Nhưng vừa nói xong thì cô lại nhíu mày.
Trên thế giới này chỉ có mỗi một viên dạ minh châu như hắn, cô còn có thể đổi ở đâu? Hay là đánh ngất hắn rồi nhốt lại?
Tiểu hắc cầu còn đang giả chết, nếu không có vũ khí thì cô đánh không lại tên dạ minh châu đã biến dị này. Nếu... cô có thể có được lực lượng mạnh mẽ thì tốt rồi.
Nam Nhiễm lại nhíu mày, trước đây khi còn ở trong địa lao cô yếu như vậy sao?
Tư duy của Nam Nhiễm nhanh chóng rẽ sang hướng khác, cô bắt đầu suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ của bản thân. Cho đến khi cả người cô bị người khác ôm chặt lấy, chặt đến mức phát đau thì cô mới có phản ứng.
Vừa mới ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt của Công Tử Uyên.
Không biết tại sao ban nãy cô còn cảm nhận được hắn đang rất tức giận, cảm xúc của hắn dao động mãnh liệt nhưng hiện tại lại chỉ còn lại vẻ hững hờ lạnh nhạt hơn bình thường.
Đôi môi bạc mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh tanh: "Chuyện đổi người này, cả đời này em đừng có hi vọng."
Nam Nhiễm nghe vậy, cảm xúc bực bội trong lòng dần dần tiêu tán, đôi môi phấn hồng khẽ cong nở nụ cười nhẹ. Sau đó lập tức ôm chầm lấy Công Tử Uyên.
"Đây là chính anh nói đó." Lời này của Nam Nhiễm khiến hai mắt Công Tử Uyên giật giật vài cái.
Hắn rũ mắt nhìn kỹ người trong lòng, thấy cô không hề cố kỵ để lộ ra tâm tình vui vẻ, hắn hơi nhíu mày.
"Cố ý?"
Không ngờ hắn lại bị cô thuận miệng nói hai câu chọc tức, hơn nữa còn tức giận đến mức này, tích cực đưa mình vào tròng.
Nam Nhiễm bĩu môi.
"Nếu như anh khôi phục trí nhớ rồi có ý định vứt bỏ em thì em chỉ muốn trước khi anh bỏ rơi em, bản thân sẽ đá anh trước sau đó tìm một viên dạ minh châu khác tốt hơn."
Nhưng hình như dạ minh châu cũng rất thích cô, còn nói cả đời này sẽ không cho cô đổi người khác. Được rồi, cô nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng này của dạ minh châu.
Hệ thống xấu hổ đến mức muốn che mặt.
Suy nghĩ này của ký chủ đúng là đáng xấu hổ. Rõ ràng bản thân ký chủ rất thích dạ minh châu ở bên cạnh có được không? Nhưng hết lần này đến lần khác ký chủ đều thích nói là nguyện vọng của dạ minh châu.
Công Tử Uyên nghe xong, kéo cô vào lòng, ngữ điệu quay trở về vẻ lạnh nhạt như bình thường: "Anh khôi phục trí nhớ thì sẽ vứt bỏ em? Xem ra em đã giấu anh làm không ít chuyện." Lúc nói chuyện ánh mắt của hắn đảo nhanh qua Thi Lạc đang nằm bò trên sàn nhà.
Thi Lạc vốn đang ở một bên im lặng xem cặp tình nhân nhỏ cãi nhau. Kết quả vừa nhìn một chút đã bị Công Tử Uyên liếc mắt một cái. Cả người cậu ta cứng đờ, chậm chạp di chuyển ánh mắt sang chỗ cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt bên ngoài.
Ôi, nhớ năm đó, cậu ta cũng là bá chủ một phương. Nhưng kể từ sau khi gặp phải một con ma cà rồng, cậu ta liền biến thành bộ dáng chim cút đáng thương, một chút bá đạo cũng không có.
Công Tử Uyên vốn cũng không sốt ruột muốn khôi phục ký ức. Hắn chỉ quên mất một vài việc nhỏ, hơn nữa nó cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy cuộc sống hiện tại của bản thân khá tốt.
Bất quá... bây giờ hắn lại muốn thay đổi chủ ý.
Từ trước đến giờ cô gái này đều không kiêng nể bất cứ việc gì hay bất cứ người nào, hắn rất muốn biết trước khi hắn mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một người như cô bất an như vậy, thậm chí còn bắt đầu tự tìm đường lui, tự tìm ngôi nhà tiếp theo cho mình.
Công Tử Uyên ôm chặt cô định bụng rời đi.
"Về nhà." Hắn nhàn nhạt nói.
Tiếng nói vừa dứt, Thi Lạc đang nằm bò ở bên cạnh bỗng nhiên ho khan vài tiếng, cố gắng nhắc nhở Lam Nhiễm, cậu ta vẫn còn ở đây.
Nam Nhiễm ngẩng đầu: "À, đúng rồi, sau này em sẽ ở lại đây."
Công Tử Uyên không nói gì chỉ nhìn cô.
Nam Nhiễm thoát khỏi cái ôm của hắn, nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được lại sờ soạng hai cái, vừa sờ cô còn thở dài.
"Sao anh lại thu hút như vậy? Nếu có thể biến nhỏ một chút rồi mang theo bên người thì tốt rồi. Thật thích!"
Công Tử Uyên nghe cô lầm bầm, đôi môi mỏng khẽ cong.
Hắn giữ chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Nếu muốn gặp anh thì gọi một tiếng, anh sẽ tới ngay lập tức."