Lần đó Nam Nhiễm đã làm hắn ta phải lau mắt mà nhìn(*).
Hiện giờ gặp lại, dáng vẻ không hoảng không loạn, vừa thong dong lại vừa bình tĩnh này của nàng càng khiến hắn ta cảm thấy thú vị.
Nghe đồn vị công chúa điện hạ này ở bên ngoài thì nhu nhược, nhút nhát nhưng trong phủ lại thường xuyên làm nhục, đánh chửi người hầu, lòng dạ vô cùng hẹp hòi.
Nhưng lúc này xem ra, ánh mắt của người bên ngoài chẳng chuẩn chút nào.
Trong phòng chỉ có hai người Trịnh Sam và Nam Nhiễm.
Từ bên trong nhìn ra cũng không thấy một người nào, dường như chỉ có một mình hắn ta đến.
Nam Nhiễm rũ mắt, cô nhìn chằm chằm hai bàn tay trắng nõn của mình, lăn qua lộn lại tự đùa nghịch.
Trịnh Vương gia mỉm cười ôn hòa, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào dính sát khí của một người chinh chiến trên sa trường.
Hắn ta chậm chạp lên tiếng: "Nghe nói ngươi thông đồng với địch bán nước, bệ hạ giận dữ nên phái bổn vương tới đây bắt ngươi về."
Nam Nhiễm thờ ơ không có phản ứng.
Chỉ cảm thấy hắn ta nói quá nhiều, khiến cô có hơi mất kiên nhẫn.
Hắn ta thu hết biểu tình biến hóa trên mặt Nam Nhiễm vào trong đáy mắt, mỉm cười ôn hòa nói: "Tên ám vệ kia của ngươi là gián điệp do Kim Sa Quốc phái tới nằm vùng, nửa canh giờ trước trên đường trở về nhà tranh, hắn đã bị bắt."
Đến đây, cuối cùng Nam Nhiễm cũng có phản ứng, cô ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Trịnh Sam. Hai con ngươi đen như mực của cô mở lớn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trịnh Sam dường như tìm được điểm gì đó thú vị, suy tư nói: "Nhìn qua ngươi thật giống một con thú nhỏ đang ngo ngoe rục rịch chờ đợi thời cơ để tấn công."
Chỉ mới đối diện với tầm mắt của nữ nhân này mà nàng đã có thể dễ như trở bàn tay khơi dậy ham muốn chinh phục trong người hắn ta. Thật muốn cẩn thận nhìn xem, khi nàng bị bức đến tuyệt cảnh, nàng sẽ có phản ứng như thế nào.
Nam Nhiễm nghe người khác so sánh mình như vậy, cô lắc lắc cổ, đôi môi hồng phấn mím chặt: "Ngươi ở đây nói nhiều như vậy, rốt cuộc có ý gì?"
Ngón tay của Trịnh Sam gõ gõ vài cái lên bàn, dáng vẻ vẫn tôn quý như cũ, giọng điệu ôn hòa: "Ta có thể để ngươi gặp hắn, thậm chí có thể tha cho các ngươi rời đi, thành toàn cho đôi... uyên ương mệnh khổ các ngươi."
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn ta như suy nghĩ chuyện gì đó đảo nhanh qua vết hôn trên cổ Nam Nhiễm, hơi dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục: "Bất quá, ngươi phải giúp bổn vương làm một việc."
Nam Nhiễm lấy tay xoa hai huyệt Thái Dương, chờ đợi hắn nói câu tiếp theo.
Cuối cùng nghe được hắn ta nhạt lên tiếng: "Bổn vương muốn máu ở đầu tim của ngươi."
Hắn ta vừa dứt lời Nam Nhiễm liền hô nhẹ một tiếng, sau đó ngay cả phản ứng cũng lười làm, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Cô không tin Hàn Tư bị bắt, hắn ta muốn bắt cô còn lâu.
Bất quá vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy mấy chục ám vệ xuất hiện, vay quanh chắn trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nghịch nghịch tiểu hắc cầu, ngay một giây sau, một chiếc roi dài màu đen bất ngờ xuất hiện trong tay cô, đánh dấu một cuộc chiến bắt đầu.
Trận chiến này nếu nói là Nam Nhiễm đánh nhau với ám vệ thì chi bằng nói là tiểu hắc cầu phân cao thấp với ám vệ thì đúng hơn.
Sức lực của Nam Nhiễm có hạn, nhìn thoáng qua sẽ tưởng Nam Nhiễm đang điều khiển roi tấn công đám ám vệ nhưng thật chất là tự bản thân tiểu hắc cầu ra sức nỗ lực bảo hộ chủ nhân. Vì thế tiểu hắc cầu xuống tay vô cùng mạnh, trên cơ bản chỉ cần một roi đã có thể khiến ám vệ ngã lăn quay ra đất rời khỏi vòng chiến.
Thời gian trôi qua được một nén nhang đã có bảy tám ám vệ ngã xuống.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Nam Nhiễm khiến lòng người sợ hãi, những ám vệ khác còn sống cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Nam Nhiễm nghịch nghịch chiếc roi trong tay, bước từng bước một đi thẳng về phía trước, giọng điệu lười nhác: "Không muốn bị đánh thì cút ra xa một chút, vừa nhìn đã thấy chướng mắt." Dứt lời, hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, nghênh ngang rời đi.
Bất quá lúc cô sắp rời khỏi nhà tranh thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ôn hòa của Trịnh Sam vang lên: "Hàn Tư là ám vệ do ám bộ phái đi bảo vệ thành viên của hoàng thất. Vậy ngươi có biết trong cơ thể hắn có tình cổ không?"