[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 86

“Những gì cô muốn, Leo chưa chắc đã có.”

Động tác giãy dụa của Dạ Cô Tinh cũng giảm đi, biết rằng bản thân chẳng thể làm gì được, nên cô cũng không rảnh mà đi uổng phí sức lực.

Chậm rãi cong môi cười, Dạ Cô Tinh nhướng mày nhìn lại, tầm mắt rơi vào nơi cổ tay bị người đàn ông nắm chặt, “Đường đường là người cầm quyền của gia tộc Ives, đây là có ý gì?”

Mặc kệ cô giả ngu, King đi thẳng vào vấn đề: “Muốn biết tin tức nội bộ của gia tộc Ives thông qua Leo, theo quy tắc của gia tộc, cô, nhất định phải chết!”

“Đây là quy tắc của gia tộc Ives, không phải của tôi.” Nụ cười của người phụ nữ vẫn không thay đổi, không chút sợ hãi.

Ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, “Cô không sợ?”

“Sợ có ích à?”

Cô cười lên, “Vô ích.”

Dạ Cô Tinh dang hai tay ra, “Nếu đã như vậy, tại sao phải sợ?”

“Haha… Người phụ nữ của An Tuyển Hoàng…”

Mí mắt của người đàn ông cụp xuống, không nhìn ra là đang vui hay giận.

Dạ Cô Tinh lắc lắc tay phải, cố gắng thoát ra, nhưng không ngờ người đàn ông lại nắm chặt hơn, dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, người đàn ông trở tay nắm lấy tóc cô.

Ánh mắt ngưng tụ, cô vô thức phản kháng, da đầu co rút lại, cảm giác đau đớn đến nhanh đi cũng nhanh, nên cô nghĩ chắc là tóc bị móc vào cái gì đó.

Người đàn ông bỗng nhiên thu tay lại, lùi lại một bước, Dạ Cô Tinh phản công thất bại, mái tóc dài đen nhánh kéo ra một vòng cung thanh lịch.

Cười lạnh một tiếng, Dạ Cô Tinh quay người rời đi.

Sắc mặt của người đàn ông lãnh đạm, nhìn theo bóng lưng thon thả thẳng tắp của người phụ nữ càng đi càng xa, cho đến chỗ góc cua, không nhìn thấy được nữa.

Mở lòng bàn tay ra, một vài sợi tóc nằm lặng lẽ trong đó, đáy mắt lướt qua vẻ thẫn thờ.

Làn gió mát lạnh lướt qua hành lang, tiếng lẩm bẩm trầm thấp gần như không nghe thấy–

“Alizee, có phải là em không…”

Theo tiến độ khi đẩy nhanh quá trình quay, sự phát triển của cốt truyện dần dần tiến tới giai đoạn nóng bỏng hơn.

Một đêm trong lồng giam, hai người càng ngày càng xa cách nhau, lại ngủ cùng với nhau.

Hoa hồng đầy gai, đẹp đến mê hồn, đã mê hoặc đôi mắt ai, lại làm lòng ai hỗn loạn?

Rõ ràng đó là một cuộc chiến tay đôi, cô muốn giết anh, anh muốn chinh phục cô, nhưng đến cuối cùng, nắm đấm của cô vẫn chưa hạ xuống, và anh cũng không thể bóp cò.

Cả hai giằng co, bốn mắt chạm nhau, không ai chịu nhận thua trước.

“Tôi thực sự muốn giết chết em!” Ánh mắt của người đàn ông hung ác.

“Tôi cũng vậy.” Người phụ nữ cười tươi như hoa.

Không biết là ai đã chạm môi ai trước, ai cởi quần áo của ai trước; không nhớ rõ là ai đã lấn át ai trước, ai vuốt ve ai trước?

Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.

Cảnh quay này đã phải mất cả ngày để quay, trong phòng giam tối tăm, Dạ Cô Tinh và Leo bị nhốt trong lồng sắt, một màn xuân sắc vô biên, tình ái kiều diễm diễn ra.

Dạ Cô Tinh chỉ mặc một chiếc áo yếm, xương quai xanh thanh tú của cô lộ ra ngoài, mái tóc xõa tung, vẻ mặt bình tĩnh.

