Đứng từ xa đã nghe thấy tiếng rao hàng của người dân.
"Tới xem đi. Tới xem phấn má đi, tới xem đi."
Trên đường vô cùng náo nhiệt, dân chúng qua lại khắp phố, các cửa hàng buôn bán tấp nập.
Nam Nhiễm dọc theo con phố đi về phía trước, xuyên qua dòng người đông đúc, nhàn nhã dạo quanh khắp nơi.
Cô không đưa tỳ nữ đi theo chỉ một mình lẻ loi đi tới đi lui khắp phố.
Nam Nhiễm ăn mặc như thế, hơn nữa trên người cô còn đeo đồ trang sức đắc tiền vô cùng trân quý nên khiến mọi người không khỏi chú ý, tầm mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Nam Nhiễm âm thầm đánh giá cô.
Nam Nhiễm luôn tìm đến những nơi đồng người, vừa nhấc đầu đã thấy một tiệm bán đồ dân dã.
Bước chân của cô ngừng lại, ngửi mùi hương bay ra từ trong quán, Nam Nhiễm suy nghĩ vài giây rồi đi thẳng vào tiệm ăn.
Bởi vì nơi Nam Nhiễm đang nghỉ chân nằm đối diện với quán ăn dân dã này nên để có thể ăn được món ăn dân dã cô phải băng ngang qua đường cái.
Chỉ là cô mới bước được hai bước đã nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ xa.
Một nữ tửu mặc hồng y cưỡi ngựa chen chúc trong dòng người đông đúc khiến dân chúng sợ tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng nữ tử kia lại không chịu giảm tốc, "Giá! Giá!" Ngược lại càng lúc càng điều khiển ngựa nhanh hơn.
Con ngựa cứ thế lao thẳng về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm ngước mắt tùy ý nhìn lướt qua con ngựa đang chạy như bay kia.
Chỉ nghe nữ tử kia tức giận hét lớn: "Tránh ra!"
Sau khi Nam Nhiễm dừng chân vài giây, cô dời tầm mắt sang chỗ khác phảng phất như chưa hề nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, cô tiếp tục đi thẳng về phía cửa tiệm bán đồ ăn dân dã.
Nháy mắt Nam Nhiễm đã đi đến giữa đường, với tình huống này, cho dù hiện tại nữ tử kia có nhanh chóng giữ chặt dây cương thì chân ngựa vẫn sẽ dẫm lên người Nam Nhiễm.
Nữ tử kia thấy Nam Nhiễm đứng im bất động giữa đường lớn, hai mày nàng ta cau lại, vẻ mặt tức giận, hai tay nắm chặt dây cương.
Con ngựa hí vang lên một tiếng, móng trước giơ cao lên.
Nam Nhiễm chỉ cảm thấy bên hông có một bàn tay kéo lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, rồi một giây sau cô đã bay lên không trung.
Nam Nhiễm cảm nhận được xúc cảm lành lạnh từ ngực người kia truyền tới, đôi môi hồng nộn khẽ cong, cô duỗi tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Nam Nhiễm nhìn vẻ mặt hắn không chút cảm xúc, cô dựa sát vào người hắn mở miệng nói: "Dạ minh châu, tối nay ngươi ngủ cùng ta đi?"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Tư thiếu chút nữa bộc phát toàn bộ mọi sự tức giận trong lòng ra bên ngoài, vẻ mặt hắn càng lạnh lùng hơn.
Hai tay ôm chặt người trong lòng, giữ thăng bằng hạ xuống đất, đặt người kia ở địa phương an toàn.
Hàn Tư làm ra vẻ như chưa nghe thấy những gì Nam Nhiễm nói, hắn chỉ nhàn nhạt phán một câu: "Công chúa điện hạ, sau này đi đường cần chú ý một chút."
Hắn vừa nói vừa thu bàn tay đang đặt trên eo cô lại.
Trâm thoa trên đầu Nam Nhiễm va vào nhau phát ra tiếng leng keng leng keng.
Hắn vừa muốn lui về sau một bước, giữ khoảng cách với Nam Nhiễm thì cô đã duỗi tay nắm lấy tay của hắn. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định của mình tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có nguyện ý tối nay ngủ cùng ta không?"
Hàn Tư không trả lời, chỉ duỗi tay muốn thoát khỏi tay cô.
Nam Nhiễm dùng cả hai tay cố gắng kéo lấy tay Hàn Tư.
Hàn Tư thấy dáng vẻ cố chấp của Nam Nhiễm, không hề tức giận chỉ có chút bất đắc dĩ: "Công chúa điện hạ, xin ngài đừng làm khó thuộc hạ."
Nam Nhiễm nhíu mày, hơn một tháng nay, cái tên dạ minh châu này đều luôn tìm cách cự tuyệt cô.
Bất luận cô nói cái gì hắn cũng cảm thấy không tốt.
Bất luận cô làm cái gì hắn cũng nói là quá phận, hôm nay vốn dĩ muốn ra ngoài giải sầu một chút, ai ngờ lại càng tức giận hơn.