Chương 793: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (63)
Lúc nói ra câu này, ngữ điệu của cô vẫn bình thản nhưng lại mang theo sự lạnh lùng hiếm có.
Cho dù đã qua một thời gian lâu nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này Nam Nhiễm lại tức giận.
Đây là lần đầu tiên dạ minh châu đã tới tay cô mà còn bị người khác cướp mất.
Hiên Viên Cảnh Vũ ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, trong mắt hiện lên tia sáng tỏ, xem ra giữa hai người bọn họ còn xảy ra một vài chuyện mà người ngoài không biết.
Ngô Diệp sợ tới mức phải lui về sau vài bước, hai cánh môi run run, nhưng lúc này ánh mắt của nàng ta lại vô tình nhìn thấy bóng dáng Thất điện hạ đang đi về phía này.
Ngô Diệp vội vàng quỳ xuống đất, hai mắt ửng đỏ, nước mắt lăn dài trên má.
"Cô nương tha mạng. Nếu cô nương buồn bực vì Ngô Diệp hầu hạ bên cạnh Thất điện hạ thì muốn đánh muốn phạt đều tùy cô nương, chỉ cầu cô nương đừng phán cho Ngô Diệp những tội danh Ngô Diệp không làm."
Nam Nhiễm nhìn phản ứng này của nàng ta, hai mày hơi nhíu lại nhưng khi vừa nghiêng đầu thấy Hàn Tư đang đi về phía đình hóng gió, Nam Nhiễm liền cười nhẹ một tiếng tiếp đó thì ngồi im trên ghế đá, bình thản cắn một miếng bánh quế hoa.
Qua một lát, Hàn Tư đã đến trước mặt cô.
Hắn mặc một bộ trường y màu đen, dáng người cao lớn, hắn đứng trước mặt Nam Nhiễm, tầm mắt nhìn lướt qua Ngô Diệp đang quỳ trên đất một lần rồi giơ tay sờ thử cái bát sứ ở trên bàn, phát hiện độ ấm của thuốc đã vừa đủ thì vội vàng cầm bát lên, dùng thìa quấy vài cái, giọng điệu nhàn nhạt.
"Uống thuốc."
Nam Nhiễm duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, đôi môi căng mọng cong lên nở nụ cười.
"Dạ..."
Cô mới nói được một chữ đã bị Hàn Tư đút một muỗng thuốc vào trong miệng, vị cay đắng của thuốc nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng Nam Nhiễm.
Tâm tình vốn đang không tệ lắm của cô lập tức biến mất, thậm chí cả người còn héo héo.
Hàn Tư thấy phản ứng này của cô liền cảm thấy có hơi buồn cười.
"Không muốn uống như vậy?"
Nam Nhiễm cắn một miếng điểm tâm, không nói lời nào, cánh tay đang nắm lấy ống tay của Hàn Tư cũng buông lỏng, bất quá vừa mới thả xuống đã bị Hàn Tư bắt lấy.
Ngữ điệu của hắn tuy vẫn lãnh đạm như cũ nhưng lại vô cùng nhẫn nại dỗ dành: "Tuy thuốc rất đắng nhưng vẫn phải uống."
Tam Vương gia ở bênh cạnh dùng sức quạt lấy quạt để, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của Hàn Tư.
Từ khi bước vào đình hóng gió đến giờ lực chú ý của vị Thất hoàng đệ này của hắn ta hoàn toàn đặt hết trên người Nam Nhiễm giống như là đang nhìn một bảo bối.
Nhưng hắn ta ngó trái ngó phải, nhìn thế nào cũng không nhìn ra điểm tốt của vị công chúa điện hạ này. Chẳng những không nhìn ra mà còn cảm thấy vị này... thực sự rất độc ác.
Tam Vương gia quạt được một lúc thì phát hiện không có tác dụng gì vì thế liền đổi qua ho khan từng tiếng
"Khụ khụ khụ."
Cuối cùng cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tư.
Hàn Tư nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng huynh." Giọng điệu kia lạnh lẽo không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Nếu là bình thường thì không sao nhưng ban nãy lúc nói chuyện với tiểu công chúa, hắn lại không dùng giọng điệu giống vậy.
Càng so sánh càng cảm thấy đối lập.
Hiên Viên Cảnh Vũ uống một ngụm trà, tầm mắt thoáng nhìn Ngô Diệp đang quỳ trên đất.
"A? Ngô Diệp, sao ngươi lại quỳ trên đất thế? Có chuyện gì ủy khuất sao?"
Trong lúc hắn ta nói chuyện, Hàn Tư đã khom lưng múc một muỗng thuốc khác đút vào miệng Nam Nhiễm.
Thấy Nam Nhiễm uống một ngụm thuốc lại ăn một miếng bánh quế hoa, dáng vẻ vừa yểu điểu vừa mềm mại làm Tam Vương gia chỉ biết tặc lưỡi. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ ban đầu của vị tiểu công chúa này khi đối diện với Ngô Diệp.
Lúc ấy, hắn ta không nhìn thấy vị tiểu công chúa này yểu điệu, nhu mì chút nào, chỉ có cảm giác bất cứ lúc nào nàng cũng có thể giơ tay ra bóp ch3t Ngô Diệp.
Hàn Tư cho Nam Nhiễm uống thuốc xong thì mới quay đầu nhìn Ngô Diệp đang quỳ gối ở bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra là đang vui hay đang bực.
"Qùy ở đây làm gì?"