Leo ở bên cạnh cô, ánh mắt mất tự nhiên mà né tránh.

Cả hai khó tránh việc ôm ôm ấp ấp, bởi vì động tác cứng ngắc mà Leo đã bị Cohen kêu dừng không dưới năm lần.

“Cắt!” Cohen nén giận, “Leo, anh đang làm gì vậy?! Capone Bonanno là ai? Vào lúc thân mật anh ta sẽ lộ ra cái vẻ xấu hổ như này à?! Anh ta người của thế giới ngầm, là người đứng đầu mới của Mafia! Giết người cũng có thể không chớp mắt lấy một cái, còn sợ “làm” một người phụ nữ à?!”

Lời này, khó tránh hơi thô tục, nhưng từng chữ lại như châu ngọc, đánh trúng chỗ hiểm.

Ngoại hình của Leo hoàn toàn phù hợp với hình tượng của Capone, nhưng về khí thế, thì kém không chỉ một chút.

Dù sao thì cũng không phải là người của thế giới ngầm, khó tránh anh ta sẽ thiếu đi cái khí thế mạnh mẽ và sự bá đạo đẫm máu khắc sâu trong xương cốt.

Cốt truyện bình thường còn có thể được diễn giải một cách hoàn hảo thông qua khả năng lĩnh ngộ, nhưng khi gặp những tình tiết đặc biệt thì khó tránh khỏi tay chân luống cuống.

Ví dụ như, cảnh kích tình đang diễn ra bây giờ.

Dạ Cô Tinh nhận thấy rõ bàn tay đang đặt trên eo cô của Leo đang không ngừng run rẩy, ánh mắt bắt đầu né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Lần trước, có An Tuyển Hoàng làm thế thân, Leo tránh được một kiếp, nhưng lần này e rằng sẽ không may mắn như vậy.

Cohen vừa giận dữ quát lên, toàn trường im lặng như tờ.

Leo đứng dậy, lau lau mặt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn, ánh mắt trấn định lại, cắn răng, “Lại.”

Dạ Cô Tinh đứng dậy, mặc vào chiếc áo khoác mà Trương Á đưa cho, “Tôi đề nghị nghỉ ngơi mười phút đi.”

Mắt nhìn sang phía Cohen.

“Cũng được.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Chị Cô Tinh, sữa bò, còn nóng đó.”

Đưa tay cầm lấy, “Cám ơn.” Đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, lật kịch bản ra, trong động tác mang theo sự lười biếng thờ ơ, trông cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Trương Á ngồi bên cạnh cô, sau khi thu dọn đồ đạc xong, một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn Dạ Cô Tinh.

Không phải cô không chăm chú, mà là ánh mắt đó quá nóng rực, Dạ Cô Tinh đặt kịch bản xuống, bất đắc dĩ nghiêng đầu, vừa hay đối mặt với đôi mắt đen bóng sáng ngời của Trương Á.

Chợt cảm thấy buồn cười, “Em nhìn cái gì vậy?”

“Chị đó…” Trương Á ôm má cười cười.

“Nhìn chị làm gì?”

“Vì chị đẹp đó….” Đang trong trạng thái vui vẻ ngốc nghếch.

“…”

“Ừm… chị Cô Tinh, em nói thật nhé, thật ra không thể trách Leo, một người đẹp như vậy đặt ở trước mặt, không chỉ có thể nhìn, còn có thể sờ, đổi lại là em, em cũng thấy nhộn nhạo không yên, lúc đó làm gì còn quan tâm đến việc có phải đang quay phim hay không…”

“Vậy à?”

“Chắc chắn là vậy.”

Một bóng đen bao trùm, Dạ Cô Tinh và Trương Á cùng lúc ngẩng đầu.

Johnstone vỗ vỗ vai Trương Á, ánh mắt ra hiệu.

Trương Á bĩu môi, miễn cưỡng đứng dậy nhường chỗ, phút cuối còn hung dữ mà trừng mắt nhìn Johnstone một cái.

Người bị trừng dường như không phát giác ra, thản nhiên đặt mông ngồi xuống.

