Hắn không thể nào không thừa nhận hắn bị nàng mê hoặc, vì nàng mà cam nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nam Nhiễm làm sao biết được hắn đang suy nghĩ cái gì, cô nắm lấy cánh tay hắn, cười tủm tỉm gọi một tiếng.
"Dạ minh châu."
Hàn Tư đã nghe Nam Nhiễm gọi mình như vậy rất nhiều lần, sớm đã thành thói quen.
Chỉ là...
Nam Nhiễm kéo lấy tay hắn, ép người đến mép giường rồi ngay một giây sau liền đè người lên nệm. Sau đó cô hôn xuống, vừa hôn vừa nói thầm.
"Vẫn nên ăn sạch ngươi mới yên tâm hơn một chút, miễn cho ngươi đổi ý."
Cả người Hàn Tư cứng đờ.
Hắn nhanh tay cản Nam Nhiễm lại, con ngươi đen nhánh âm trầm.
"Công chúa điện hạ biết bản thân đang nói gì chứ?"
Nam Nhiễm nhìn hắn, còn tưởng hắn không vui, cô ngang ngược đáp lại một câu: "Ta ăn ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Dứt lời cô liền hôn xuống.
Hiện tại chỉ mới qua sáng sớm một chút, là thời điểm rất thích hợp cho việc xử lý công vụ nhưng trong ngôi nhà tranh ở sâu trong núi lại bị không khí ái muội và lửa nóng bao phủ. Cứ như vậy, Nam Nhiễm và Hàn Tư sống ở trong nhà tranh hai ngày.
À, cũng không phải ngày nào cũng là lửa nóng.
Sau lần ái muối kia, Nam Nhiễm đã phải nằm trên giường hết một ngày.
Cũng không còn cách nào khác, hiện tại thân thể này của Nam Nhiễm quá kém.
Nhà tranh.
Nam Nhiễm bọc chăn rúc mình ở góc giường, lưng dựa vào vách tường có hơi mơ màng sắp ngủ. Lâu lâu một góc chăn trên người cô sẽ bị mở ra, để lộ ra hàng loạt dấu hôn xanh xanh tím tím trên cơ thể trắng nõn, chứng tỏ cô đã trải qua một đêm hoang đường ái muội thế nào.
Tính tình này của Nam Nhiễm càng dưỡng càng kiều khí.
Nằm ở đó, mở mắt ra phát hiện dạ minh châu vẫn chưa trở về, cô liền bĩu môi, tâm tình không được tốt cho lắm.
Nam Nhiễm bọc chăn ở trên giường đá qua đá lại, mái tóc đen dài xõa ra, nhìn qua càng thêm quyến rũ xinh đẹp.
Đại khái khoảng một nén nhang sau, Hàn Tư mới trở lại.
Trong tay hắn cầm một cái nồi sứ, hắn vừa mới bước vào Nam Nhiễm đã ngửi được mùi thơm của canh gà.
Cô nói thầm: "Sao bây giờ ngươi mới về?"
Hai bàn tay thon dài của Hàn Tư cầm một chén canh gà đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.
Cô dựa vào lòng hắn, cả người giống như không có xương, đầu cọ cọ vài cái vào trong lòng hắn.
Hàn Tư ôm chặt lấy cô, tùy ý để cô làm bậy, chỉ vây cả người cô vào trong ngực miễn cho cô vặn vẹo ngã ra ngoài.
Giọng nói hắn mang theo từ tính: "Công chúa điện hạ nên bồi bổi cơ thể."
Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, hắn đang bảo cô phải ở cữ sao?]
Hàn Tư đút cho Nam Nhiễm một muỗng canh gà.
Nam Nhiễm chép chép miệng, hai mắt sáng lên, sau đó nhanh chóng uống hết chỗ canh gà kia. Tuy rằng thân thể của cô hiện tại không bằng được trước kia nhưng lượng cơm cô ăn từ xưa tới giờ đều chưa từng giảm xuống.
Sau khi uống xong canh gà, Nam Nhiễm lại bắt đầu không thành thật, cô vươn tay vuốt chỗ này rồi lại sờ loạn chỗ kia trên người Hàn Tư.
Bởi vì động tác của cô nên chăn trên người cô rớt xuống, làm lộ ra một khoảng da thịt trơn mịn trắng bóng.
Bất quá chỉ vừa mới lộ ra đã bị Hàn Tư dùng chăn đệm che lại không một chút kẽ hở, ngay cả hai cánh tay của cô cũng bị hắn giữ chặt nhét vào trong chăn.
Hàn Tư nhìn ánh mắt cố chấp của Nam Nhiễm, có hơi bất đắc dĩ.
"Công chúa điện hạ phải nhớ cuối cùng người bị thiệt thòi là ngài."
Nam Nhiễm nhìn hắn, thẳng thắn thổ lộ.
"Trên thế giới này, chỉ có ngươi làm ta chịu thiệt thòi mà ta vẫn miễn cưỡng có thể nhẫn nhịn."
Lời này của cô vừa ra liền khiến Hàn Tư ngây ngẩn cả người.
Nam Nhiễm thừa dịp hắn ngây người vội vàng rút tay từ trong chăn ra, giơ lên ôm lấy cổ của hắn.
"Dạ minh châu ~~"
Ngữ điệu của Nam Nhiễm lúc trầm lúc bổng, vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào làm lòng người ngứa ngáy.
Cô đã quyến rũ đến mức này nếu Hàn Tư còn có thể nhẫn lại thì hắn chính là thánh nhân.
Sau đó, không hề có chuyện gì ngoài ý muốn, Nam Nhiễm lại bị Hàn Tư khi dễ...