(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 34

Quả thật, Toàn Cơ thắng được hai trận trước cũng coi như có chút vận khí, nhưng đến trận thứ ba, rốt cuộc không còn ai nói nàng là ăn may nữa. Từng có đệ tử khác phái yêu cầu kiểm tra Băng Ngọc, cho rằng nàng động chân động tay gì đó trên kiếm, nếu không thì sao có thể tùy tiện đánh gãy binh khí của người khác, đó không phải điều mà ai cũng làm được, nàng nhìn qua mảnh mai như vậy, chẳng hề giống cao thủ chút nào.

Nhưng kết quả như cũ khiến bọn họ thất vọng, Băng Ngọc tuy rằng sắc bén, nhưng khi bọn hắn dùng để chém thử binh khí khác, cũng không thể giống như nàng dễ dàng chặt đứt. Bọn hắn thực sự khổng thể hiểu nổi, Băng Ngọc vì sao chỉ có ở trong tay Toàn Cơ mới phát huy thần lực chân chính, nếu là người khác sử dụng, bất quá cũng chỉ là một bảo kiếm sắc bén mà thôi, quả thật là thứ hiếm lạ.


Hiện tại đệ tử dự thi chỉ còn lại có năm người, Toàn Cơ của Thiếu Dương phái, Ly Trạch cung cũng chỉ còn lại vị đệ tử có thể triệu linh thú kia, cùng với hai đệ tử Phù Ngọc đảo, và một đệ tử Điểm Tình cốc. Linh Lung khá quen thuộc với chúng đệ tử Phù Ngọc Đảo, tuy nhiên cơ hồ lần này nàng cũng thật sự có điểm ngạc nhiên, cư nhiên lần đại hội này Phù Ngọc đảo lại thể hiện tài năng trụ lại được hai người, có thể do lợi thế chủ nhà, quen với địa hình đảo, cũng có thể do họ giấu tài, nhưng vô luận thế nào, giải đấu này họ cũng thật sự làm cho chúng đệ tử các phái và chúng tu tiên trong thiên hạ tậm phục khẩu phục.

Sáng sớm mà võ trường người đã chật ních. Hôm nay, sau khi cuộc tỉ thí chấm dứt, là trận chung kết, bởi vậy người tới xem náo nhiệt càng nhiều. Có lẽ bởi trâm hoa đại hội tiến hành đến hiện tại chưa xảy ra sự việc ngoài ý muốn nào, Phù Ngọc đảo có chút buông lỏng quản ngặt, khách khứa đến tham gia đại hội không còn bị kiểm tra nghiêm ngặt như trước. Toàn Cơ tuy rằng với kì đại hội này bắt buộc phải giành phần thắng nên tâm đã sớm không đặt vào bất cứ gì diễn ra, nhưng sớm tinh mơ tới đã thấy nhốn nháo người người như vậy cũng không khỏi giật mình.


Đông Phương thúc thúc cho nhiều người tiến vào Phù Ngọc đảo như vậy! Nàng ghé vào lan can trên mộc lâu , hướng xuống xem, lít nhít líu nhíu toàn đầu là đầu. Đứng ở phía dưới kỳ thật cái gì cũng nhìn không thấy nha.

"Hừ. Này thế đạo, dù sao cũng là đến giúp vui. Về sau hành tẩu giang hồ, nói chính mình được tham dự trâm hoa đại hội âu cũng được xem là một cái vinh hạnh đáng để lên mặt với thế nhân."

Linh Lung ở phía sau thay nàng đem mái tóc đen mượt tựa huyền nhung đang buông tùy ý kết gọn gàng, chắc chắn, lại đem chỗ tóc còn vương lại vấn gọn lên, làm cho phút chốc tấm vải mềm mượt đen huyền như mực, chảy dài như thác không còn bị gió thổi làm bay phiêu phiêu loạn loạn, đâm vào mắt người như muốn làm mê nhãn tình chúng nhân.

Trong lúc hai nàng đang trò chuyện Vũ Ti Phượng và Chung Mẫn Ngôn cũng sóng bước lên mộc lâu, Linh Lung vội vàng vẫy tay: "Nơi này nơi này! Vị trí rất tuyệt nha, có thể xem toàn cảnh đại hội !"