Dạ Cô Tinh khá là ngạc nhiên, kể từ cuộc trò chuyện không quá thoải mái lần trước, Johnstone đã không chủ động bắt chuyện với cô nữa, cho dù thỉnh thoảng đối mặt, cũng sẽ mặt không cảm xúc rời đi.

“Tôi có một đề nghị.” Cô ta mở miệng nói thẳng, ánh mắt không đặt trên người Dạ Cô Tinh.

“Nói ra nghe thử.” Cô khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế.

“Tôi có thể làm thế thân cho Leo.”

Ánh mắt của Dạ Cô Tinh đánh giá cô ta từ đầu đến chân, lắc đầu, “Chiều cao thì đủ, nhưng vóc dáng lại kém xa lắm.”

Với sự đóng góp bóng lưng của An Tuyển Hoàng lần trước, Johnstone hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn.

Dù cô ta có cao bao nhiêu, thì cũng chỉ là phụ nữ, thiếu đi sự nam tính thật sự, hoàn toàn không có liên quan gì với hai chữ “cường tráng.”

Có vai rộng hông hẹp không?

Có cơ bắp không?

“Cũng mắc công cô nghĩ ra vụ này.”

“Đừng có mà không biết tốt xấu!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Ừ, cô cứ coi như tôi không biết tốt xấu đi.”

“Cô cứ từ từ mà tốn thời gian đi! Không chừng vật trong sáng đáng yêu như Leo sẽ còn gây ra sự cố gì nữa đó!”

“Không phiền cô nhọc lòng.”

“Tôi nói này, cô nói chuyện đàng hoàng không được à?!”

“Tôi tự hỏi, mồm miệng nhanh nhạy, tư duy rõ ràng.” Ý nói, tôi không nói chuyện đàng hoàng chỗ nào đâu?

“Tôi là vì tốt cho cô, NG bảy tám lần, cô không thấy phiền à!”

“Kinh nghiệm là do từ từ tích lũy mà có.”

“Cô có niềm tin với Leo như vậy à?”

Dạ Cô Tinh nói lời thật lòng, “Kỹ năng diễn xuất của anh ta không tệ, khả năng lĩnh ngộ cũng cao.”

“Vì vậy, cô làm chuột bạch cùng anh ta luyện tập diễn xuất?!”

“Không được à?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.

Johnstone cười châm chọc, “Cô không sợ An Tuyển Hoàng ghen à?”

Nụ cười Dạ Cô Tinh hơi nhạt đi, khi Johnstone nhắc đến An Tuyển Hoàng, luôn khiến cô có cảm giác kỳ quái.

Mà loại cảm giác này, khiến cô cực kì không thích!

“Không liên quan tới cô.”

Lòng tốt bị từ chối, Johnstone cảm thấy bản thân mù rồi mới đi chủ động bày tỏ ý tốt, trong ngực tràn ngập lửa giận, không cả ra được, cũng nuốt không trôi, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Được! Vậy cô cứ tiếp tục NG với anh ta đi!”

Đứng dậy, sải chân rời đi.

Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy khó hiểu, lời đề nghị này của Johnstone vốn là không chút khả thi!

Hơn nữa, cảnh này có tên là “cảnh kích tình”, nhưng quy mô nhỏ hơn nhiều so với lần cô và An Tuyển Hoàng quay trước đó, ngay cả cảnh hôn cũng là lấy góc quay, cho nên, Dạ Cô Tinh cũng không có ý định dùng thế thân.

Ngay cả cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ai ngờ phản ứng của Leo lại lớn như vậy.

“Mười phút đến rồi! Mọi người bắt đầu làm việc—”

Theo tiếng thông báo của Cohen, các bộ phận nhanh chóng vào vị trí.

Dạ Cô Tinh cởi áo khoác, đưa cho Trương Á.

“Một, hai, ba, action——”

Rose áp sát vào ngực người đàn ông, đôi môi đỏ cọ vào người anh ta, “Anh nói xem, Alice với tôi, ai đẹp hơn?”

Đôi mày người đàn ông lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh lùng, ánh mắt trêu chọc nhìn qua, “Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.”

