[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 72

“Đẹp?”

Dạ Cô Tinh cầm điện thoại, bấm một cái, mở miệng trả lời, “Đẹp mà…”

Tiếng nói đình chỉ, bất ngờ quay người, đã thấy người đàn ông sắc mặt u ám, nghiêm nghị đứng sau lưng cô.

“Hic — anh không thể phát ra chút tiếng động à?”

“Anh lên tiếng còn gì?”

“Đây là anh đột ngột lên tiếng.”

“….”

Nói về cãi bướng, người đàn ông này thua chắc; nói về hành động, Dạ Cô Tinh không nhanh bằng anh.

Trong chớp mắt, điện thoại đã rơi vào trong tay người đàn ông, An Tuyển Hoàng lật xuống xem từng cái một, càng xem sắc mặt càng u ám.

Người phụ nữ trong ảnh, vì vừa xuống biển, mái tóc cuộn lại ướt đẫm nhỏ giọt rơi xuống, xõa tung trước ngực, trước xương quai xanh, dọc theo khe rãnh sâu, uốn lượn rơi xuống, cho đến khi mất hút ở nơi mê hoặc ấy.

Không có đôi môi đỏ rực, không có động tác tay gì hết, cô chỉ im lặng nhắm mắt lại, nụ cười như hoa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiện lên sức hút khó tả.

Bên ngoài nhẹ nhàng thư thả, bên trong phong thái tài hoa tuyệt vời.

“Đẹp phải không?” Dạ Cô Tinh quấn lên cánh tay người đàn ông, đánh đòn phủ đầu.

Sắc mặt An Tuyển Hoàng có chút nặng nề, và một chút lạnh lùng, “Em muốn làm cái gì đây?”

“Không muốn làm cái gì hết, tự tiêu khiển tự vui vẻ thôi!” Vẻ mặt vô tội.

“Tự tiêu khiển tự vui vẻ à?”

“Vâng, chụp ra để thưởng thức.”

“Ai xem? Ai thưởng thức?” Người đàn ông cười như không cười.

Dạ Cô Tinh thầm mắng một câu, nhưung trên mặt lại vẫn tươi cười, “Anh xem, anh thưởng thức.”

Đôi mắt đen lóe lên tia sáng sâu thẳm, “Hay là, chúng ta đổi kiểu khác.”

Dạ Cô Tinh cảnh giác nhìn anh một cái, “Kiểu gì cơ?”

“Em tạo dáng, anh chụp.”

“Anh làm được không?” Dạ Cô Tinh nghi ngờ nhìn anh.

Người đàn ông mỉm cười sâu sắc, “Được hay không, thử qua mới biết.”

“Được! thử thì thử!”

Đôi môi mỏng gợi lên nụ cười thành công, thoáng qua trong nháy mắt.

Mười lăm phút sau, người đàn ông cầm máy ảnh, bày ra tư thế chụp ảnh cực kỳ chuyên nghiệp—

“Tay, để trước ngực, ngửa mặt nhìn lên, hướng về phía hai giờ, ưỡn ngực, nâng cao hông, nhướng mắt…”

Dạ Cô Tinh mặt bộ áo tắm ren màu đen, vẻ mặt… có chút sụp đổ.

Là ai nói, màu đen hơi già, viền ren lỗi thời, kiên quyết không cho cô mặc ra ngoài “làm mất thể diện”, bây giờ lại là ai vẻ mặt hăng hái bừng bừng, ánh mắt như lang sói mà bắt cô tạo dáng như này, uốn éo như kia, đây là tiết mục mỗi phút lại vả mặt, là muốn chơi kiểu gì đây?

“Người đàn ông kia, anh cố ý đúng không?”

“Đâu, anh không hề cố ý.”

“Lúc đầu là ai đánh chết cũng không cho em mặc?”

“Bây giờ thì được rồi.”

Dạ Cô Tinh nhướng mày.