Chung Mẫn Ngôn biết rõ nàng cực thích náo nhiệt, lập tức cười ôm lấy bờ vai nàng. Nhìn thấy nàng thay Toàn Cơ búi tóc, ôn nhu nói: "Ta lại không biết nàng khéo tay như vậy, búi tóc này quả thực không tệ". Nói rồi hắn nhìn lại cái búi tóc trên đầu nàng, đưa thay sờ sờ.

Linh Lung liếc mắt nhìn hắn một cái, sắng giọng: "Đừng nháo! Ngươi cũng muốn búi, quay đầu ta búi cho ngươi. Bảo đảm so với của Toàn Cơ còn đẹp hơn!"

"Tha cho ta đi... " Hắn cười khổ. Thấy Toàn Cơ quay đầu, nhãn tình hắc bạch phân minh nhãn tình lướt qua mặt mình, hắn tựa hồ không tự chủ được mà run lên. Hắn cúi đầu tránh đi, đem tóc rơi xuống hai bên của Linh Lung vén lên, nói nhỏ: "Đến sơm như vậy, chư ăn gì có phải không Ta có mang theo bánh ngọt, đợi lát nữa cùng nhau ăn."

Linh Lung tỏ vẻ hờn dỗi với hắn một chút rồi lại cười nham nhở. Toàn cơ hiểu, hai người này mà nháo lên thì sẽ không coi ai ra gì. Nhanh chóng thối lui, không muốn trở ngại cặp tình nhân bọn họ. Quay đầu lại thấy Vũ Ti Phượng cùng Liễu Ý Hoan và Đình Nô ngồi cùng một chỗ, ba người thần sắc ngưng trọng, im lặng không nói một lời. Nàng đi qua, ngạc nhiên nói: "Liễu đại ca huynh sớm như vậy đã đến, là để xem ta thi đấu sao?"
Liễu Ý Hoan hắc hắc cười hai tiếng, nói: "Cái này là đương nhiên rồi, Tiểu Toàn Cơ tỉ thí, ta là huynh trưởng thế nào lại đến muộn được Hôm nay nhất định phải thắng thật thống khoái!"

Vũ Ti Phượng vẫy vẫy tay gọi nàng Toàn cơ: "Tới đây". Toàn cơ đi qua ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Nếu như hôm nay rút thăm, rút trúng người Ly Trạch cung , nàng không cần nhân nhượng, cứ cho Đằng Xà đi lên đối phó hắn".

Toàn cơ sửng sốt một chút, lại hỏi: "Sao vậy? Đột nhiên nói như vậy..."

Vũ Ti Phượng thấp giọng nói: "Người này, không phải đệ tử bình thường. Ly Trạch cung cố ý chọn người không phù hợp với quy định của đại hội đến để phá rối, tuy rằng không biết bọn họ giở trò quỷ gì, nhưng nàng nhất định phải cẩn thận."

Toàn Cơ lại nhìn Đình Nô và Liễu Ý Hoan, hai người cùng yên lặng gật đầu. Đình Nô nói: "Thiên nhãn của Liễu huynh tuy chưa hoàn toàn hồi phục, bất quá hắn cũng nhìn ra được vị kia không phải đệ tử bình thường, chỉ sợ cũng phải là cấp bậc trưởng lão, lần trước xuất ra linh thú chẳng qua là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Trâm Hoa đại hội lần này chỉ có ngươi tham gia, bởi vậy chúng ta phỏng đoán hắn có lẽ là người Ly Trạch cung phái tới tìm ngươi gây phiền toái, khổ nỗi là không có chứng cứ xác thực. Tóm lại, ngươi vẫn nên cẩn thận."
Toàn cơ im lặng, Vũ Ti Phượng lại nói: "Toàn cơ, xin lỗi, phiền toái này là do ta gây ra..."

Nàng vội vàng lắc đầu, gắt gao nắm lấy hắn tay, vội la lên: "Ngươi thế nào lại nói như vậy! Ta, ta liền thích giải quyết phiền toái ngươi chọc vào!"

Liễu Ý Hoan kêu "nga nga" mấy tiếng, ồn ào nói: "Hảo thân mật hảo ngọt ngào a! Chỉ còn ít thời gian nữa là cuộc tỉ thí bắt đầu rồi, chẳng phải chúng ta nên tránh mặt một chút để tình nhân bọn họ có chút không gian riêng tư sao?"

