Lúc Nam Nhiễm chuẩn bị kháng nghị thì miệng của cô bị đối phương chặn lại khiến cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời lên cao, từng tia nắng chiếu rọi cả căn phòng nhỏ trong chung cư.
Bức màn dày nặng che bớt phần nào ánh sáng bên ngoài, bất quá nhờ những tia sáng nhỏ kia mà có thể quan sát được tình hình bên trong.
Quần áo rơi đầy đất, gối nhung màu đen cũng bị xé rách thành hai nửa làm lông ngỗng rơi tán loạn trên giường. Con thiên nga được điêu khắc sinh động giống như thật đặt ở đầu giường không biết đã bị ai bẻ gãy làm đôi, nửa thân trên thê thảm lăn xuống đất.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy mọi thứ trong phòng rối tinh rối mù.
Có hai người đang nằm trên chiếc giường hỗn loạn.
Dáng người của cô gái vô cùng tốt, làn da trắng nõn, khăn trải giường trắng tinh quấn quanh người đã bị xé rách vài phần, cả cánh tay, cần cổ, xương quai xanh đâu đâu cũng là dấu răng và vết máu đã khô.
Nhìn qua trông cô gái thập phần thê thảm, đáng thương.
Bên cạnh cô gái là một người đàn ông có làn da trắng hơn cả cô gái, trắng đến mức giống như một tờ giấy, hơn nữa còn tái nhợt như đang bị bệnh.
Hắn vẫn còn thức, hai con ngươi màu vàng kim vẫn luôn dán chặt vào người cô gái, vẻ mặt không chút cảm xúc, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
So với dáng vẻ thê thảm của cô gái, người đàn ông này tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện trên người hắn có vài vết cào, ngay ngực còn có một dấu răng vô cùng rõ ràng.
Dường như cả hai người đều rơi vào tình huống "vết thương chồng chất".
Một người thì mệt mỏi ngủ say còn một người thì vẫn tỉnh táo như cũ, vẫn luôn nhìn cô gái đang ngủ.
Không biết trạng thái này kéo dài bao lâu, chỉ biết cả căn phòng đều chìm trong yên lặng. Qua một lúc lâu sau đôi môi đỏ của người đàn ông kia khẽ cong, hắn nở nụ cười nhẹ rồi duỗi tay ôm chặt cô gái vào lòng, nhắm hai mắt lại.
Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại đã là giữa trưa.
Công Tử Uyên vốn dĩ ngủ ở cạnh cô hiện tại lại không biết đã đi đâu.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Nam Nhiễm ngồi dậy, vừa đứng lên đã thấy xương quai xanh phát đau.
Mặc xong quần áo đi ra ngoài, Nam Nhiễm vừa đi vừa cau mày, hai tay không biết nên sờ chỗ nào, chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn.
Sau khi ra khỏi phòng mới phát hiện Công Tử Uyên không ở trong chung cư.
Nam Nhiễm chậm rãi bước vào phòng tắm.
Đứng trước tấm gương ở trên tường, Nam Nhiễm nhìn chằm chằm cái cổ đang phát đau của mình.
Bên trên có một dấu vết màu đen rất lạ.
Nhìn thì như một dòng chữ nhưng cô lại không đọc được, dùng khăn lông lau một hồi mới phát hiện không thể lau sạch. Ban đầu lực chú của Nam Nhiễm đều đặt hết lên dấu hiệu như dòng chữ này nhưng rất nhanh mọi sự chú ý của cô đều chuyển sang chỗ khác.
Mấy vết cắn trên người cô đều rỉ máu.
Bắt đầu từ vành tai đi xuống dưới, ở những nơi bị quần áo che mất cũng có vết cắn.
Eo thì đau, cả người đều nhức mỏi cùng với cảm giác đói khát khiến cô trở nên vô lực. Nam Nhiễm buồn bực đập một cái lên bồn rửa tay, bộ dáng tức giận giống như hận không thể kéo Công Tử Uyên trở về cắn hắn một phát. Đáng tiếc, cái tên ma cà rồng hút máu kia sớm đã chạy mất.
Nam Nhiễm bước ra khỏi phòng tắm, dựa người vào sô pha ở phòng khách, mới qua một lát đã ngủ say.
Bất quá, mới ngủ chưa được bao lâu cô đã bị tiếng nói chuyện của người khác đánh thức.
"Là cô ấy đúng không? Người được vương đánh dấu."
"Đúng vậy, không lẽ ngươi không ngửi được hơi thở của Uyên trên người cô ấy?"
"Thật sự không hiểu nổi tại sao Uyên lại chọn một cô gái như vậy."
"Ông trời ơi, mấy người có ngửi được không? Trên người cô ấy tản ra một mùi hương ngọt ngào làm ta sắp không khống chế được nữa."
...
Gần đây tui mới biết bạn bè tui đều có chung một ấn tượng đầu tiên khi gặp tui đó là "khó gần, lạnh nhạt, xa cách" nhưng thật ra tui đâu có như thế. Điều này khiến tui hoang mang luôn á!
...