[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 81

Cleath luôn có một quy tắc không bao giờ thay đổi, trên tiền đề là cùng một mức đấu giá, tiền mặt sẽ tốt hơn séc hoặc chuyển khoản ngân hàng.

Một trăm triệu đô trong mắt người khác có thể nói là một con số khổng lồ, nhưng đối với hai người đứng trên đỉnh kim tự tháp này mà nói, đó chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Nhưng việc huy động một lượng tiền mặt lớn như vậy chỉ trong một đêm vẫn có phần khó khăn.

Đặc biệt là đối với King, người đang tham gia vào hoạt động tác chiến xuyên biên giới mà nói, Bắc Mỹ là địa bàn của nhà họ An, tốc độ điều động tiền mặt của King chắc chắn không thể bằng ở Pháp.

Thua, cũng là điều nằm trong dự tính.

Điện thoại lại vang lên, Zark cẩn thận giao cho người đàn ông trước mặt, “Là cậu chủ nhỏ.”

Người đàn ông giơ tay nhận lấy, đôi mày nghiêm nghị lập tức trở nên ấm áp, “Ken.”

“Anh! Khi nào anh mới về?” Một giọng nói trẻ con, nói rõ ràng từng chữ một, là một người cực kì thanh nhã.

“Sắp rồi.”

“Em muốn mẹ…”

Đôi mắt người đàn ông hiện rõ vẻ bất lực, rõ ràng là không đành lòng, nhưng lại không thể không chấp nhận thực tế.

“Ken, người phụ nữ trong bức ảnh không phải là mẹ, đó là cô.”

“Là mẹ! Giống hệt như trong giấc mơ của em, còn có cả giọng nói nữa, người đó hát giống hệt như mẹ hát.”

“Đủ rồi, ở bên đó bây giờ là rạng sáng, sao em vẫn chưa ngủ?”

“…”

King xoa xoa mi tâm, “Ken, anh không ở đó, em nhất định phải nghe lời Sophie.”

“…Anh, em biết rồi.” Giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào.

“Đi ngủ đi.”

“Em muốn nói một câu cuối cùng.”

“Nói đi.”

“Sophie rất nhàm chán, cô ấy chỉ đi theo sau em, không nói chuyện với em, còn không cho người khác đến gần em… Hôm qua, cô ấy làm rơi hỏng băng ghi âm của em… Giọng nói của mẹ… mất… mất rồi…”

“Ken, em phải nhớ, em là một người đàn ông, và không thể dễ dàng rơi nước mắt.”

“Nhưng… nhưng em nhớ mẹ!”

Người đàn ông bực bội đá vào bàn uống trà, phát ra âm thanh loảng xoảng rất lớn, đầu dây điện thoại bên kia, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.

“Anh… anh giận hả?”

Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Không có.”

“Lần sau đừng nhắc đến nữa, cô ấy chỉ là cô thôi.”

“…”

“Được rồi, ngủ đi.”

“Nhưng cô ấy chính là mẹ…” Giọng nói vẻ bất mãn, không biết là đang thuyết phục đối phương hay đang tự thuyết phục chính mình.

Cuộc gọi bị gián đoạn, King đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, người phục vụ cẩn thận bưng khay, đi về phía tầng hai dưới sự hộ tống của một tá vệ sĩ áo đen. Chưa đến hai phút sau, ở phía cuối hành lang, cánh cửa được ai đó gõ nhẹ.

Đột nhiên siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh, người đàn ông cứ thế nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi đôi môi, một nét xót xa lóe lên trong mắt anh.

Phải chăng tìm kiếm tình thương của mẹ là bản năng của một đứa trẻ?

Nhưng từ lúc Ken sinh ra chưa bao giờ nhìn thấy mẹ, trong đầu cậu bé không có bất cứ khái niệm nào về “mẹ”, chứ đừng nói đến một hình tượng nhân vật cụ thể, tại sao lại cố chấp như vậy?

Lẽ nào một bức ảnh có thể khiến cậu nhóc xác định được ai là mẹ mình?

Hoang đường!

Nhưng trong tiềm thức, không thể không thừa nhận, người phụ nữ đó giống như ánh mặt trời vậy, chỉ cần nhìn vào là không thể quên được vẻ ấm áp đó.

Ken như vậy, mà anh… cũng là như vậy.

Vương miện thuộc về cô ấy, không ai có thể tước đi.

An Tuyển Hoàng nhận lấy chiếc vương miện từ tay người phục vụ, “15 phút nữa sẽ có người mang tiền mặt đến trụ sở Cleath ở New York.”

Người phục vụ cúi chào ra ngoài.

Bây giờ Dạ Cô Tinh mới có thể quan sát cận cảnh chiếc vương miện trị giá trăm triệu đô này, đường nét uyển chuyển, chiếc vương miện sáng đến chói mắt, không hề kém cạnh những chiếc vương miện nạm kim cương hay những chiếc vương miện sặc sỡ.