Toàn Cơ mặt ửng đỏ một mảnh, thấp giọng nói: "Liễu đại ca chính là già mà không kính như vậy!"

Mọi người cùng cười lên, Liễu Ý Hoan đang muốn tiếp tục nói mấy câu chiếm tiện nghi, chợt nghe tiếng tứ giác quỳ da đại cổ vang lên lên, thời gian rút thăm đã đến. Toàn Cơ đứng dậy, chuẩn bị từ mộc lâu thượng nhảy đi xuống, Vũ Ti Phượng bỗng nhiên tiến đến sát phía sau nàng, nàng ngạc nhiên quay đầu, trên môi chợt ấm áp, hắn thế nhưng lại hôn nàng.
Đúng là gan càng ngày càng to, khiến cho mọi người xung quanh hít từng ngụm khí. Nàng nhảy cẫng lên, ngơ ngẩn nhìn con ngươi đen huyền sâu thẳm của hắn, lẩm bẩm nói: "Ngươi... Ngươi thế nào... "

Hắn chỉ khe khẽ mỉm cười, buông tay ra, ôn nhu nói: " Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên làm như vậy mà thôi. Toàn Cơ, ta chờ ngươi trở về."

Toàn cơ trịnh trọng gật gật đầu, hướng hắn nở một nụ cười rạng rỡ, rồi mới xoay người nhảy xuống mộc lâu, cùng bốn người còn lại tham gia rút thăm.

Linh Lung vẫn còn đang trong trạng thái sai khớp hàm, thấy Vũ Ti Phượng biểu tình giống như không có việc gì trở về chỗ, nàng lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi cũng thật là, đại, to gan!"

Vũ Ti Phượng cười nhìn Chung Mẫn Ngôn một cái, duỗi tay nhẹ nhàng mân mân cánh môi: "Ân, quả thật có chút to gan."
Không ngờ Vũ Ti Phượng lại nói lời như vậy,dọa không ít người rớt cằm, dù sao Toàn Cơ là không thấy cái bộ dáng này của hắn. Nàng từ trong hộp rút ra một cái thăm, đang muốn mở ra, chợt nghe tiếng của Ly Trạch cung phó cung chủ đối diện cười nói "Ngươi có khả năng như vậy cùng tỉ thí với đồ đệ của ta không biết thế nào, Tiểu Toàn Cơ."

Cái gì Tiểu Toàn Cơ! Nàng lạnh lẽo rét buốt trợn mắt nhìn hắn, ba chữ kia từ trong miệng hắn phát ra khiến nàng một thư thái cũng không có. Nàng mở ra trang giấy, lại thấy thượng diện đoan đoan chính chính() viết chữ Giáp, cư nhiên lại xếp hạng nhất. Phó cung chủ lại cười nói Viết cái gì Cho ta xem. ( thượng diện đoan đoan chính chính đạo khái là rõ ràng)

Toàn Cơ vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng người chủ trì việc rút thăm hôm nay lại là hắn, chỉ có thể không tình không nguyện đem tờ giấy đưa cho hắn, phó cung chủ liếc qua, nga một tiếng, nói "Xem ta quả thật mồm quạ đen, cư nhiên lại nói trúng rồi. Hắn đem quyển danh sách đăng ký giơ lên, a a cười nói Xem, Hạo Phương rút phải Ất."
Nguyên lai người kia kêu Hạo Phượng. Toàn cơ nhìn hắn một cái, thấp giọng nói "Này thực sự là trùng hợp sao?"

Phó cung chủ rung cây quạt, cười nói "Mọi việc trên thế gian vốn là do vô vàn cái trùng hợp tạọ thành, ngươi không tin sao?"

Có quỷ mới tin ngươi! Toàn Cơ xoay người rời đi, hắn ở phía sau lại nói Hạo Phượng rất lợi hại, Tiểu Toàn Cơ nhất định phải cẩn thận nha!

Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe tứ giác quỳ da đại cổ lần nữa vang lên, cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu. Toàn cơ lập tức muốn ngự kiếm bay lên lôi đài, nhưng không hiểu vì sao ngang hông đột nhiên căng thẳng, giống như bị ai bắt lấy, thân hình nhảy dựng lên, giống như đằng vân giá vũ, nhẹ nhàng thoải mái đưa nàng đến lôi đài phái nam.

