Nam Dạ nhìn dáng vẻ cao hứng của Nam Nhiễm, tuy bản thân nó không thích cái tên này nhưng vì Nam Nhiễm nó cũng vui vẻ mỉm cười.
Mẫu thân thích thì tốt.
Sáng sớm vừa rời giường Nam Nhiễm đã bày ra bộ dáng chán chường.
Có lẽ đây là vị diện thanh nhàn nhất trong số tất cả những vị diện Nam Nhiễm từng xuyên qua.
Không cần phải làm chuyện tốt cũng không phải nghe hệ thống lải nhải.
Ngày qua ngày chỉ cần ăn không ngồi rồi sau đó đi dạo phố mua vài món điểm tâm, thử vài món ăn dân dã, cuối cùng thì thông đồng với dạ minh châu.
Chỉ là tâm trạng vui vẻ này cũng không kéo dài quá lâu đã bị tiếng thông báo của thị vệ cắt ngang. Thị vệ đứng ở cửa tẩm điện cung kính bẩm báo.
"Công chúa, Nam Vân công chúa đưa tới một cái chén lưu li bảy màu, bảo rằng muốn tặng cho Hàn Tư thị vệ."
Nam Nhiễm híp mắt.
"Ừ!" Cô không chút để ý lên tiếng.
Nam Nhiễm cầm một cây trâm trên bàn lên thưởng thức, sau đó nói: "Vậy thì đưa tới cho Hàn Tư đi."
Thị vệ ở cửa lập tức đáp: "Vâng!" Dứt lời liền đi mất, ở cửa không còn bất kì tiếng động nào.
Kết quả ngày hôm sau, trong lúc Nam Nhiễm đi tìm Hàn Tư thị vệ đã không cẩn làm rớt cái chén lưu ly bảy màu kia xuống đất, làm nó bị nứt ra một mảnh nhỏ.
Mấy ngày này, lâu lâu Nam Vân lại tặng đồ cho Hàn Tư.
Món nào cũng đều thuộc hạng thượng phẩm, ý đồ muốn dụ Hàn Tư về phía nàng ta vô cùng rõ ràng.
Bất quá, Nam Vân điện hạ vừa mới đồ tới thì ngay ngày hôm sau nó đã bị Nam Nhiễm công chúa dùng đủ mọi cách không cẩn thận làm hỏng, Nam Nhiễm công chúa với tấm lòng thiện lương không muốn thị vệ của mình thương tâm nên thường thường sẽ tặng lại cho hắn một phần lễ vật khác.
Kết quả chính là sau vài ngày trong phòng Hàn Tư không có bất cứ thứ gì của Nam Vân, ngược lại toàn bộ đều là đồ Nam Nhiễm ban tặng.
Hàn Tư nhìn cây trâm vàng vừa được Nam Nhiễm đưa tới, ngón tay vuốt nhẹ vài cái lên con phượng hoàng bằng vàng được làm vô cùng tinh xảo trông sinh động như thật.
Rốt cuộc trên gương mặt lạnh băng kia cũng xuất hiện cảm xúc khác, môi mỏng khẽ cong, nở nụ cười thật nhẹ nhưng sau đó nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Hắn nắm chặt cây trâm kia trong tay một lúc lâu.
Đến khi xem đủ rồi, hắn mới cất cây trâm bằng vàng này vào một cái hộp, đặt trong ngăn kéo.
Nam Nhiễm không biết suy nghĩ của Hàn Tư thế nào.
Đặc biệt là nguyên thân còn từng tàn nhẫn hành hạ Hàn Tư như thế, hiện tại đột nhiên nhảy ra một nữ tử tên Nam Vân, lúc nào cũng đối xử ân cần với dạ minh châu khiến cho Nam Nhiễm không khỏi bực mình, bất quá dù bực dù tức đến thế nào cô cũng không thể nóng giận.
Nam Nhiễm cắn một miếng bánh hoa quế, sau giờ ngọ, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Hệ thống đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên lên tiếng: [đinh đinh, hệ thống nhắc nhở, thỉnh ký chủ hoàn thành nội dung trong kịch bản, hiện tại cô phải đi tới Hàn Nhai Sơn hái Sơn linh quả.]
Được hệ thống nhắc nhở, Nam Nhiễm cẩn thận nhớ lại cốt truyện của .
Hàn Nhai Sơn... hình như là nơi cô bắt đầu chịu muôn vàn khổ nạn.
Sau khi nữ chính cứu Hàn Tư đang bị tra tấn đi, nguyên thân đã phái người đuổi theo suốt đêm, cuối cùng đuổi hai người tới Hàn Nhai Sơn.
Hàn Tư và nữ chính cùng nhau nhảy xuống vực, nguyên thân tưởng bọn họ đã chết nên kiêu căng ngạo mạn trở về phủ.
Ai ngờ hai người không những không chết mà còn ở trong hang động tìm được thánh dược chữa thương - Sơn Linh quả, chính nó đã trị hết vết thương trên người Hàn Tư.
Không bao lâu sau, nguyên thân bắt đầu liên tục bị ám sát, bị ăn trộm, bị cướp bóc, thậm chí còn bị một tên côn đồ đùa giỡn thiếu chút nữa mất thân, các loại sự kiện xui xẻo dồn dập mà tới.
Không nghĩ tới, hiện tại cô lại phải chủ động đi tới Hàn Sơn Nhai hái Sơn Linh qua. Thậm chí đến tận bây giờ nữ chính của quyển tiểu thuyết này còn chưa xuất hiện...