(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 37

" Đừng lại!"- Đông Phương Thanh Kỳ ở trên đài cao hét lớn một tiếng, đệ tử Phù Ngọc đảo đã sớm đem đám người Hiên Viên phái vây lại, sợ bọn hắn vọng động.Nhìn đám đệ tử Hiên Viên phái lít nhít, líu nhíu trong võ trường Đông Phương đảo chủ hắn không khỏi có phần kinh hãi, tự hối hận trong lòng đã buông lỏng kiểm soát. Nhưng vô luận thế nào, dù hắn đúng là sơ sót buông lỏng kiểm soát cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy để một lượng nhân vật khả nghi lớn đến mức này vô thanh vô tức xâm nhập vào đảo, chẳng lẽ trên đảo có nội ứng?

"Trụ Thạch chưởng môn, quý phái đến chậm một bước, cũng không có trình lên danh sách đệ tự tham gia Trâm Hoa đại hội lần này, chỉ sợ đại hội này Hiên Viên phái không có suất thi đấu." Đông Phương Thanh Kỳ trầm giọng nói, chẳng hề vạch trần bọn hắn- Hiên Viên phái- một trong ngũ đại môn phái tu tiên lại cùng yêu ma liên hợp.


Trụ Thạch đạo trưởng cười nói: "Lẽ nào lại như vậy! Trâm Hoa đại hội cũng không phải một mình Phù Ngọc đảo ngươi toàn quyền quyết định! Thiên hạ ngũ đại phái liên hiệp, giao hảo bao năm, cùng hợp tác, đoàn kết, mở ra Trâm Hoa đại hội cũng là sự kiện góp mặt bàn bạc của năm phái, há giờ đây lại đem Hiên Viên phái bài xích!"

"Trụ Thạch chưởng môn hình như đã nói sai một câu rồi." Một thanh âm lạnh lùng vang lên đánh gãy lời hắn, mọi người ngẩng đầu, bắt gặp Chử Lỗi đứng bên Đông Phương Thanh Kỳ dáng vẻ không biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng."Nga? Chử chưởng môn đây là có cao kiến gì?" Trụ Thạch đạo trưởng không nóng không lạnh buông lời. Chử Lỗi lạnh nhạt nói: "Là thiên hạ tứ đại phái, chúng ta là những môn phái tu tiên tầm thường , không dám cùng đắc đạo Hiên Viên phái cùng liệt vào hàng ngũ đại phái!" Hắn lời nói là cái ý tứ gì, người ngu ngốc cũng có thể nghe ra . Chử Lỗi trước giờ không nói vòng vo, ngôn từ thẳng thắn, biểu lộ rõ ý xem thường không chút che lấp. Trụ Thạch đạo trưởng nhất thời trên mặt lúng túng, cười gượng nói: "Nhiều ngày không gặp, Chử chưởng môn khi nào lại học được cách nói giỡn. Ha ha! Ha ha!"


Chử Lỗi điềm nhiên nói: "Vui đùa lại không đến mức, bất quá năm nay Trâm Hoa đại hội không có Hiên Viên phái , về sau cũng sẽ không có! Chư vị nếu muốn xem chiến, mời tự nhiên. Còn nếu muốn đến đến quấy rối. Ta cùng tứ phái quyết không tha thứ!"

Lời này nói xong, võ trường một mảnh tĩnh mịch. Toàn Cơ thấy không khí đối chọi gay gắt bên dưới, vội vàng xoay người đến đẩy đẩy Dung cốc chủ, kêu lên: "Dung cốc chủ! Mau tỉnh lại! Người Hiên Viên phái tới quấy rối!" Kêu hai tiếng. Hắn không hề phản ứng. Toàn Cơ thật sự vô pháp, đành phải đem hắn vác lên ngự kiếm, định từ cột đá trên lôi đài nhảy xuống, lại nghe phía dưới có người lớn tiếng kêu tên nàng : "Toàn Cơ! Ngươi thắng rồi sao?" Nàng cúi đầu xuống xem, thấy bọn Vũ Ti Phượng , nhao nhao ngự kiếm bay lên,hướng phía nàng gọi, Liễu Ý Hoan càng khoa trương đem Đình Nô ngồi xe lăn gánh vác ở trên vai, cưỡi trên thiết kiếm, lắc lư loạng choạng bay đi lên.


