Tử Kỳ, đây chính là bị làm nhục một cách trắng trợn!
Cô ta nổi danh bởi nhân vật Sarah trong bộ phim Tuyết quốc nguy cơ, từ đó mới giành được giải thưởng người mới của Oscar, hơn nữa Sarah được biết đến với vẻ đẹp gợi cảm và quyến rũ, nói cách khác, Uyển Tử Kỳ không nhất thiết phải có kỹ năng diễn xuất cao, vẻ ngoài nổi bật đã giúp cho cô ta rất nhiều.
Hiện tại, sự nghiệp diễn xuất của cô ta đang trên đà thăng tiến, chính là kiếm cơm dựa vào khuôn mặt, đương nhiên, bước chuyển mình trong hình tượng nhân vật này đối với cô ta là trăm hại mà không một lợi!
“Dù sao cô cũng từng bước qua thảm đỏ Oscar, quy tắc trong nghề không cần phải nói nhiều, chắc cô cũng hiểu rõ.” Cohen thấy Uyển Tử Kỳ nhăn nhó không hợp tác, phút chốc mặt tối sầm lại, đến giọng điệu cũng thêm ba phần nghiêm trọng.
Bộ phim này là niềm hy vọng giành giải Oscar của anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai xót nào.
“Ăn được bát cơm của nghề diễn viên này, thì phải chịu được nỗi khổ của nghề diễn viên! Cái gì gọi là tận tâm, chuyên nghiệp, đừng nói với tôi là cô không hiểu?!”
Uyển Kỷ Từ mím môi lúng túng, sắc mặt trắng xanh đột ngột, ở trước mặt Cohen, cô ta không giám kiêu ngạo.
Sớm biết như vậy thì cô ta đã không nhắc việc này với An Tuyển Thần, miễn cưỡng gia nhập đoàn phim, nhưng lại nhận một vai xấu xí như này!
Sắc mặt Cohen như mây đen kéo đến, bắt đầu chửi bới, đá chiếc ghế sang một bên, cả trường quay bỗng chốc yên lặng, mọi người nhìn nhau, tự cảm thấy có nguy hiểm.
Có những người, cơn giận đến nhanh, nhưng cũng đi rất nhanh, phạm vi ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng đối với Cohen thì ngược lại, lúc không tức giận thì có thể nói bất cứ điều gì, một khi đã lên cơn giận, sức sát thương chắc chắn sẽ lan rộng.
“Fuck! Một câu thôi, rốt cục cô có diễn không?”
Tâm trạng bị thay đổi nhiều lần, vẻ mặt đờ đẫn không rõ nét, ngẩng đâu lên, trong ánh mắt người phụ nữ đổi sang một vẻ quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi, diễn.”
Dạ Cô Tinh nở một nụ cười, nắm càn khôn trong lòng bàn tay.
Uyển Tử Kỳ đã bị dồn vào ngõ cụt, nhưng cô ta vẫn còn chút suy nghĩ, sẽ không khiêu khích Cohen, trừ phi cô ta không muốn sống trong cái giới giải trí này nữa.
Các bộ phận vào vị trí, Cohen ngồi trước mà hình giám sát, ánh mắt nhìn về hướng các nhân viên, ngay sau đó là tiếng dập bảng.
Trời miền Bắc khô ráo trong xanh, kể cả những ngày có tuyết rơi vẫn khô ráo như vậy.
Băng qua khu rừng lá rụng ôn đới, xuyên qua khu rừng lá kim cận hàn đới, đi qua hoang mạc, Rose từ Nội Mông đi về phía Tây, đến Thanh Hải, vốn định đi thẳng đến Cách Mộc Nhĩ, nhưng tự nhiên lại nổi hứng đi vòng qua Khương Đường, nghỉ ngơi tại một khách sạn.
Bà chủ là một góa phụ xinh đẹp quyến rũ, có nụ cười rất phong tình, sở hữu vẻ đẹp tích lũy qua nhiều năm tháng, giống như bức họa cổ thời xưa, tuy cũ kỹ, nhưng giá trị rất cao.
“Có thể gọi điện thoại không?” Rose hỏi bà chủ.
“Được.”
Cô bấm số của Alice, chỉ báo máy bận, gọi lại thì đã tắt máy.
Bỏ điện thoại xuống, cô hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
Bà chủ khua khua tay, “Không gọi được, không thu tiền.”
Ừm một tiếng nhẹ, theo thói quen cho hai tay vào túi quần, nhưng chợt nhận ra mình đang mặc váy, cô có chút bối rối rụt tay lại, quay người bước lên lầu.
