[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 627

Tay áo phía bên phải của Nam Nhiễm đã bị xé rách để lộ ra miệng vết thương.

Ngón tay thon dài của Công Tử Uyên cầm lấy băng gạc, vô cùng thuần thục băng bó vết thương lại cho Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm vừa gặm táo vừa nhìn hắn băng bó vết thương cho mình, đến khi hắn sắp băng bó xong, cô bỗng nhiên đưa mắt nhìn hắn chằm chằm rồi rên một tiếng: "Đau."

Động tác quấn băng của Công Tử Uyên dừng lại, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, hai con ngươi màu vàng kim đảo nhanh quanh người cô.

Đôi môi mỏng lạnh nhạt phun ra mấy chữ.

"Sao lại thích làm nũng như vậy?"

Động tác trên tay hắn vẫn tiếp tục như cũ nhưng lực đạo lại không tự giác nhẹ hơn một chút, động tác so với vừa rồi cũng chậm hơn không ít.

Sau khi băng bó vết thương cho cô xong, hắn lại đưa mắt nhìn cô lần nữa.


Nam Nhiễm vẫn đang chăm chú gặm táo.

Hắn không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô ăn táo, đến tận khi Nam Nhiễm gặm hết một quả táo, hắn vẫn nhìn cô chằm chằm

Nam Nhiễm ném hột táo sang một bên, khó hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Làm gì?"

Tầm mắt Công Tử Uyên lãnh đạm.

"Trời tối."

"Em biết."

Nghe Nam Nhiễm trả lời, hắn gật nhẹ một cái rồi ngay một giây sau đã bế ngang cô lên, bước chân hướng thẳng về phía phòng ngủ.

Trên đường đi còn nhàn nhạt nói: "Em bị thương, phải nghỉ ngơi sớm một chút."

Dứt lời, một tiếng [cạch] vang lên, cửa phòng bị đóng lại.

Tình hình trong phòng diễn ra thế nào không một ai biết.

Ba phút sau, trong phòng truyền ra tiếng xé quần áo.

Sau đó là giọng nói tức giận vì bị cắn đau của Nam Nhiễm.

"Anh là tên hạt châu thối!"

Công Tử Uyên chủ động tặng thân thể mình cho cô, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nam Nhiễm, tay còn lại thì ôm chầm lấy cơ thể cô, tự mình xoay người đè nặng bản thân.


Giọng nói của hắn như đang cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, ngữ điệu trầm thấp, hoàn toàn không còn cảm giác lạnh nhạt như thường ngày.

"Để em cắn lại."

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Nam Nhiễm đã không chút do dự há miệng cắn xuống.

Chỉ là rất nhanh tiếng động ầm ĩ này đã bị thanh âm ái muội khác thay thế.

Chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng giường lắc lư.

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng động [kẽo kẹt] [kẽo kẹt] càng lúc càng rõ ràng hơn.

Tiếng động đó kéo dài từ khi màn đêm mới buông xuống cho đến tận đêm khuya mới khó khăn dừng lại.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Từng tia nắng ban mai theo màn cửa chiếu vào đầu giường.

Cả căn phòng đều bừa bộn.

Chỉ có mỗi Nam Nhiễm là đang nằm ngủ ở nơi sạch sẽ nhất giống như đã được người dọn dẹp qua.

Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.


Nam Nhiễm bực mình ngồi dậy, lấy khăn trải giường quấn quanh người, ngồi trên giường nhìn dấu răng rỉ máu trên tay mình, nhưng vấn đề là trên tay cô không chỉ có một hay hai cái dấu răng, hơn nữa dấu răng cũng không chỉ dừng lại ở trên tay. 

Dường như tối hôm qua chỉ cần bắt được chỗ nào là hắn liền cắn chỗ đó.

Nam Nhiễm nắm tóc, lần đầu gặp trúng dạ minh châu thích cắn người, phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ hơn nửa ngày cũng chả nghĩ ra được ý tưởng gì, ngược lại càng nhìn mấy dấu răng này cô lại càng thấy bực mình hơn.

Hệ thống ở một bên thấy vậy nhỏ giọng đưa ra ý kiến: [ký chủ, hay là cô trốn ra ngoài đi?]

Nam Nhiễm từ trên giường đứng lên: "Đây là địa bàn của ta, tại sao ta phải trốn ra ngoài."

Hơn nữa tại sao cô phải tránh mặt dạ minh châu?

Tuy rằng hắn cắn hơi đau nhưng từ trước đến giờ Nam Nhiễm đều chưa từng nghĩ tới việc vứt bỏ dạ minh châu.
Cô với lấy cái áo ngủ bằng ren màu đỏ ở bên cạnh mặc vào người, sau đó để chân trần đi ra ngoài. Kết quả, [cạch] một tiếng, cô mới mở cửa ra đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng bảy tám người đàn ông có làn da trắng bệch, gương mặt anh tuấn đồng thời nhìn về phía Nam Nhiễm.

Bình Luận (0)
Comment