Chương 794: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (64)
Cả người Ngô Diệp run rẩy, hai mắt đỏ bừng.
"Mong điện hạ làm chủ, Ngô Diệp luôn trung thành với điện hạ, Ngô Diệp xin thề bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với điện hạ!"
Đối diện với lời thề của nàng ta, Hàn Tư vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng như thường ngày.
Hiên Viên Cảnh Vũ ở một bên nhìn Ngô Diệp rồi lại nhìn Hàn Tư, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một ít chuyện.
Thật ra Ngô Diệp là người của Kim Sa Quốc, nàng ta là gián điệp được xếp vào biên cảnh Phong Nguyệt Quốc.
Điều kiện để trở thành gián điệp không phải là võ công lợi hại cũng không phải là trí thông minh tuyệt đỉnh, mà chỉ cần một thứ duy nhất, đó chính là sự trung thành.
Nghe người đưa Hàn Tư về bẩm báo, năm đó người đã cứu Hàn Tư và tỉ mỉ chăm sóc Hàn Tư là một nữ tử tên Ngô Diệp. Ngô Diệp biết một chút y thuật nên vẫn luôn lấy thân phận đại phu để sinh hoạt.
Có lẽ cũng vì thế mà thời điểm Hàn Tư còn nằm trên giường dưỡng bệnh, tin tức Ngô Diệp là ân nhân cứu mạng của hắn đã bị truyền ra ngoài.
Ngay cả Hoàng thượng còn từng ban thưởng cho Ngô Diệp, ban cho nàng ta một mối hôn sự tốt nhưng nàng ta lại cự tuyệt, chỉ cầu có thể hầu hạ bên cạnh Hàn Tư.
Năm đó Hàn Tư bị thương vô cùng nghiêm trọng, vết thương do kiếm gây ra ở bụng của hắn làm tổn thương đến ngục phủ ngũ tảng, hơn nữa còn dầm mưa liên tục nên sốt cao không lùi, thiếu chút nữa còn mất cả mạng.
Cũng may tất cả thái y trong Thái Y Viện đều có y thuật tinh vi, bọn họ không ngủ không nghỉ canh giữ liên tục bên giường suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng xem như giữ được mạng của hắn.
Tất cả thái y đều nói rằng may mắn là vết thương trên người Hàn Tư đã được xử lý tốt, may mắn hắn đã được dùng thuốc cứu mạng, nếu không sợ là ngay cả hồi cung cũng không thể.
Dựa theo đạo lý thì nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng, ân tình lớn như thế nhưng Hàn Tư từ trước tới nay đều đối xử lạnh nhạt với Ngô Diệp, hiện tại nghĩ lại... có phải Hàn Tư đối xử với vị ân nhân cứu mạng này hơi lãnh đạm không?
Tam Vương gia còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe Hàn Tư lạnh lùng phân phó: "Ngươi lui xuống trước đi."
Sắc mặt Ngô Diệp tái nhợt, hai cánh môi run rẩy.
"Vương gia..."
Hai mắt nàng ta ngập nước, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Hiên Viên Cảnh Vũ nhìn biểu tình của mấy người này, có cảm giác... hình như có chuyện gì đó hắn ta không biết.
Hắn ta thật sự rất tò mò, thử hỏi vị tiểu công cúa đang ăn điểm tâm kia: "Công chúa điện hạ mới nói Ngô Diệp nhân lúc ngươi hôn mê cướp người của ngươi, đó là chuyện khi nào? Người bị cướp lại là ai?"
Hắn ta mới dứt lời, Hàn Tư liền ngây ngẩn, chỉ thấy hắn hơi nhíu mày quay đầu nhìn Nam Nhiễm, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, qua một lúc lâu mới lên tiếng.
"Là ngươi."
Nam Nhiễm ăn một miếng bánh, không nghe rõ lời hắn nói.
"Hả?" Cô biếng nhác đáp lại một tiếng.
Hàn Tư xoa hai đầu ngón tay lại với nhau, trầm tư suy nghĩ.
Lúc ấy, theo như lời thái y nói thì tất cả thuốc cứu mạng và Kim sang dược đặc chế mà hắn dùng đều là thuốc của Hoàng thất Phong Nguyệt Quốc, mà viên thuốc kia chính là bảo bối tổ truyền của vị Trịnh Sam Vương gia kia.
Chính vì thế hắn vẫn luôn cho rằng mạng của hắn là do Trịnh Sam cứu.
Khi đó, hắn vừa mới nhớ tới Trịnh Sam, trong đầu liền hiện lên hình ảnh hai người Nam Nhiễm và Trịnh Sam bên nhau trong mưa.
Hắn không muốn điều tra kĩ càng cũng vì có liên quan đến Trịnh Sam và Nam Nhiễm.
Cứ nghĩ đến hai người họ, trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu.
Bất quá, hiện giờ ki nghe hoàng huynh hỏi như vậy, dần dần mọi bí ẩn dường như đã được phơi bày.
Hàn Tư nhìn Nam Nhiễm, yết hầu di chuyển lên xuống.
"Tại sao ngươi lại hôn mê?"
Nam Nhiễm ăn điểm tâm, vừa nghĩ đến chuyện mình mất máu quá nhiều liền cảm thấy vô cùng mất mặt, trong lòng buồn bực, một câu cũng không muốn phản ứng Hàn Tư.
Sau đó, Hàn Tư không biết nghĩ tới cái gì, ngữ điệu lạnh lùng như bị một lớp băng bao phủ.
"Hắn làm ngươi bị thương."