Chương 807: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (77)
Sau ngày đại thọ 70 tuổi của Hoàng đế Kim Sa Quốc, tin tức hôn lễ của Thất điện hạ và Công chúa Phong Nguyệt Quốc Nam Nhiễm sẽ diễn ra vào một tháng sau được chiêu cáo thiên hạ.
Vào ngày cử hành hôn lễ, hồng trang mười dặm, mũ phượng khăn quàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trước đây Thất hoàng tử Hàn Tư luôn điệu thấp nhưng vào ngày đại hôn lại cưỡi ngựa trắng nghênh đón tân nương tử, bộ dáng anh tuấn ấy khiến cho một số người mê muội không thôi.
Cho nên việc hắn thành thân không những không các cô nương mất hi vọng mà ngược lại còn khiến cả đám nỗ lực, cân nhắc, một nam tử tài mạo song toàn lại có quyền có thế như vậy, dù là gả đến làm thϊếp cũng vẫn rất tốt.
Trong khi cả đám một người hai người đều đang xoay tay hầm hè suy nghĩ biện pháp thì Vương phủ đột nhiên xảy ra chuyện.
Nghe nói tân Vương phi và Vương gia cãi nhau, hai người nháo một trận lớn còn tách phòng ở riêng vài ngày.
Vì thế, trong thời gian này, có tỳ nữ chỉ mặc một cái áo yếm bò lên giường Vương gia, kết quả bị Vương gia phát hiện, ngày hôm sau đã bị chém mất một tay còn bị bán vào kỹ viện tệ nhất.
Lại qua mấy ngày, có tin đồn cái vị Ngô Diệp đã từng cứu mạng Vương gia thừa dịp cơ hội này đã hạ dược Thất điện hạ, tính toán muốn làm một lần là có thể thượng vị nhưng cuối cùng lại bị Vương phi lột s@ch quần áo ném ra khỏi Vương phủ, hơn nữa nghe nói cả hai chân lẫn hai tay của nàng ta đều bị Vương phi bẻ gãy. Kể từ đó chưa từng có ai nhìn thấy Ngô Diệp xuất hiện ở Vương phủ.
Trận huyên náo này khiến những cô nương còn chưa kịp hành động kia lo lắng bất ơn, đã thành thân hơn nửa năm mà còn không cho Vương gia nạp thϊếp?
Hành sự như vậy, đúng là một người đàn bà hay ghen!
Nhưng các nàng có thể làm gì?
Vương gia lại rất thích người đàn bà hay ghen đó.
Ban đêm, trời trong gió mát.
Sau núi giả trong Vương phủ có tiếng nam nữ lôi kéo vang lên.
Giọng nói của nam tử có hơi lãnh đạm, ngữ điệu hỗn loạn mang theo vài tia cảm xúc phức tạp.
"Trễ thế này rồi còn muốn đi đâu? Lại định để bổn vương phòng không gối chiếc?"
Không biết vì nguyên nhân gì mà giọng nói của nữ tử có hơi yếu ớt.
"Ta thích chỗ nào thì đi chỗ đó."
Giọng nói của nam tử dần dần thấp hơn: "Hoa Mãn Lâu là chỗ nào, nàng cũng dám đến đó? Vương phi, có phải lá gan của nàng hơi lớn rồi không?"
Nương theo ánh trăng, chỉ thấy một nam nhân mặc hắc y có thân hình cao lớn đang đè một nữ tử mặc hồng y lên núi giả.
Nghe giọng nói thì có vẻ nam tử này rất tức giận.
Nữ tử nhìn nam tử một lúc, vừa muốn ôm lấy nam tử lại vừa có chút do dự.
Bất quá, khi thấy vẻ mặt nam tử đối diện có hơi tức giận, nữ tử vẫn không nhịn được ôm chầm lấy đối phương nhưng nhìn nữ tử lại không hề giống đang trấn an cảm xúc của người kia mà ngược lại càng có vẻ giống như đang hưởng thụ thì hơn, thậm chí còn cọ cọ vài cái lên ngực nam tử.