“Bởi vì…” Ghé vào bên tai cô, người đàn ông thì thầm, “Anh đã cho người sắp xếp, bãi biển này chỉ có hai chúng ta…” Kèm theo vẻ đắc ý.

Cuối cùng đã rõ ràng, Dạ Cô Tinh bĩu môi, liếc nhìn người đàn ông: “Anh nói anh, cả ngày trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy?”

“Em.” Nghĩ tới em.

“…”

“Tiếp tục không?” Người đàn ông khẽ cong môi, mắt tỏ vẻ khiêu khích.

“Ai sợ ai.” Chiến ý dâng lên, người phụ nữ cười đến trăm vạn người mê.

Trong nhiều thời điểm, “nên làm như nào” cùng “thực tế nên làm như nào” là hai chuyện khác nhau. Như việc, cô đã nhìn thấu phép khích tướng của người đàn ông, lại vẫn không nhịn được mở cửa nghênh chiến!

Một tay cầm tấm lụa đen trên chiếc ghế đi biển, Dạ Cô Tinh xoay người khoác lên, làn da trắng sứ dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, sự tương phản mạnh mẽ giữa đen và trắng làm lóa mắt người khác.

Người đàn ông thở gấp, ánh mắt sáng rực.

Thấy thế, người phụ nữ nở nụ cười, nhẹ nhàng vén tấm lụa đen trước ngực lên, lộ ra xương quai xanh mỏng manh, cùng với mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực.

Sóng mắt quyến rũ như tơ, phong tình vạn chủng.

Màn trập nhấp nháy vang lên, âm thanh trong trẻo, lưu giữ lại hình ảnh tuyệt mỹ trước mắt.

Vươn ngón trỏ, uốn cong, móc nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi anh đào hơi hé mở.

Người đàn ông đồng tử thu lại, như thể bị lực lượng vô hình lôi kéo, nhào về phía người phụ nữ.

Dạ Cô Tinh sớm đã phòng bị, nghiêng người né tránh, lao xuống biển, bơi ra xa như một nàng tiên cá.

An Tuyển Hoàng theo sát phía sau, đuổi kịp.

Hai người một trước một sau, cạnh tranh cùng hướng về phía trước.

Rốt cuộc thể lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông, mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi, lặn xuống biển, tiện thể quay ngược lại, bơi trở về.

Cánh tay dài của người đàn ông chụp tới, sức lực cánh tay mạnh mẽ, mặc dù lực cản trong nước rất lớn, cũng không nheo mắt, vừa vặn tóm được Dạ Cô Tinh.

Ùng ục ùng ục…

Đổi khí, giãy dụa, duỗi đôi chân dài, đá lên phần bụng vạm vỡ của người đàn ông, cong môi mỉm cười, mắt lộ ra khiêu khích.

Màu mắt An Tuyển Hoàng thẫm lại, hiện ra uy nghiêm tàn nhẫn, lại không lùi mà tiến, đưa tay giữ chặt cổ chân người phụ nữ, thuận thế lôi kéo.

Trong chốc lát, thân thể mềm mại rơi vào lòng.

Hai người ngoi lên khỏi mặt nước, Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, há miệng hít thở không khí trong lành, An Tuyển Hoàng lại không gấp không thở hổn hển, sắc mặt như thường.

“Tiếp tục không?” Cười giỡn.

“Khụ khụ… không chơi nữa.”

Người đàn ông mang theo cô, bơi vào bờ.

“Ui—”

Nhíu mày, “Sao vậy?”

“Chân bị chuột rút rồi.”

Ôm người đến chỗ ghế tắm nắng, Dạ Cô Tinh nghiêng người nằm xuống, người đàn ông giương mắt, lạnh lùng nói, “Ngồi vững.”

Dạ Cô Tinh chép miệng, ngoan ngoãn nghe lời.

Thân hình cao lớn của người đàn ông ngồi xổm phía trước, kéo bàn chân nhỏ, đưa vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ở đây à?”