Tình vững như kim, không bao giờ thay đổi?

Là ý này sao?

Nhưng rõ ràng thông qua chiếc vương miện được đúc bằng thép này, cô nhìn thấy một linh hồn đanh thép, đầy cương quyết.

Đó là… tinh thần chiến đấu của nhà vua?

Hay nói cách khác, là sự quyết tâm.

Người trao vương miện muốn bày tỏ điều gì? Hay là đang hứa hẹn điều gì?

Nhìn vào gương, vén gấu áo khoác lên, Dạ Cô Tinh nghiêng đầu, lần đầu tiên cẩn thận nhìn vết bớt ở phần hông phải của mình.

Hình ngôi sao sáu cánh cực chuẩn từng khiến cô băn khoăn, không biết là do tự nhiên sinh ra hay được xăm theo một cách đặc biệt?

Nhưng thực tế chứng minh, nó thực sự là một vết bớt.

Người đàn ông xoa chỗ đó bằng những ngón tay hơi chai sạn, “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Dạ Cô Tinh nhướn mày, “Ý anh là lúc anh đuổi theo em ở ngoài khu chung cư?”

Trên trán người đàn ông nhăn lại, cái gì mà anh đuổi theo cô?

Rõ ràng cô lén lén lút lút, nhìn thấy người là chạy, anh mới đuổi theo.

“Không phải lần đó. Ý anh là lần đầu tiên.”

“Lần đầu tiên? Ý anh là lần bị em ăn sạch á?”

Người đàn ông nghiến răng.

“Có gì mà phải ngại? Ai bảo anh lúc đó hôn mê không tỉnh, đúng lúc đó em lại bị bỏ thuốc, anh nói xem có phải rất trùng hợp không?”

Người đàn ông nổi gân xanh trên trán, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, “Ý em là, nếu em gặp người khác không phải anh, em vẫn sẽ làm vậy?”

Dạ Cô Tinh rất muốn trả lời anh: lúc đó tắt lửa tối đèn, tối như bưng, tình thế khẩn cấp, tất nhiên bắt được ai thì chính là người đó rồi.

Nhưng từ chối anh thẳng thừng như vậy, cô biết câu trả lời này sẽ khiến mình chết rất thảm.

“Đó chỉ là giả thiết thôi, không phải sự thật.” Cô nói rồi khoác lấy tay anh, “Định mệnh đã sắp đặt người em gặp đêm đó nhất định sẽ là anh.”

An Tuyển Thần nghe vậy, cả cơ thể thoải mái.

Cúi đầu, hôn lên trán cô.

“Lúc đó, ý thức của anh rất mơ hồ, trước mắt là một màu đen kịt, khiến anh suýt chút nữa nghĩ rằng mình bị mù vì trúng độc luôn rồi.”

Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nghe anh nói cảm nhận của anh về lần đầu gặp mặt ấy, “Sau đó thì sao?”

“Sau khi em xong việc, anh cũng vừa tỉnh, nhìn cái gì cũng không rõ, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, trong đầu chỉ nhớ một thứ duy nhất, là ngôi sao sáu cánh này.”

Người đàn ông xoa nhẹ, Dạ Cô Tinh thấy nhột nhột, theo bản năng né ra.

Anh vươn tay ra, cơ thể mềm mại nằm trong vòng tay anh.

Một tiếng thở dài nơi đỉnh đầu, “Lúc đó anh nghĩ, đợi khi nào tìm được người phụ nữ chết tiệt đó, nhất định sẽ lôi cô ta vào phòng, dùng đủ loại cực hình tra hỏi.”

Dạ Cô Tinh toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy sao anh lại đổi ý rồi?”

Người đàn ông lắc đầu, “Anh cũng không biết.”

Chỉ là nhìn thấy cô ròi lại không nỡ.

Lúc đó anh nghĩ, mình bị người phụ nữ đó đè một lần, ít nhất cũng phải đè lại một lần mới xong được.

Nhưng khi đè rồi mới biết, có lẽ, cả đời này sẽ không xong được rồi.

Định mệnh đã định sẵn là sẽ phải vướng bận cả đời.

Cầm lấy chiếc vương miện, anh giúp cô đội lên đầu, ánh mắt đầy sự dịu dàng.

“Vợ, em thật đẹp.”

Ý cười vương trên môi cô, Dạ Cô Tinh không ngại ngùng, không từ chối, gật đầu, “Có thể khiến anh An để mắt đến, thật vinh hạnh.”

“Đó là bởi anh có mắt nhìn.”

“Đúng là không biết khiêm tốn chút nào.”

“Không phải chúng ta đều giống nhau sao?”

Hai người nhìn nhau cười đầy thân mật.

Có tiếng gõ cửa, làm động căn phòng kiều diễm, người đàn ông ánh mắt hơi chìm xuống, có chút bất mãn.

“Vào đi.”

Vốn dĩ cứ tưởng là người thông báo lấy tiền, nhưng không ngờ lại gặp người khó gặp nhất.