Nhưng nam tử kia không hề bị hành động của nữ tử dỗ dành, hắn lấy tay chọc chọc vào trán của nữ tử vài cái rồi dùng sức đẩy người ra xa.
Hắn thấp giọng gọi: "Nam Nhiễm." Ngữ điệu càng lúc càng lạnh hơn.
Không sai hai vị này chính là nhân vật chính đang bị người người bàn tán ở kinh thành, Thất điện hạ và Vương phi của hắn.
Mấy ngày nay Vương phi ở bên ngoài chơi rất vui vẻ.
Nữ cải nam trang mang một số tiền lớn đến Hoa Mãn Lâu bao dưỡng người khác.
Nghe nói vị hoa khôi kia nhất kiến chung tình với Nam Nhiễm, vô cùng có hứng thú với Nam Nhiễm, ngày ngày ở cạnh tấu đàn hầu hạ Nam Nhiễm.
Hàn Tư vừa nghĩ đến chuyện này thì gân xanh trên người đều nổi hết lên, ánh mắt nhìn nữ tử trước mặt cũng càng lúc càng lạnh hơn.
Nam Nhiễm thấy dạ minh châu tức giận như vậy cô cũng tức giận theo.
"Ai bảo chàng cắn ta, chàng xem đi, vết cắn đến tận bây giờ vẫn còn đây nè."
Nam Nhiễm kéo y phục của mình ra để Hàn Tư xem.
Hàn Tư nhìn một đống dấu vết xanh xanh tím tím, không biết nghĩ tới cái gì mà hơi thở lạnh lẽo trên người dần dần tản đi.
Hắn ôm chặt lấy eo Nam Nhiễm, kéo người vào lòng.
Chương 808: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (78)
Hắn cầm lấy ngón tay đang chỉ vào vết cắn của Nam Nhiễm rồi lại cắn mạnh xuống một cái.
Ánh mắt Nam Nhiễm càng thêm u oán hơn.
"Sao chàng lại cắn ta? Đau chết mất!"
Hàn Tư ôm người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Có phải Vương phi đã quên mấy vết cào ở sau lưng ta làm sao mà có không? Hay là nói đã quên mất mấy vết thương kia trên người bổn vương?"
Cuối cùng Hàn Tư vẫn cố kỵ thân thể của Nam Nhiễm, thời điểm cắn cô cũng bớt đi vài phần lực nhưng Nam Nhiễm thì không giống thế.
Hiếm khi hắn nở nụ cười nhẹ, ép người lên tảng đá trên núi giả.
"Ta thấy lúc Vương phi ở trên giường cũng rất cao hứng. Sao xuống giường lại không nhận người rồi?"
Nam Nhiễm không thể tin nổi nhìn Hàn Tư.
Không ngờ hắn còn có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy.
Hàn Tư chưa quên chuyện lúc trước, hắn đè người xuống, mở miệng.
"Tại sao lại đi thanh lâu?"
Nam Nhiễm nắm lấy y phục của hắn, u oán nhìn hắn.
"Hỏi xem nam nhân của các nàng có cắn các nàng không."
Từ lâu cô đã muốn biết việc này nhưng hệ thống lại vô cùng vô dụng, suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng chỉ có cách đi tìm chỗ nam nhân thường tụ tập để hỏi.
Hiển nhiên là Hoa Mãn Lâu.
Cô đi Hoa Mãn Lâu tìm cô nương nổi nhất của Hoa Mãn Lâu, cô ở đó một ngày tiêu hết ba ngàn lượng, liên tục năm ngày như thế, ngày ngày chỉ ngồi nghe cô nương kia đàn ca múa hát, vốn dĩ muốn hỏi mấy nam nhân khác của nàng ta có hay cắn nàng ta không, kết quả nàng ta chỉ biết đỏ mặt, mở miệng một câu cũng là đáng ghét hai câu cũng là đáng ghét rồi lại chẳng trả lời câu hỏi của cô.