Lắc đầu.

“Ở đây?”

“Ui da — nhẹ chút!”

Một lúc lâu sau mới dịu đi.

Người đàn ông thu tay lại, thong dong nói, “Còn chạy nữa không?”

“….”

Vốn là một kỳ nghỉ cực kỳ bình thường trên bãi biển, theo báo Thế Kỷ Phong Thượng đưa tin, “những bức ảnh Áo Tím mặc bikini gợi cảm” lọt vào top 3 danh sách tìm kiếm, thực sự là một chút biến động nhỏ cũng không buông tha.

Khu vực bình luận trên Weibo bị các fan chiếm lĩnh, nào là khen ngợi, nào là ước ao, mơ mộng.

Đồng dạng nổ tung nồi, còn có facebook mà Dạ Cô Tinh luôn không quan tâm lắm.

Sức mạnh của cư dân mạng hết sức mạnh mẽ, mà còn là loại mạnh mẽ đến không phân biên giới.

Một hình bóng mơ hồ bọn họ đã có thể khiến tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng lại có thể lôi ra An Tuyển Hoàng, từ vị trí cụ thể của bãi biển, đến chủ nhân của khu vực tư nhân này, không cần biết việc lớn hay nhỏ, liếc qua là thấy rõ tất cả đều được phân tích đến rành mạch rõ ràng.

Dân chúng nước Mỹ có thể không nhận ra Dạ Cô Tinh, chưa nghe qua Áo Tím, không biết người phụ nữ này có địa vị gì trong làn điện ảnh Trung Quốc, nhưng nhà họ An, tên tuổi của An Tuyển Hoàng lại vang dội ngay đó!

Họ “An” tại nước Mỹ, đại biểu cho của cải, địa vị, thân phận, tượng trưng cho sức mạnh không thể lay chuyển của thế giới ngầm, mà An Tuyển Hoàng- người cầm quyền vương triều An thị càng có vô số đối tượng theo sau tâng bốc tôn thờ.

Bỏ qua tính cách khát máu và bất cần, người đàn ông này nắm giữ tài nguyên đủ để kẻ khác sợ hãi, thân cận kết giao.

Đàn ông tính thì toán mượn gió giương buồm, phụ nữ thì muốn dựa dẫm vào người có quyền thế.

Đáng tiếc, An Tuyển Hoàng không phải người muốn gặp là có thể gặp, nhà họ An không phải muốn dựa thì có thể dựa.

Không ngờ, lần này có thể thấy hình bóng An Tuyển Hoàng ở một nơi như mạng xã hội!

Mấy năm nay, An thị phách lối làm việc, mà An Tuyển Hoàng lại rất kín tiếng, kín tiếng đến gần như thần bí….

Đừng nói ở nơi như Facebook nhìn thấy anh, cho dù những trang báo về tài chính, xã hội cũng chưa chắc có tin tức của anh.

“Lai lịch người này là gì? Lại có thể chụp được ảnh cậu An, còn chưa bị diệt khẩu…”

“Athena Ye, hình như là nữ chính trong phim mới của Cohen…”

“Cô ấy và cậu An có quan hệ gì?”

“À, vợ anh ta.”

“Cái gì cơ?”

“Vợ đó! Hiểu không?”

“Cậu An kết hôn rồi à?”

“Ha ha… Anh bạn, tôi khuyên anh, không có việc gì nên vào trang web giải trí của Trung Quốc lướt chơi, đây là bí mật đã được công khai rồi đấy ạ?”

“Ôi lạy chúa…”

Ngắn ngủn trong một ngày, facebook của Athena Ye đã tăng vọt lượng người hâm mộ, bắt đầu từ ba trăm, vượt mốc mười ngàn, ngay lập tức khiến cho “OK!” – một tạp chí tuần san chuyện bát quái của nước Mỹ quan tâm, nhắn tin riêng cho Dạ Cô Tinh, bày tỏ muốn làm một cuộc phỏng vấn về cô.