Đằng Xà! Toàn Cơ quay đầu nhìn cái tên thích gây chuyện quỷ kia, không khỏi cảm thấy nhức đầu, "Ngươi đến đây làm gì? Không phải nói không nhúng tay vào sao"
Đằng Xà xoa xoa cái mũi, hừ một tiếng, nói: "Lão tử hôm nay đột nhiên muốn động tay đông chân thư giãn gân cốt, có vấn đề gì sao, ngươi không đồng ý?"

Toàn Cơ nhấc chân muốn đem hắn đạp xuống, Đằng Xà vội la lên: "Uy! Ngươi thật phụ lòng tốt của ta! Ta chính là tới giúp ngươi a!"

"Bang" Toàn Cơ tựa như bừng tỉnh đại ngộ, nàng thực sự kinh ngạc.

Đằng Xà nhìn Họa Phượng đeo mặt nạ đứng đối diện, hắn giống như một khối nham thạch, ở trong cơn gió bất động,mái tóc dài bị gió thổi bay tán loạn.

"Tiểu nữ ngươi trông mảnh mai như vậy không ngờ cũng có thể thu được một linh thú thú vị đến thế, hắc, ta tự nhận kiến thức hạn hẹp."

Bên trong tên kia tựa hồ còn có một yêu quái không tầm thường ... Hắn nhìn Toàn Cơ, tuy nói nàng là chiến thần tướng quân, nhưng thân thể bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé, đối phó với loại yêu ma này, rất có khả năng không chịu nổi. Hắn không thể để nàng chết, linh thú khế ước vừa mới đính xuống, nếu nàng chết, hắn cũng không sống được, cái loại mua bán này quả thực thập phần không thoả đáng.
Hai người ở chỗ thì thầm to nhỏ, lại nghe thấy tiếng Dung cốc chủ lạnh lùng nói "Cuộc tỷ thí là đơn đả độc đấu, không thể mang người giúp đỡ! Chử Toàn Cơ, ngươi nhanh chóng bảo người này ly khai!"

Toàn cơ vội vàng giải thích "Dung cốc chủ, hắn không phải người giúp đỡ, hắn là linh thú của Toàn Cơ! Bất quá bình thường đều hóa thành hình người mà thôi."

Dung cốc chủ cau mày nói "Hoang đường! Linh thú như thế nào lại có thể háo thành hình người! Ta thấy ngươi chẳng qua là quá hiếu chiến cầu thắng , nhưng lại nói dối như vậy, không khỏi khiến người ta mất tín nhiệm đối với ngươi!"

Toàn Cơ còn muốn nói nữa, Đằng Xà lại cười to nói "Ha ha ha! Mắt thường phàm thai, ta cực kỳ thương cảm với các ngươi! Ngươi nhận không ra lão tử, thôi thôi! Quay đầu lại, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt". Nói rồi hắn thả người nhảy lên, từ cột đá nhảy xuống, thân thể rơi tư do, khinh phiêu phiêu, tựa như lá rụng, rồi lại đột nhiên bay vọt lên, đứng giữa không trung cách lôi đài chừng một trượng. Loại thần kỹ này, nhất thời khiến tất cả mọi người chấn động. Những người tu tiên muốn bay cũng phải có ngự vật đặc biệt, không giống như hắn, muốn đứng thì đứng, muốn nằm thì nằm, thân thể lại không bị rơi xuống, quả thật mới thấy lần đầu.
Đằng Xà nửa nằm trong không trung, chống đầu, lại nói: "Ta tham gia cuộc tỉ thí này, qủa thật không có gì phạm qui đi?"

Dung cốc chủ cũng bị hắn làm cho kinh ngạc không thôi, chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói "Nếu như các hạ... Thực là linh thú, tự nhiên không phạm qui."

Đằng Xà huýt sao một tiếng, cười nói: "Bắt đầu đi, Tiểu Toàn Cơ!"

Hắn nghe linh thú đại gia gọi Toàn Cơ là Tiểu Toàn Cơ, lại còn học được cách có hình dáng cũng không khỏi ngạc nhiên. Toàn Cơ trợn mắt nhìn hắn, lúc này mới xoay người, chậm rãi rút Băng Ngọc ra.

Bình Luận (0)
Comment