Nam Nhiễm nhìn tay trái của mình, lật úp lật ngửa quan sát một chút rồi dứt khoát đặt con dao gọt trái cây sắc bén vào lòng bàn tay.
Tay phải hơi dùng sức.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng lưỡi dao cứa ngang qua da thịt vang lên
Nam Nhiễm cứ thế ngay cả chớp mắt một cái cũng không thèm, vô cùng bình tĩnh dùng dao gọt trái cây cắt ngang lòng bàn tay.
Nháy mắt, máu tươi chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Bate Caesar hoàn toàn không có thời gian ngăn cản Nam Nhiễm, chỉ thấy cùng với mùi tanh nồng của máu tươi, cả căn phòng nhanh chóng ngập trong một mùi hương ngọt ngào hấp dẫn.
Bate Caesar nắm chặt cửa sổ, cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn ăn sạch Nam Nhiễm đang dâng lên trong lòn nhưng lúc này ngoài cửa sổ bỗng có một con ma cà rồng mặc trang phụ đi đêm tiến vào, hai mắt nó đỏ ngầu, dáng vẻ giống như mất khống chế, lao thẳng về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm dựa người vào sô pha, tư thái lười biếng, không hề để mắt đến cái con ma cà rồng mới xuất hiện kia.
[Ầm!]
Thân ảnh của Công Tử Uyên nhanh chóng hiện ra trước mặt Nam Nhiễm, sau đó, hắn đá cái con ma cà rồng kia tới cửa sổ, Bate Caesar nhanh chóng tiến lên ấn đầu con ma cà rồng kia xuống, tiếp theo vô cùng dứt khoát vặn gãy đầu nó.
[Rắc] một tiếng, ma cà rồng không còn cử động.
Dù là trong quá khứ hay hiện tại thì Công Tử Uyên trong mắt ma cà rồng đều là dáng vẻ tự phụ, lãnh đạm nhưng đêm nay hắn lại chỉ vì một cô gái nhân loại tự khiến bản thân bị thương làm cho tức giận.
Hai con ngươi màu vàng kim của Công Tử Uyên nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, nhìn vũng máu nhỏ trên mặt đất, ngực của hắn phập phòng, hắn hít sâu một hơi cố gắng khắc chế cơn giận trong lòng mình.
"Nam Nhiễm, em làm rất tốt."
Có lẽ do quá tức giận nên giọng nói của hắn lúc này cũng bình đạm lạnh nhạt hơn bình thường rất nhiều. Một phần là muốn nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ hút máu của cô, phần lớn còn lại chính là ngăn cơn tức đang cháy bừng bừng trong người.
Dường như mọi sự kiên nhẫn từ khi sinh ra đến nay của Công Tử Uyên đều đã dồn hết lên người Nam Nhiễm. Mỗi lần Nam Nhiễm tức giận hay cảm xúc không được ổn định thì Công Tử Uyên đều ở bên cố gắng trấn an, dỗ dành cô. Nhưng một người lạnh nhạt hiếm khi cảm xúc bị dao động như hắn, hiện tại lại thô lỗ nắm lấy cánh tay của Nam Nhiễm, kéo người từ sô pha đứng dậy.
"Cảm thấy rất thú vị?" Khi hắn nhíu mày nói ra lời này thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng chém gϊếŧ.
Cuộc chiến đã bắt đầu.
Nam Nhiễm nhận ra dạ minh châu tức giận, cô liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Là em đã giúp anh đấy, giúp anh nhanh chóng giành chiến thắng."
Máu của cô không phải rất có sức hấp dẫn với ma cà rồng khiến bọn chúng vừa ngửi thấy đã điên cuồng không khắc chế được bản thân sao? Nếu đã như vậy thì tất cả ma cà rồng trốn trong tối dù không muốn cũng phải xuất hiện.
Dưới tình hình hỗn chiến xảy ra, nhất định tên thợ săn ma cà rồng kia cũng sẽ nhanh chóng hiện thân. Như thế bọn họ không những có thể tốc chiến tốc thắng mà còn có thể giảm bớt số lượng ma cà rồng thương vong.
Trăm lợi không một hại, thật không biết hắn đang tức giận cái gì, hơn nữa còn phát lửa với cô.
Công Tử Uyên nhìn con dao gọt trái cây trong lòng bàn tay Nam Nhiễm, hai mày càng lúc càng cau chặt. Hắn nhẹ nhàng rút con dao kia ra sau đó nhanh chóng dùng khăn tay trắng đè lên miệng vết thương của cô.
Hắn không nói lời nào nhưng cơn tức trong lòng chẳng những không vì lời nói của Nam Nhiễm tiêu tán đi mà ngược lại, càng ngày hắn càng cảm thấy tức giận hơn, dẫn đến lúc hắn băng bó vết thương cho Nam Nhiễm, lực tay có hơi dùng sức một chút.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, càng ngày càng có nhiều ma cà rồng bị mất khống chế, chúng nó điên cuồng lao về phía phòng bệnh. Theo số lượng ma cà rồng tăng lên, tiếng hét thảm thiết bên ngoài cũng lớn hơn.
Vừa băng bó xong cho Nam Nhiễm, Công Tử Uyên liền ôm Nam Nhiễm biến mất khỏi chiến trường.
Mấy giây sau Nam Nhiễm đã bị Công Tử Uyên ôm đến vùng ngoại ô.
Chung quanh là bãi đất trống, một trận gió mát lạnh thổi qua cuốn theo mùi đất và mùi tươi mát của cây cối.