Sau khi Dạ Cô Tinh nhận được tin nhắn, đã uyển chuyển từ chối.

Trong mắt người dân Mỹ, thân phận của cô bây giờ là vợ của An Tuyển Hoàng, nữ chủ nhân nhà họ An, bởi vì sự tồn tại của An Tuyển Hoàng, cô mới đội lên vòng sáng, không có anh, cô chả là cái gì.

Đây không phải ấn tượng mà bản thân Dạ Cô Tinh mong muốn truyền đến mọi người.

Nếu cô vì nguyên nhân lấy cảnh đóng phim mà bước chân lên mảnh đất này, vậy nên dùng thân phận diễn viên để được công chúng đón nhận, khắc ghi trong lòng, chứ không phải dựa vào scandal tầm thường để lấy lòng mọi người, tranh giành sự chú ý.

Đối với tất cả lời mời phỏng vấn, Dạ Cô Tinh đều có thái độ này.

Kể từ đó, thế giới bên ngoài càng tò mò hơn về cô.

Nhiều phương tiện truyền thông lật ra bài báo có liên quan đến cô trên trang web giải trí Trung Quốc, cho đăng lại, tuy đã lỗi thời, nhưng tốt xấu cũng cho mọi người hiểu biết sơ qua về vị “An phu nhân” thần bí khiêm tốn này.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng thứ hai mà Dạ Cô Tinh né tránh những cuộc phỏng vấn.

Nói chung, mọi người đối với những người cùng việc không hiểu rõ, thì lòng hiếu kỳ và độ tìm tòi nghiên cứu sẽ càng được duy trì lâu dài.

Tóm lại, đây cũng là nghệ thuật!

Mặc kệ như thế nào, tên tuổi của Athena Ye đã truyền ra ngoài, về phần sau này phát triển theo phương hướng nào, phải xem Dạ Cô Tinh nỗ lực ra sao.

Thời gian ấm cúng của hai người thoáng cái trôi qua, Cohen gọi điện thoại đến ba lần, dưới năm lần giục sáu lần mời, Dạ Cô Tinh mới tiếp tục lao thân vào việc quay phim.

Sau khi kết thúc chuyến du lịch một mình tại Khả Khả Tây Lý, Rose khởi hành lên đường, xuất phát đến điểm đến tiếp theo.

Nhưng, một cuộc điện thoại đã làm gián đoạn toàn bộ kế hoạch của cô.

“Alice?”

“Ngạc nhiên không?”

“Không không không, tôi chỉ đang nghĩ, cô bị bỏ lại trên nóc nhà mà lại không bị cảm lạnh, như thế… thật khó tin.”

“Hèn hạ.”

Môi đỏ khẽ cong, cô cười không biết sợ, “Không cần biết dùng thủ đoạn gì, miễn là thắng, đây là cô từng dạy tôi mà, quên rồi à?”

“Ha ha… được lắm.”

Người phụ nữ đột nhiên mất hứng, “Có việc gì thì nói, không có thời gian cùng cô nói nhảm.”

“Tổng bộ đã phát mệnh lệnh đen, lập tức về nước.”

Khẽ cau mày, “Xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Có nhiệm vụ của cô.”

“Cắt! Các khâu chuẩn bị cảnh tiếp theo.” Cohen hô vang.

Dạ Cô Tinh vào phòng thay đồ trang điểm lại, chuyên viên trang điểm là một người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh, có thể là người phương Tây nhìn chung có vẻ lớn hơn tuổi thật, hơn ba mươi mà trên mặt cô ta đã có những nếp nhăn, khi cười rộ lên trông càng rõ ràng.

“Athena, tôi có thể hỏi cô một chuyện tương đối cá nhân không?”

Dạ Cô Tinh ngồi trước gương trang điểm, “Đương nhiên. Nhưng tôi có quyền lựa chọn trả lời hay không.”

“Tất nhiên! Cô là vợ của cậu An thật à?”