Lúc này, một cô gái từ trên lầu chạy xuống hét lên, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.
Cohen nhìn về phía phó đạo diễn khẽ gật đầu, ống kính được chuyển đổi, Uyển Tử Kỳ bước vào cảnh quay.
Một cô gái xấu xí, một cô gái xấu xí với mái tóc bù xù, một cô gái xấu xí với mái tóc bù xù mà lại lỗ mãng.
“Bà chủ! Căn phòng này của bà để cho người ở sao? Rất nhiều chuột và gián, thật là kinh tởm chết đi được!”
Rose hơi khựng lại, đứng giữa cầu thang, đưa tay lên, phủi phủi bả vai, có vẻ như người nào đó đụng vào cô, nhưng lại làm như phải lẽ vậy, đến một câu “xin lỗi” cũng không có.
Tính tình bà chủ có tốt hơn nữa cũng không chịu được khi bị làm xấu mặt trước đám đông như này, “Tôi nói này cô gái, cái gì mà chuột với gián? Ở chỗ này của tôi, mỗi phòng đều được dọn dẹp thường xuyên, mỗi ngày ba lần, ít cũng phải hai lần. Tại sao những vị khách khác không nhìn thấy chuột với gián, mà chỉ mình cô nhìn thấy?!”
“Vì tôi đặc biệt chứ sao.”
“Đặc biệt đến nỗi gián với chuột chui vào phòng cô ở?”
Gật đầu như không có vấn đề gì, “Nói không chừng đây chính là nguyên nhân?”
Bà chủ nhìn cô ta với vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma, với ba vạch đen trên trán.
“Thôi mệt quá! Phòng chỉ có như vậy thôi, cô xem thấy hài lòng thì ở, không hài lòng thì chuyển đi, tôi cũng không miễn cưỡng.” Bà chủ tính tình thẳng thắn.
Tang Điềm không chịu nổi, đập tay lên quầy, “Có phải bà không tin những lời tôi nói?”
Bà chủ lạnh nhạt cười haha.
“Bà xem đi!” Tang Điềm chỉ tay về góc tường, máy quay cũng di chuyển theo, một con gián ung dung lọt vào ống kính, cô ta móc móc ngón tay, con gián thần kỳ đó lại từ từ bò về phía cô ta.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bà chủ, cô gái này trực tiếp đưa tay lên, dáng vẻ như muốn chạm vào con gián đó, trông như hai chị em tốt vậy.
Tay của Uyển Tử Kỳ run lên, cảm giác khó chịu, kinh tởm, làm thế nào để ép buộc bản thân, cũng không chạm vào được.
Cohen ngồi trước màn hình giám sát, thấy thế thì nhíu mày lại.
Một tiếng “cắt” bị mắc kẹt trong cổ họng, đang định phát ra khỏi miệng thì bị cắt ngang bởi một động tác đột ngột của Dạ Cô Tinh——
“Đụng vào người khác rồi muốn chạy à?!” Dạ Cô Tinh không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Uyển Tử Kỳ, nói ra một tiếng lạnh lùng, dọa cho Uyển Tử kỳ trọng tâm không vững, lao về phía trước, lảo đảo một cái, duỗi bàn tay ra trực tiếp đè lên con gián, con vật nhỏ bé phút chốc bị đè nát ruột gan, cảnh tưởng thật kinh tởm!
Cảnh quay vẫn đang tiếp tục.
Jane- người đóng vai bà chủ là một người đã có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, lạnh lùng nói: “Cô còn muốn giở trò gì nữa đây?” Phút chốc đưa sự việc quay lại đúng kịch bản.
Tang Điềm mỉm cười, chuyển người, đưa con gián chết trong tay mình đến trước mặt bà chủ, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự phấn khích——
“Xem đi, tôi không lừa bà! Con gián thật sự thích bò tới gần tôi…. hay là, tôi bắt cho bà một con chuột qua đây nhé?”
Bà chủ sắc mặt xanh xao, cảm giác bị đánh bại.
Tang Điềm bĩu môi một cách chán nản, duỗi cánh tay phải ra, ngay lập tức ném cái xác chết nhớp nháp trong lòng bàn tay mình ra xa, sau đó còn tùy tiện chùi chùi lên bộ đồ ngủ của mình.
Cohen thở phào nhẹ nhõm, quay sang phó đạo diễn ra hiệu OK, đoạn kinh hoàng vừa rồi coi như đã qua.
