Kẹo sữa vị dâu tây gì gì đó, nó quả thực không cần quá nhiều.
Nam Nhiễm liếm liếm môi: "Ngươi cảm thấy ta thiếu mấy cái thứ kia?"
Hệ thống trầm mặc một lát: [ta cảm thấy, cô thiếu.]
Cái gì ký chủ cũng ăn, có cái gì thì ăn cái đó, nói chung là cái gì ký chủ cũng thiếu.
Bất quá sau khi nói xong, thấy ký chủ chậm chạp không chịu nói chuyện, nó lập tức chuyển sang chuyện khác: [ký chủ, nếu cô thông qua thí nghiệm ở vị diện này, ở các vị diện sau cô sẽ có thể lựa chọn rất nhiều phần thưởng khác nhau. Không chỉ có mỗi kẹo, ký chủ, cô phải cố lên!]
Nói xong, đợi cả nửa ngày, nó vẫn chưa nhận được hồi đáp.
Không biết Nam Nhiễm đã ôm dạ minh châu ngủ quên từ lúc nào.
Ngủ rồi ngủ, sau đó còn bò vào ngực của dạ minh châu, vừa ngủ vừa cọ cọ vài cái.
Ừm, mát lạnh, thật thích!
Công Tử Uyên im lặng nhìn Nam Nhiễm.
Cô thật sự nằm ngủ cạnh hắn, hơn nữa còn là nhân loại.
Đôi đồng tử màu vàng kim không chút cảm xúc, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
[Keng, keng!]
Dây xích trên người hắn phát ra âm thanh nhỏ.
Hắn phát hiện dây xích trói chặt hắn này có thể cử động. Dây xích đen như mực từ từ thả lỏng ra, trong chốc lát, nó cũng vòng quanh cả người Nam Nhiễm.
Hắn lẳng lặng ngồi im một lát, sau đó hắn giơ tay lên, ôm người đối diện vào lòng ngực, ngửi hương thơm ngọt ngào trên người cô.
Hắn nhắm mắt lại, gân xanh nổi lên.
Tại sao hắn lại tìm một cô gái như vậy làm bạn đời mà không ăn sạch cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt?
Tích tách, tích tách!
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt muốn ăn sạch cô.
Vì nguyên nhân này, hơn nữa hắn cũng hiểu rất rõ bản thân mình.
Từ trước đến nay, hắn đều không có suy nghĩ muốn tìm một người bạn đời, cũng đã không hút máu, không gϊếŧ người rất nhiều năm. Hắn không biết tại sao, vì nguyên nhân gì mà tuy mất đi một đoạn ký ức.
Nhưng thấy cô ấy không hề đề phòng mình lại còn thích mình như vậy, cái loại cảm giác quen thuộc này làm hắn không hề cảm thấy bài xích khi thân mật với cô, nếu đã như thế hẳn là cô gái này rất quan trọng với hắn.
Không nóng nảy, vội vàng muốn tìm lại ký ức, cũng không nhắc đến chuyện ăn hay không ăn.
Nghĩ như vậy, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Cứ thế, hai người yên bình vượt qua một đêm dài lạnh lẽo.
Bởi vì thuốc mê trong người Nam Nhiễm nên cô ngủ rất say. Cô ngủ thẳng từ tối hôm nay cho đến sáng ngày hôm sau, có lẽ là do đồng hồ sinh học của cơ thể nên 6 giờ sáng Nam Nhiễm đã tỉnh.
Vừa mở mắt, cô đã đứng dậy, kết quả mới động đậy liền phát hiện cô bị một sợi xích sắt màu đen trói chặt lại, cột hai người các cô và dạ minh châu lại với nhau.
Mí mắt cô rũ xuống, giơ tay vỗ vỗ lên sợi xích.
"Buông ra."
Vèo một cái, tiểu hắc cầu đã biến trở lại nguyên hình như cũ, lăn tròn một vòng tới dưới giường.
Nam Nhiễm ngồi dậy, mái tóc màu đen rối tung xõa ngang hai bên vai. Cô giơ tay vuốt ve cảm nhận xúc cảm lạnh băng bên người, ký ức quay về, nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua.
Trường hợp "dạ minh châu" từ trên trời rớt xuống này rất hiếm thấy.
Nam Nhiễm vươn tay, ôm cổ hắn, cảm thấy vô cùng mỹ mãn hôn một cái.
Kết quả, cô vừa hôn đã nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của dạ minh châu, mới cúi đầu nhìn xuống đã thấy yết hầu đang di chuyển lên xuống của hắn.
Một giây sau, cô đã bị người kia gắt gao ấn chặt lên xuống giường.
Chỉ thấy người đàn ông vốn dĩ còn đang ngủ say nhanh chóng đè nặng cô, đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng. Sau đó bỗng nhiên cúi người, cắn mạnh một cái lên môi Nam Nhiễm.
Đôi bàn tay thon dài tinh tế ôm chặt lấy eo cô, dùng sức kéo cô về phía mình.
Hắn cắn rất mạnh như hận không thể muốn cắn đứt môi của Nam Nhiễm, hành động giống như không chịu sự khống chế của bản thân.
...
Chuyện nhỏ bên lề:
Hôm qua có người thấy tui cắt tóc ngắn rồi hỏi ủa mới chia tay hả?
Tui kiểu: What???
Tui biết người ta thường bảo lý do con gái tóc cắt ngắn là do mới chia tay người yêu nhưng còn tui, tui cắt tóc ngắn chỉ vì tóc tui dài nhanh thôi. Nếu mà cứ mỗi lần cắt tóc ngắn là một lần chia tay thì cứ hai ba tháng tui lại chia tay một người rồi, nếu vậy tính ra bạn trai cũ của tui xếp hàng dài lắm à nha.