Nam Nhiễm hơi mở mắt, tạo thành một khe hở nhỏ nhìn Tô Yên.
Chỉ nghe Tô Yên nói: "Suất diễn hôm nay của cô đã quay xong rồi, thu dọn một chút là có thể đi." Dứt lời, cô liền duỗi tay nắm lấy cánh tay Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm không có ý định đứng lên, cô không để ý nói một câu.
"Chờ tôi một lát."
Tô Yên sửng sốt chớp mắt một cái.
"Chờ làm gì?"
"Chờ cô ta tan làm, phế tay của cô ta." Thời điểm Nam Nhiễm nói lời này, dáng vẻ biếng nhác thản nhiên như đang nói thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm.
Tô Yên khom lưng, kéo lấy tay Nam Nhiễm, dùng sức kéo cô đứng dậy.
Mái tóc màu đen của Nam Nhiễm xõa ngang vai, cô giống như không có xương sống, trực tiếp ngã vào vai Tô Yên.
Nói đến cũng lạ, hai người bọn họ rõ ràng không hề có quan hệ huyết thống nhưng gương mặt lại có ba phần tương tự. Một động một tĩnh, một lười nhác một nghiêm túc, thật giống một cặp chị em gái sinh đôi.
Tay của Nam Nhiễm đặt trên vai Tô Yên.
Tô Yên cứ như thế đỡ cô đi từng bước từng bước ra ngoài, vừa đi còn vừa nhẹ nhàng khuyên: "Chuyện trên mạng sẽ có đoàn đội quan hệ xã hội giải quyết. Đánh người là hành vi không tốt, đừng làm."
Nam Nhiễm không trả lời.
Trên người Tô Yên có một loại năng lượng rất thần kỳ, nó có thể khiến cô tĩnh tâm lại giống như dạ minh châu vậy, mới nhớ tới dạ minh châu, Nam Nhiễm liền có tinh thần.
Sau khi được Tô Yên đưa ra khỏi đoàn phim, xe rất nhanh đã chạy đến Bệnh viện An Tâm.
Buổi chiều, trong ánh hoàng hôn rực rỡ, Nam Nhiễm đứng chờ ở cửa Bệnh viên An Tâm cho tới khi màn đêm buông xuống. Cô thở hổn hển một hơi leo lên lầu ba, đẩy cửa sổ ra, vừa mới đặt một chân lên bệ cửa sổ đã phát hiện trong phòng bệnh ngoài dạ minh châu thì vẫn còn người khác.
Là một cô gái ăn mặc trông khá thời thượng, trong tay cầm một cái kính râm, cô ta đứng trước giường bệnh của Hoắc Xu, đang nói chuyện gì đó với dạ minh châu.
Chỉ thấy vẻ mặt của cô gái kia rất vui vẻ.
"Bác sĩ nói ngày mai anh có thể xuất viện."
Hoắc Xu không nói chuyện, ngược lại nhìn về phía trợ lý đứng ở cửa: "Ba chữ không gặp khách, nghe không hiểu?" Giọng điệu cứng ngắc, mang theo sự lạnh lùng toát ra từ trong xương tủy.
Trợ lý đứng ở cửa lập tức cúi đầu.
"Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi." Tiếng nói vừa dứt, cả phòng lại chìm trong yên tĩnh.
Đặc biệt là cô gái kia, cả người cô ta cứng đờ, có hơi xấu hổ.
Bất quá, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Hoắc tiên sinh, anh nghỉ ngơi đi, sắc trời cũng không còn sớm, tôi xin đi trước." Cô gái kia nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới quay đầu, trong lúc vô tình tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, phát hiện có một cô gái đang ngồi trên bệ cửa sổ.
"A! Cô, cô là ai?" Cô gái kia sợ tới mức biến sắc, liên tục lui ra sau.
Bởi vì tiếng hét của cô ta mà vệ sĩ đang đứng canh ngoài cửa cho rằng đã xảy ra chuyện nên lập tức đẩy cửa chạy vào, vẻ mặt cảnh giác.
Trợ lý và hộ sĩ đứng ở cửa cũng theo vào.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Nam Nhiễm, đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới một lượt.
Vệ sĩ hét lên: "Không được nhúc nhích!"
Nam Nhiễm ngồi trên bệ cửa sổ vẫn không nhúc nhích.
Thời điểm vệ sĩ chuẩn bị đi qua bắt người lại thì lại phát hiện Hoắc Xu vốn đang nằm trên giường bệnh lại xuống giường, đi ngang qua người bọn họ, bước tới gần cô gái xa lạ ở trên cửa sổ, chỉ nghe Hoắc tổng nhàn nhạt nói: "Sao hôm nay lại đến sớm thế?" Vừa nói, vừa duỗi tay ôm cả người cô xuống khỏi cửa sổ.
Nam Nhiễm không trả lời, đầu tiên là nhìn anh rồi nhìn cô gái xa lạ ở đằng xa cuối cùng hai con ngươi đen như mực dừng lại trên người Hoắc Xu.