Vũ Ti Phượng vừa lên lôi đài, lập tức đem nàng kéo đến trước người,trước trên dưới người nàng kiểm tra một lượt kĩ càng, thấy không có vết thương nào nghiêm trọng , không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thở dài: "Tên kia thật quá nguy hiểm!" Linh Lung mặt đầy lệ, nhào lên ôm lấy cần cổ nàng, kêu lên: "Chúng ta ở phía dưới vội muốn chết! Nhìn thấy tên Hạo Phượng trời đánh kia phóng xuất quái vật, chúng ta nóng lòng muốn chết rồi, bất chấp tất cả chả còn suy nghĩ được điều gì, quyết định đi lên giúp ngươi. Chính là phụ thân cùng Đông Phương thúc thúc ngăn cản, nói cuộc tỷ thí không phân ra thắng bại! Bị đánh thành như vậy, kêu cái gì thắng bại a? Chẳng lẽ kêu chúng ta trơ mắt nhìn thấy ngươi bị tên kia khi phụ?"

Toàn Cơ lắc lắc đầu. Thấp giọng nói: "Không. Phụ thân làm rất đúng. Các ngươi đừng nhúng tay. Sẽ nguy hiểm cho tất cả các ngươi a! Đến cả Đằng Xà cũng đối phó không được Thao Thiết..." Nàng quay đầu xem xem, Liễu Ý Hoan cùng Đình Nô đến bên Đằng Xà xem xét thương thế cho hắn . Các vết thương khác không quá đáng ngại, tuy nhiên cánh tay bị Thao Thiết đả thương vô cùng nghiêm trọng, miệng vết thương sâu đủ thấy xương, vậy mà hắn cư nhiên kêu cũng không kêu một tiếng.
"Ta nói không sao liền không sao!" Đằng Xà bị hai người này xem xét thương thế từ trên xuống dưới thật khiến cho hắn phiền chết, một phen đem cánh tay bị thương hung hăng rút về , động tới vết thương khó khăn lắm mới cầm được máu nay lại chảy ồ ạt. Đình Nô trầm giọng nói: " Vết thương như vậy ,đối với thần thú có năng lực mạnh mẽ ước chừng ba bốn ngày là có thể hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng trước mắt tình thế trên đảo có chút bất lợi,cơ hồ là tình hình ngày càng đi theo chiều hướng phức tạp khó lường, ngươi nếu là quyết giữ ý mình, không chịu trị liệu, đến lúc đó lại chỉ biết kéo chân Toàn Cơ."

"Ta?! Kéo vướng chân nàng ta?!" Đằng Xà chỉ chỉ vào mũi mình, thanh âm kiêu ngạo ẩn ẩn bực tức: "Vừa rồi là ai kéo ai chân ai a?!"

Toàn Cơ đi qua nâng cánh tay hắn lên, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng kêu. Ta đưa ngươi đi bôi thuốc băng bó , liền tính ngươi nói không việc gì, miệng vết thương cũng không đau , không làm khó được ngươi?"
Đằng Xà luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, gặp nàng đối với mình ôn hòa, nhất thời cùng thôi ôn ào, lúng túng tùy ý nàng cấp chính mình bôi thuốc băng bó, một mặt lẩm bẩm: " Đã nói các ngươi là không việc gì... Thực là nhiều chuyện!"

Toàn Cơ lưu loát thay hắn xử lí tốt miệng vết thương, mới nói: "Hiên Viên phái lần này tới quấy rối, nhất định là có âm mưu từ trước. Chúng ta không thể ngồi ngốc ở chỗ này, trước tiên đem Dung cốc chủ xuống đi." Nàng nói xong, gặp Vũ Ti Phượng ngơ ngẩn nhìn xuống dưới lôi đài, chẳng hề trả lời, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ti Phượng? Thế nào?"

Hắn quay đầu lại nói: "Không... Ta là xem sư phụ... lúc trước mới còn ngồi ở chỗ ấy, giờ lại không thấy."

Linh lung cả giận nói: "Cái gì sư phụ! Người Ly Trạch cung như vậy đúng là một đám người hư hỏng, ngươi còn gọi hắn sư phụ?! Nói đi nói lại, cái tên Hạo Phượng kia tới cùng là ai? Tuyên bố là muốn mạng Toàn Cơ! Quyết không được buông tha hắn!"
Vũ Ti Phượng lắc đầu nói: "Ta không biết rõ hắn là ai... Trước giờ chưa từng nghe qua người này ." Hạo Phượng, Hạo Phượng... Tuy rằng hắn nói chưa từng nghe qua, chính là... Vì cái gì, trong tiềm thức của hắn cảm thấy này cái danh tự này thập phân quen thuộc, tới cùng người đó là ai?"