Vị khách lặng lẽ đứng cạnh cửa, nửa thân trên ẩn nấp trong một bóng đen lớn, khó nhìn rõ, nhưng phong thái mạnh mẽ và sự uy phong không thể che giấu đã khẳng định danh tính của vị khách này.

Ngoại trừ người đàn ông đó, ai có thể có phong thái sánh ngang được với An Tuyển Hoàng thế này.

“Anh An, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

Mời khách vào ngồi, Dạ Cô Tinh ngước mắt lên nhìn, vô tình bắt gặp đôi mắt lặng lẽ của người đàn ông.

Khi ánh sáng chiếu rực rỡ, đồng tử đen khúc xạ thành một ánh sáng màu tím gợi cảm, một màu sắc quen thuộc mà cô đã thấy trong đôi mắt của con trai mình.

Dạ Cô Tinh choáng váng.

Cho đến khi người đàn ông siết chặt eo cô bằng đôi bàn tay to lớn và ôm cô vào lòng, Dạ Cô Tinh mới hoàn hồn.

Trong khi Dạ Cô Tinh sững sờ nhìn người đàn ông, King cũng nhìn cô, khuôn mặt đó dưới ánh đèn…

Làm cho anh nhất thời không kiểm soát được bản thân.

Thật sự… giống… quá giống…

Nhất là sau khi đội vương miện, anh như nhìn thấy bóng đen chôn sâu trong kí ức, không còn là ảo giác, cũng không dừng lại trong giấc mộng, mà đang thực sự đứng trước mặt anh, bằng xương bằng thịt.

Ngay cả sự bướng bỉnh ẩn hiện trong đôi mắt cũng giống hệt như vậy.

“Mời ngồi.” Người đàn ông trầm giọng nói, hiện vẻ không vui.

Lúc này King mới định thần lại, An Tuyển Hoàng và thái độ thân mật được thể hiện qua ánh mắt của cô, khiến King nhất thời có một loại cảm giác khó chịu.

Khuôn mặt đó, lại dựa vào vòng tay của người khác.

“Có chuyện gì?” Trước mặt người ngoài, An Tuyển Hoàng luôn rất kiệm lời.

“Tôi muốn chiếc vương miện đó.” Đều xử lý mọi việc rất bá đạo, hống hách, chẳng trách hai người họ tính cách giống nhau nhưng lại không thể chung sống hòa bình.

Chẳng qua vì sự đối lập gay gắt nên hai bên khó tha thứ cho nhau.

“Lý do.” Không tức giận, không kinh ngạc, sắc mặt An Tuyển Hoàng lặng như nước.

Trên bàn đàm phán, ai bộc lộ cảm xúc trước là người thua cuộc.

Đây mới chính là An Tuyển Hoàng, lạnh nhạt quyết đoán và tàn nhẫn.

“Chiếc vương miện này vốn dĩ thuộc về gia tộc Ives.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh hơi dao động, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên mở miệng.

Thế giới của đàn ông, phụ nữ không cần xen vào.

Cô muốn giữ thể diện cho An Tuyển Hoàng, cũng là sự tin tưởng của cô đối với anh.

Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng nói nói của người phục vụ trầm thấp, cho dù cách một cánh một cánh cửa cũng có thể nghe thấy.

“Trụ sở chính gọi đến, xác nhận đã nhận được 130 triệu đô của anh An. Bây giờ, anh An có thể tự mình quyết định.”

Nói xong lập tức rời đi.

An Tuyển Hoàng khoát tay, lời ít mà ý nhiều, “Sự thật là, hai bên đã thỏa thuận xong, bây giờ vương miện này thuộc về tôi.”

“Tôi có thể trả cao hơn.”

An Tuyển Hoàng cười bí ẩn, “Người đứng đầu Ives đang muốn thương lượng với tôi sao?”

“Có thể nói như vậy.” Anh không quan tâm tốn kém bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể mang chiếc vương miện đi.

“Thật ngại quá, tôi không thể đồng ý vụ này.”

“Giá cả không hợp lý.”

“Tạm thời không muốn bán.”

Dường như chuyện này đã được định sẵn là không thành.

Cả hai người đều là người có tiền, không ai có thể giành lợi ích của ai, nhưng cũng không ai muốn chịu thiệt.

King đột nhiên cười, ánh mắt lướt qua chiếc vương miện trên đầu Dạ Cô Tinh, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, hững hờ nhìn, vẻ mặt chăm chú, dường như đang phân biệt gì đó, lại giống đang xác nhận gì đó.

Nét mặt An Tuyển Hoàng khó chịu, “Ảnh, tiễn khách.”

Ám vệ thần bí xuất hiện, làm động tác tiễn khách.

Nhìn Dạ Cô Tinh sâu thật sâu, King chậm rãi nói, “Chiếc vương miện này, đội trên đầu cô có vẻ đẹp hơn.”

Để lại câu nói như thật lại như đùa, người đàn ông quay người bước đi.
Bình Luận (0)
Comment