Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Lệ Nhã đang đi tới gần mình, không nói một câu, ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Hệ thống cảm nhận được cảm xúc của ký chủ đang thay đổi giống như những lời Lệ Nhã nói... đã chọc thẳng hồng tâm.
Nam Nhiễm lắc lắc tay nhưng không thấy tiểu hắc cầu đâu, trên tay vẫn trống không như cũ. Lúc này, Nam Nhiễm mới nhớ ra tiểu hắc cầu vẫn còn đang nằm dưới gầm sô pha giả chết.
Lệ Nhã nhận ra ánh mắt của Nam Nhiễm dán chặt vào người mình, cô ta có hơi sợ hãi.
Bất quá, càng như thế thì Lệ Nhã càng cười tươi hơi.
"Bị ta nói trúng rồi đúng không? Chính bản thân ngươi cũng biết, một khi Vương nhớ lại thì những thứ ngươi đang có sẽ trở thành ác mộng. Ngươi đoán xem, đến lúc đó có khi nào Vương sẽ tự tay kết liễu ngươi không?" Lệ Nhã nói xong liền xoay người biến mất.
Cửa chung cư chỉ còn dư lại một mình Nam Nhiễm.
Từng tia sáng ban mai xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào người cô, Nam Nhiễm đứng ở cửa chung cư một lúc lâu mới im lặng bỏ đi.
Dạ minh châu muốn thay lòng đổi dạ?
Trừ phi cô chết, nếu không thì hắn vẫn mãi là người của cô.
Nam Nhiễm là kiểu người một khi gặp chuyện gì đó khiến cô suốt ruột thì cô sẽ giải quyết nó bằng cách đơn giản nhất thô bạo nhất.
Hệ thống cảm nhận được suy nghĩ của ký chủ, nhỏ giọng nói: [ký chủ, hệ thống cảm thấy Công Tử Uyên đại nhân rất thích cô. Nhưng, nhưng nếu cô để ý chuyện này như vậy, không yên tâm về nó thì chi bằng cô tự chủ động nói thật đi?]
Nửa ngày sau mới nghe được Nam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng.
Hệ thống cũng rối rắm, cuối cùng ký chủ muốn nói thật hay là vẫn im lặng giữ bí mật?
Chỉ một lát sau, Nam Nhiễm đã đi tới Bệnh viện Thanh Tâm.
Bệnh viện Thanh Tâm cách chỗ Nam Nhiễm ở cũng không xa, chỉ cần đi bộ vài phút là đến.
Cô đi vào phòng bệnh của Thi Lạc, bởi vì vài ngày trước thiếu chút nữa bị gϊếŧ chết nên tất cả cameras trong phòng Thi Lạc đều hoạt động 24/24. Số lượng vệ sĩ ngoài cửa cũng được tăng lên gấp đôi. Thậm chí ở hành lang bệnh viện, cứ cách mỗi 3 mét đều có một vệ sĩ canh giữ.
Hơn nữa cả tầng bệnh viện này đã bị Thi Lạc bao trọn, chỗ nào cũng mang theo không khí khẩn trương canh giữ nghiêm ngặt.
Nam Nhiễm đi một đường thẳng tới phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Thi Lạc quỳ rạp trên đất, vẻ mặt đau khổ.
Nam Nhiễm có hơi bất ngờ, còn tưởng bản thân đi nhầm chỗ.
Sao cứ có cảm giác vết thương trên người cậu ta càng trị lại càng nặng vậy?
Thi Lạc vừa thấy Nam Nhiễm đứng ở cửa liền mở miệng: "Cô, cô! Lại đây, mau, mau!!"
Hai mắt Thi Lạc như phát sáng.
Nam Nhiễm nhàn nhã chậm rãi bước từng bước tới chỗ Thi Lạc.
Thi Lạc ôm chặt đùi Nam Nhiễm, khóc lóc thảm thiết.
"Cô đừng bỏ tôi ở lại đây!"
Nam Nhiễm nhấc chân, nghĩ muốn đá thứ này sang chỗ khác nhưng Thi Lạc ôm đùi cô quá chặt, vừa phát hiện Nam Nhiễm có động tác liền vội vàng dùng sức ôm chặt hơn.
Hiện tại Thi Lạc đã thành công chuyển hình từ một thiếu niên trung nhị sang một thiếu niên tang thương mắc bệnh tâm thần. Khuôn mặt cậu ta co lại, liên tục lên án Nam Nhiễm.
"Ngày nào cái tên Chu Hạo Thiên kia cũng lựa lúc nửa đêm chạy tới đây. Nhưng chỉ cần vệ sĩ vừa tiến vào thì ông ta lại biến mất, làm mấy người bên cạnh tôi cho rằng tôi có bệnh tâm thần. Có phải cái tên biếи ŧɦái kia thương nhớ thân thể của tôi không?"
Cậu ta cũng chỉ biết chia sẻ nỗi khổ này với Nam Nhiễm, những tên vệ sĩ kia của cậu ta thật sự quá vô dụng.
Hơn nữa, chỉ có Nam Nhiễm chính mắt nhìn thấy lão già kia đột nhiên biến mất thế nào và cũng chỉ có mỗi mình Nam Nhiễm là không coi cậu ta trở thành một tên bệnh tâm thần.