Dạ Cô Tinh nhướng mày nhìn cô ta một cái, “Cô thấy sao?”

“OK! Tôi tin rồi! Samnor?”

Dạ Cô Tinh nhìn ra phía cửa, Johnstone đang dựa vào khung cửa, biểu tình như cười như không có vài phần ý tứ sâu xa.

“Emma, cô có thể ra ngoài trước không? Tôi muốn nói vài câu với Athena.” Ánh mắt áy náy, nhìn qua, rất chân thành.

Chỉ có Dạ Cô Tinh nhìn rõ sự thờ ơ trong ánh mắt kia.

“Chắc chắn là được rồi! Hai người từ từ ôn chuyện, nhưng mà, chỉ năm phút thôi nhé, vì tôi còn cần một chút thời gian để trang điểm lại cho nữ chính xinh đẹp của chúng ta.”

“Không thành vấn đề.”

Emma đi rồi, còn kề mặt hôn một cái tạm biệt với Johnstone, lúc này mới đứng thẳng, cất bước mà đi, tiện tay đóng cửa phòng thay đồ lại.

“Có việc gì?” Dạ Cô Tinh chải đầu, giọng nói lạnh nhạt.”

“Lâu rồi không gặp, đến chào hỏi một tiếng không được sao?” Cô ta ngậm điếu thuốc, kiểu chán nản bất cần đời, lộ vẻ hoang dã và ăn chơi của con nhà giàu.

Dạ Cô Tinh thản nhiên rời mắt, không nói gì.

“Im lặng? Là sao?” Cô ta cau mày, cơn cáu kỉnh thoáng qua, cố kìm nén lại tính tình, bực bội rít một hơi thuốc, “Khinh thường nói chuyện với tôi à?”

Dạ Cô Tinh không trả lời cô ta, chỉ làm như không nghe thấy.

“M* kiếp!” Đá một cái lên cái ghế bên cạnh bàn trang điểm, phát ra tiếng loảng xoảng cực lớn, trong màn khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt trung tính kia càng trở nên mơ hồ không rõ.

“Cạch–”

Cô đặt thỏi son xuống bàn, mí mắt đang hạ xuống chợt nhếch lên, Dạ Cô Tinh đứng dậy.

Johnstone nhìn động tác của cô, theo bản năng dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng người.

“Có ý nghĩa gì không?” Dạ Cô Tinh mở miệng, ánh mắt sâu kín.

“….”

“Chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau, cô nóng nảy tiến đến, lên mặt, còn cáu gắt.” Đang nói, cô nheo đôi mắt, “Johnstone, nhìn tôi dễ bắt nạt lắm à? Hay là, cô tự cho là có đủ sức hấp dẫn để khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi?”

Nhếch khóe môi, cái nhìn thương hại lướt qua trên mặt Dạ Cô Tinh, Johnstone cười trào phúng, “Tôi lên mặt? Cáu gắt?”

“Chẳng lẽ không đúng à?”

“Không phải!” Cô ta trợn mắt, đột nhiên có chút tủi thân.

“Vậy cô vừa vào cửa đã hút thuốc, quăng đồ vật, đá ghế, mắng chửi thô tục, là vì cái gì?”

“Tôi…”

Cười nhạo một cái, “Cô nghĩ cô là ai? Cô coi tôi là cái gì? Dạ Cô Tinh tôi không cần phải nhìn sắc mặt cô! Muốn phát tiết, ra cửa rẽ trái hay rẽ phải tùy cô, đối với ai cũng được, chỉ cần đừng ở trước mặt tôi làm mấy trò con bò ấy!”

“Bởi vì! Cô, còn chưa có tư cách này!”

“Đệch! Người phụ nữ xấu xa không biết suy xét, tôi đây là vì tốt cho cô, cô…”

Bịch— Cầm hộp phấn ném qua, Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở miệng —

“Cút ra ngoài!”
Bình Luận (0)
Comment