Hắn giơ tay lên, ôm chặt eo Nam Nhiễm, kéo người vào lòng mình.
Hai con ngươi màu vàng kim hờ hững liếc nhìn bốn người đối diện.
Hắn còn chưa nói chuyện, đám người đối diện đã vội vàng mở miệng.
"Vương." Cả bốn người cùng kêu lên, tư thái cung kính.
Công Tử Uyên thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên người cô gái trong lòng.
Giọng nói nhàn nhạt: "Sao lại ra đây?"
Hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.
Bỗng nhiên cô cau mày, nói một câu: "Em đau gần chết."
Hai mắt nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy tức giận.
Công Tử Uyên đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, sau đó bế ngang cô lên, không thèm liếc mắt nhìn đám người đang đứng ngây ngẩn như bức tượng kia một cái đã ôm Nam Nhiễm vào phòng ngủ.
Vừa đi vừa mở miệng: "Thoa thuốc rồi sẽ không đau."
Nam Nhiễm vừa nghe đã lập tức giơ cánh tay lên, chỉ vào vết cắn trên mặt mình, chất vấn nói: "Rốt cuộc anh đã cắn em bao nhiêu lần? Tại sao chỗ nào em cũng cảm thấy đau?"
Công Tử Uyên im lặng chớp mắt một cái, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bất quá, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Rất nhiều."
Đêm qua, hắn cũng không hề biết bản thân đã cắn cô bao nhiêu lần, hắn không hút sạch máu của cô nhờ vào sự tự chủ của hắn.
Bất quá sau khi nói xong, thấy cô gái trong lòng mình càng lúc càng cau chặt mày, hắn lập tức bổ sung thêm một câu.
"Em có thể cắn lại."
Theo câu nói của Công Tử Uyên, cửa phòng đóng lại, ngăn cách mấy người đang đứng trong phòng khách.
Bốn người đứng trong phòng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ đều nhìn ra sự xấu hổ trong mắt đối phương.
Hình như... bọn họ không nên xuất hiện ở đây.
Hơn nữa dường như vương rất thích người mới được ngài ấy đánh dấu.
Có khi nào sau này nhân loại này sẽ trở thành vương hậu không?
Càng nghĩ, mấy người bọn họ càng cảm thấy bản thân xuất hiện không đúng thời điểm.
Bate Caesar xấu hổ lên tiếng: "Chúng ta đi thôi."
Hai tên ma cà rồng còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Rõ ràng vương không hề có ý định phản ứng bọn họ, có khi còn cảm thấy bọn họ vô cùng phiền phức.
Chỉ có Lệ Nhã là sắc mặt khó coi, dùng ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng kia giống như muốn biến cánh cửa kia thành tro mới bỏ qua.
Vốn dĩ Đậu Phộng đang trói chặt cô ta, vừa thấy chủ nhân đi mất, nó cũng héo héo rũ xuống đất, biến trở về bộ dáng ban đầu, sau đó lăn đến gầm sô pha.
Lệ Nhã lại không còn cách nào khác liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Cô ta vừa đi, ba con ma cà rồng còn lại cũng bỏ đi theo, chung cư khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Nam Nhiễm được đặt lên giường.
Công Tử Uyên cầm thuốc mỡ, giúp Nam Nhiễm bôi lên miệng vết thương.
Thuốc mỡ lạnh lẽo mang theo mùi hương của thảo dược lâu năm được bôi lên miệng vết thương trên cổ cô.
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Công Tử Uyên, vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn không có dáng vẻ đau đớn như ban nãy.
Ánh mắt của cô nóng bỏng như thế làm sao hắn có thể làm như không thấy được?
Yết hầu di chuyển lên xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ừ?"
Vừa hỏi, ngón tay thon dài của hắn chạm vào vết thương trên xương quai xanh của cô. Hiển nhiên hắn cũng thấy được ký hiệu hắn đã đánh dấu trên người cô, ngón tay hắn vuốt ve chỗ kia một chút.
Bàn tay trắng nõn của Nam Nhiễm nắm lấy quần áo của hắn, dáng vẻ giống như sợ hắn sẽ bỏ chạy.
"Khi nào anh để em cắn lại anh?"
Mọi sự chú ý của Nam Nhiễm chậm rãi chuyển từ xương quai xanh lên mặt của cô.
Hắn nhàn nhạt nói: "Không vội."
Hai mắt Nam Nhiễm trừng lớn.
Không vội? Ai nói? Hiện tại cô muốn cắn hắn.
Tay của Nam Nhiễm lôi kéo quần áo của hắn, không hề có ý định buông tay.
Mãn tâm mãn nhãn(*) nhìn chằm chằm Công Tử Uyên.
...
(*) Mãn tâm mãn nhãn: ý chỉ sự thỏa mãn, hài lòng của con người khi nhìn thấy hay chứng kiến một sự việc nào đó mà bản thân thích thú. Đây là cụm từ mang ý nghĩa tích cực và bày tỏ niêm yêu thích, hứng thú với một sự vật, sự việc được nhắc tới.