Cho đến tận ngày hôm qua, vì quá bực mình nên đã trực tiếp xé nát y phục của cô nương kia rồi tự mình nhìn thử.
Kết quả cô nương kia vừa khóc vừa mắng cô thô lỗ, lại vừa mắng vừa nhào vào lòng cô cọ qua cọ lại.
Cuối cùng vì chẳng nghiên cứu được cái gì nên hôm nay Nam Nhiễm mới định dùng biện pháp khác nhưng lại bị Hàn Tư bắt được.
Hàn Tư cúi đầu liếc mắt nhìn Nam Nhiễm một cái, sau đó có hơi kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ nàng lại có thể nhàn nhã như vậy, thấy bộ dáng u oán của nàng giống như là đang rất đau, hắn thở dài duỗi tay vuốt vuốt dấu cắn kia.
"Đau lắm sao?"
Nam Nhiễm liếc hắn một cái, sau đó bắt đầu phỉ nhổ trong lòng.
Đau không?
Thật ra vẫn ổn nhưng cô vẫn muốn cắn dạ minh châu hơn, không muốn dạ minh châu cắn cô.
Đây dường như là việc cô cố chấp nhất từ trước đến giờ.
Nam Nhiễm chỉ cảm thấy máu của mình không dễ ngửi, cơ thể ban đầu của cô bởi vì không có tim nên không có cách nào tạo ra máu, miệng vết thương cũng không thể khép lại.
Cô từng ngửi qua máu của mình, vừa hôi vừa tanh, thật sự rất khó ngửi.
Nhưng máu của dạ minh châu thì khác, rất ngọt.
Cho dù không có tới tiểu thế giới thì thời điểm còn ở Cửu Trọng Thiên, cô cũng không muốn dạ minh châu cắn cô, vừa cắn cô liền tức giận, đương nhiên không phải giận vì bị đau mà chỉ cảm thấy, máu của mình sẽ làm vấy bẩn dạ minh châu.
Đặc biệt nghĩ đến việc dạ minh châu nếm máu của mình xong thì không còn sạch sẽ nữa thì phải làm sao?
Vì thế cho nên dù đến tiểu thế giới, cho dù cơ thể đã không còn khác mọi người, trong đầu cô vẫn in sâu một loại suy nghĩ đó là không thích hắn cắn mình.
Ngày thường còn tốt nhưng vừa mới lên giường, hắn đã cắn cô khắp mọi nơi, khiến cả cơ thể cô toàn là dấu răng.
Lúc này mới làm cô muốn đi hỏi người khác một chút, có phải những nam nhân khác cũng giống như vậy hay không.
Nhưng hôm nay, tại núi giả này, nhìn dáng vẻ vừa vuốt v3 dấu răng trên người cô, vừa thở dài, Nam Nhiễm chỉ biết bĩu môi, nắm lấy y phục của hắn, lẩm bẩm: "Ai bảo chàng là dạ minh châu đâu! Chàng muốn cắn thế nào thì cứ cắn thế đó đi."
Hàn Tư nghe Nam Nhiễm lầm bầm, khóe môi hắn khẽ cong, trên mặt nở nụ cười rất nhẹ, sau đó bế người ngồi lên trên tảng đá rồi nắm lấy cằm Nam Nhiễm, cúi đầu hôn xuống.
Trong lúc môi hai người giao nhau, thấp thoáng nghe được hắn ái muội nói một câu: "Đây là tự nàng nói."
Đêm càng lúc càng khuya, ánh trăng treo trên đỉnh đầu, gió lạnh thổi qua núi giả, tất cả đều tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.... cho đến khi... bên cạnh hai người đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử.