[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 608

Cô mới nói xong, Thi Lạc vốn dĩ đã bò dậy còn đang nắm chặt tay định tấn công Nam Nhiễm lần nữa, vừa nghe thế đã dừng lại.

Nam Nhiễm lấy một cái thẻ ở trong ngăn kéo ra.

Cô lật qua lật lại.

"Trong cái thẻ này có bao nhiêu tiền?"

Thi Lạc dựa lưng vào vách tường, nhìn tấm thẻ kia một lúc lâu, cuối cùng dưới cái nhìn chằm chằm của Nam Nhiễm, cậu ta cúi đầu giơ một ngón tay lên.

"Có lẽ... là một trăm vạn."

Nhà cậu ta có rất nhiều tiền, thẻ của cậu ta nhiều như vậy, làm sao cậu ta biết bên trong có bao nhiêu tiền.

Cho nên đành tùy tiện nói ra một con số.

Nam Nhiễm gật gật đầu.

"Tấm thẻ này thuộc về tôi, cậu có ý kiến gì không? Muốn nói thì cứ nói."

Thi Lạc hơi híp mắt, không thể tin được nhìn cô, tức giận đến mức môi cũng run lên.

"Cô... cô là vệ sĩ của tôi."

Nam Nhiễm ngồi xuống sô pha, vắt chéo chân, dáng vẻ buồn chán.


"Tôi biết." Nói xong còn liếc mắt nhìn Thi Lạc một cái, đôi môi phấn hồng cong lên, nở nụ cười nguy hiểm.

"Nếu tôi không phải vệ sĩ của cậu thì ban nãy tôi đã đánh chết cậu rồi."

Câu nói này đã thành công khiến Thi Lạc phải câm miệng.

Chờ một chút, Nam Nhiễm lại hỏi: "Cái thẻ này..."

Thi Lạc vội vàng vẩy tay.

"Cầm đi, cầm đi."

Nam Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng.

"Được rồi!"

Cô cứ thế nghênh ngang cầm tấm thẻ đi ra ngoài.

Thi Lạc tức đến nghiến răng, đập mạnh vài cái vào tường.

"Người đâu, người đâu!"

Vệ sĩ ngoài cửa nhanh chóng chạy vào.

Hai người vệ sĩ vừa thấy cố chủ bọn họ phải bảo vệ bị người ta đánh cho thảm hại thành thế này, có chút kinh ngạc.

Đáng lẽ ra cả hai người phải lập tức gọi điện cho người trông cửa giữ Nam Nhiễm lại. Nhưng cuối cùng lại nghe thấy Thi Lạc cắn răng.


"Đến đây, đấu với tôi một trận!"

Hai người vệ sĩ bất ngờ.

"Thiếu gia, cậu, cậu nói cái gì?"

Thi Lạc tức muốn hộc máu: "Đấu với tôi! Nếu đánh không thắng tôi thì đừng có nghĩ đến tiền lương tháng này."

Một vị thiếu gia như cậu ta đi đến chỗ nào mà chẳng được mọi người nịnh nọt?

Không ngờ có ngày cậu ta bị một nữ ma đầu nhục nhã, giẫm đạp dưới chân, hơn nữa còn cướp tiền của cậu ta.

Nhà bọn họ mới là thổ phỉ có được không?

Càng nghĩ, Thi Lạc càng tức, cũng càng hạ quyết tâm, sớm muộn sẽ có một ngày cậu ta sẽ đánh cho Nam Nhiễm bò không dậy nổi.

Cuối cùng sau khi bị nhốt ở chỗ này đến mức nhàm chán, Thi Lạc tiểu thiếu gia cũng tìm được mục tiêu phấn đấu.

Ngày nào cũng điên cuồng tập luyện.

Còn Nam Nhiễm.

Chuyện đầu tiên Nam Nhiễm làm sau khi cầm thẻ ra khỏi khách sạn chính là đi đến trung tâm thương mại gần nhất mua một bộ quần áo khác.


Áo thun cùng quần jean, chân vẫn mang ủng quân đội màu đen, quần áo tuy bình thường nhưng khi được cô mặc trên người lại toát ra vẻ soái khí.

Nam Nhiễm cảm thấy những lời hệ thống nói lúc trước rất có lý.

Cô vẫn nên trở về xúc tiến tình cảm với dạ minh châu để hắn không có ý định rời bỏ cô.

Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở: [ký chủ, tặng quà chính là một bước quan trọng để xúc tiến tình cảm.]

Mới vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Nam Nhiễm nghe thế lập tức quay đầu trở lại.

Vòng đi vòng lại một hồi, cô quyết định mua một cái bánh kem lớn, rồi đi ra.

Hệ thống càng nhìn cái bánh kem này càng cảm thấy đây là ký chủ đang tự mua cho bản thân.

Hệ thống lại lên tiếng: [ký chủ, vòng tay bằng dạ minh châu của cô đang ở chỗ hệ thống, nếu cô muốn hệ thống sẽ lập tức đưa cho cô.]
Vòng tay bằng dạ minh châu là phần thưởng của Nam Nhiễm, nhận Nam Nhiễm làm chủ, không thuộc về vật phẩm của bất kì tiểu thế giới nào.

Cho nên chỉ cần thân xác của Nam Nhiễm chết đi, hệ thống sẽ lập tức thu hồi cái vòng tay này lại, đợi đến khi cô xuyên qua vị diện tiếp theo sẽ đưa cho cô.

Nam Nhiễm lắc đầu: "Tặng cái bánh kem này được rồi."

Vừa nhìn chằm chằm cái bánh kém chocolate trong tay, cô vừa cất bước đi về phía nhà mình.

Đi được một lúc thì cô bị một người đàn ông mặc trang phục đen ngăn lại.

...

Tui phát hiện người đàn ông nào đột nhiên xuất hiện trong truyện cũng mặc áo đen là sao?

Bình Luận (0)
Comment