Uyển Tử Kỳ toàn thân khó chịu, hình ảnh con gián bị đè lòi ruột vẫn luôn hiện ra trước mắt cô ta, hơn nữa trên tay, quần áo vẫn còn dính cả phân, nước tiểu và cái thứ chất lỏng kinh tởm đó của con gián, cô ta hận không thể chạy ngay vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân!
Nhưng mà, cô ta không thể!
Cohen chưa nói “Over”, thì cảnh quay vẫn chưa kết thúc, cô ta phải nhẫn nhịn thêm, cũng không thể không diễn!
Hít thở sâu, kìm hãm cơn tức giận trong bụng, vẻ mặt kiêu ngạo——
“Này! Cái cô kia…. cô vừa nói cái gì? Ai đụng vào cô? Tôi còn chưa nói là cô đụng vào tôi, cô đã quay ra cắn ngược lại!”
Rút ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, châm thuốc, Rose hít một hơi thật sâu, thở ra một vòng khói thật đẹp, lúc này mới ngước mắt lên, cười như không cười liếc mắt nhìn cô ta, không nói lời nào.
Uyển Tử Kỳ bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, ngang ngược mà phóng khoáng, mang theo một chút tự nhiên buông thả, nhưng lại thấm đẫm sự lạnh lẽo, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi, kiêu ngạo khắp nơi.
“Cô, cô……” Cô ta ngốc luôn rồi.
Trong ký ức của Tang Điềm, phụ nữ hút thuốc chính là hư hỏng, mà người trước mặt cô ta đây, là một người hư hỏng, nhưng khí chất toát ra từ trong xương cốt đó khiến người ta không kiềm chế được, muốn đến gần hơn.
Lạnh lùng cong môi, bỏ lại một bóng lưng khing thường, không quan tâm, người phụ nữ quay người bước lên lầu.
Bỏ lại một Tang Điềm sững sờ, đứng yên tại chỗ.
Cảnh quay cuối cùng, kết thúc tại bóng lưng của Dạ Cô Tinh biến mất trong góc.
“Over! Rất tốt——”
Liên tiếp hơn hai mươi cảnh quay, vậy mà một lần đã qua, Cohen thay đổi sắc mặt u ám, nở nụ cười tươi như gió xuân.
Các cảnh quay của Uyển Tử Kỳ kết thúc tại đây, chắc cũng chỉ được quay không tới mười cảnh quay. Vừa bắt đầu mà đã đóng máy luôn rồi, lại còn là xuất hiện trong vai nhân vật xấu xí, hình tượng bị mất, quả nhiên——
Dáng người luộm thuộm như một mũi tên bay đi, Cohen vừa dứt lời cô ta đã ngay lập tức lao vào phòng tắm, chỉ để lại một ánh sáng huyền ảo như dư ảnh.
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, Cohen khóe miệng giật giật.
Mà Leo ngồi bên cạnh theo dõi suốt quá trình quay, cố tình ngước mắt lên, liếc nhìn Dạ Cô Tinh, có vẻ tò mò và dò xét, nhưng không gây ác cảm cho người khác, bởi vì tầm nhìn của anh ta quá bằng phẳng.
Dạ Cô Tinh cười đáp lại.
Đôi mắt của người đàn ông này, thật đẹp……
Nghe nói, điều đầu tiên sau khi Uyển Tử kỳ làm sau khi quay về khách sạn đó là cở bỏ quần áo, ngâm mình trong bồn tắm suốt ba tiếng đồng hồ, tự cọ xát mình đỏ như da tôm mới thôi.
Còn nghe nói, nửa đêm hôm đó, trong phòng của Uyển Tuẻ Kỳ phát ra những âm thanh nôn ọe ngắt quãng, hình như…. có thai?!
Dù sao, kết quả cuối cùng vẫn là——sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Tử Kỳ thu dọn hành lý, cùng với sự đồng hành của trợ lý đi đến sân bay Tây Ninh, đáp chuyến bay sớm nhất, quay về Mỹ……
Đồi với việc rời đi của cô ta, các thành viên của đoàn làm phim vẫn giữ im lặng, giống như vô tình bị lãng quên một cách âm thầm.
Giống như biển sâu không nhìn thấy đáy, thì một viên sỏi nho nhỏ rơi xuống, cũng không thể tạo ra dù chỉ một gợn sóng.
Hơn nữa quá trình quay Rose & Lion vẫn tiếp tục, đồng thời sẽ bước vào giao đoạn cao trào, vì cảnh quay của nhân vật nam chính, nữ chính chính thức bắt đầu!