“Vậy nếu nhất định phải phân cao thấp thì sao?”

“Tôi chỉ đưa ra kết luận với những gì tôi từng được thưởng thức.”

Hơi nhướng mày, vẻ ngạc nhiên hiện ra dưới máy quay, “Anh không chạm vào Alice?”

“Tôi có nên chạm vào cô ấy không?”

“Có vẻ như cô ấy và anh… rất thân mật.” Nói một cách nhẹ nhàng, tựa như vô ý.

Bàn tay to lớn ôm thân thể mềm mại kia vào lòng, Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm nhận được toàn thân Leo cứng ngắc, hồi lâu không thấy anh ta nói lời thoại, cô âm thầm khẽ nhéo vào eo lưng của người đàn ông.

Đôi mắt của Leo lập tức tỉnh táo trở lại, vào khoảnh khắc máy quay tiến lên, chỉ còn lại sự lạnh lùng, đột nhiên, một tia tà mị dâng lên, áp sát vào bên tai của người phụ nữ, nhẹ nhàng hôn xuống——-

“Không thân mật bằng tôi và em…..”

“Qua!”

Dạ Cô Tinh như trút được gánh nặng, đẩy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ra, đứng dậy, đi vào phòng hoá trang cùng với Trương Á.

Leo nhìn bàn tay phải của mình, sững sờ, cảm giác nhẵn mịn tinh tế kia dường như vẫn còn vươn trên đầu ngón tay, khó mà quên được….

Một cảnh quay, sau khi NG mười lần, cuối cùng cũng đã đạt được yêu cầu của Cohen, vỗ tay một cái—–tan làm!

Leo cùng trợ lý trở về khách sạn.

Ngay khi mở cửa phòng, bóng lưng dài thẳng tắp hiện ra, Leo sửng sốt một hồi—–

“Anh……”

Người kia chậm rãi quay lại, dưới ánh đèn, trong mắt hiện lên một quầng sáng màu tím kỳ lạ.



Khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, vừa hay đến giờ ăn tối.

Ngươi giúp việc đã bày xong tất cả thức ăn ra bàn, chuẩn bị đến phòng làm việc gọi An Tuyển Hoàng.

Dạ Cô Tinh vẫy vẫy tay, ngăn cô ấy lại, “Tôi đi cho.”

Cốc cốc cốc—–

“Vào đi.”

Dạ Cô Tinh đẩy cửa bước vào, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, không tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu như hôm qua mà là nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Dưới sự ác liệt lại lướt qua một tia ẩn nhẫn.

Dạ Cô Tinh bình tĩnh trở lại, mang theo sự cứng rắn không chịu khuất phục.

Trong lúc trầm mặc, cả hai cùng nhìn vào mắt nhau.

Dạ Cô Tinh chắc chắn rằng, An Tuyển Hoàng có vấn đề!

Hơn nữa, còn là vấn đề lớn!

Mà nguyên nhân dẫn đến vấn đề này không chỉ là vì ghen tuông.

“Hoàng, anh có gì muốn nói với em không?”

Lần thứ hai, hỏi cùng một câu hỏi.

“… Không có.” Người đàn ông đứng dậy, bước đến bên cửa sổ sát đất.

Dạ Cô Tinh không ngạc nhiên với câu trả lời này, cô bước đến bên cạnh người đàn ông, sánh vai cùng anh.

Bên ngoài cửa sổ, một đài phun nước cực lớn đang chảy róc rách, phía xa có rừng cây rậm rạp.

“Hôm nay em đã gặp King.”

“Anh ta đã nói gì?!” An Tuyển Hoàng nắm lấy cổ tay cô.

Dạ Cô Tinh không bỏ qua vẻ căng thẳng thoáng qua trong mắt người đàn ông.

“Anh…” Vừa định nói tiếp, lại nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông kia biến đổi.

Dạ Cô Tinh nhìn theo tầm mắt của anh, cuối cùng dừng lại ở chỗ cổ tay đang bị siết chặt kia, nơi đó có một vết bầm tím nhàn nhạt.

“Là ai?”
Bình Luận (0)
Comment