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Hạo Phượng đã nhảy xuống lôi đài, chậm rãi đi về phía chỗ đệ tử Ly Trạch cung tụ tập. Hắn im lặng xoay người, đem Dung cốc chủ vác ở trên lưng, nói: "Đi xuống trước đi."

Vừa dứt lời, lại nghe phía dưới Trụ Thạch đạo nhân bỗng nhiên ầm ĩ cười ha hả, tiếng cười thô ca chói tai, tựa ngàn vạn người đang cười, tiếng vang tứ phiá vọng tới, lại từng đợt từng đợt truyền đến, hữu lực, vang vọng khiến lồng ngực mọi người chấn động,ẩn ẩn phát đau. Chử Lỗi lạnh nhạt nói: "Trụ Thạch chưởng môn cớ gì bật cười?"
Trụ Thạch đạo nhân tiếng cười chưa dứt, đột nhiên mở miệng nói: "Đã như thế, liền đừng trách chúng ta không khách khí, mạnh mẽ xông tới Trâm Hoa đại hội! Cùng nhìn xem là các ngươi tứ phái lợi hại, hay là Hiên Viên phái chúng ta lợi hại!"

Mọi người nghe hắn như vậy nói, một hồi chấn động, trăm triệu nghĩ không đến Hiên Viên phái dám lấy sức một phái khiêu chiến tứ phái, đúng là cuồng ngôn, kiêu ngạo nghe ra vớ vẩn cực kỳ. Trụ Thạch đạo nhân lạnh lùng nói: "Bãi trận! Ly chuyển càn! Thanh Long tiến Chu Tước!" Tiếng nói vừa dứt, đệ tử mặc hắc y trên võ trường nhất thời hợp lại một đoàn gọn gàng, ngăn nắp, nhất nhất theo hiệu lệnh, di chuyển phân tán, dàn trận, rút kiếm, di chuyển, hoặc ba người hợp nhất, hoặc năm người xếp thành một đoàn thống nhất thay đổi liên tục nhưng cơ hồ nhất tề đều tăm tắp. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy vô số điểm đen khi quay bên hữu, lúc hướng bên tả, khi lên cao khi xuống thấp, lại không thể đoán hết sự biến hóa khôn lường trong trận pháp.
Mọi người trong lòng đều thầm hiểu Hiên Viên phái lần này muốn ra đòn sát thủ. Bọn hắn bốn phái liên kết nếu đơn độc chiến đấu tất không thua kém, nhưng lần này Hiên Viên phái sử dụng trận pháp tinh diệu, do mười mấy người hợp nhất tạo thành kiếm trận uy lực vô song, nếu chiến đấu đơn độc tất hao tổn lực lượng, lại không thể nắm chắc phần thắng. Lại nói kiếm trận này thập phần vi diệu, nếu không phá được mắt trận, ngu nguội đâm vào không chỉ kiệt sức,mà còn mất mạng nhanh chóng. Hiện tại đệ tử Phù Ngọc đảo lâm chiến có chừng mấy trăm người, định bao vây nhằm bóp nát thế kiếm trận của Hiên Viên. Hiên Viên kiếm trận trước sự tấn công cuồn cuộn đó nhẹ nhàng mở rộng kiếm trận nghênh đón , đồng thời hắc y đồng loạt mở rộng phần cánh trận cơ hồ đang nuốt chửng đám đệ tử Phù Ngọc đảo, vây khốn trọng trận nhằm tiêu diệt dần dần lực lượng đệ tử Phù Ngọc đảo. Nhìn từ trên xuống chỉ thấy đám bạch y đệ tử Phù Ngọc mạc danh kì diệu biến mất trong vòng tròn đen khổng lồ của Hiên Viên phái.
Đông Phương Thanh Kỳ thấy tình thế không ổn, lớn tiếng kêu lên: " Đừng đến gần kiếm trận! Mau lui lại! Lui ra phái sau! Nhanh!" Xét thấy kiếm trận này dễ thủ khó công. Chỉ cần giữ khoảng cách an toàn không tới gần bọn hắn, sẽ không có thương vong.

Trụ Thạch đạo nhân buồn rười rượi cười nói: "Ngươi cho rằng kiếm trận của Hiên Viên ta chỉ có thể thủ, nếu các người không tấn công liền bế tắc, không thể tiến chẳng thể lùi?"Hắn cổ tay phải khẽ phất, đem cờ lệnh màu đỏ tươi hướng lên không, lạnh lùng nói: " Huyền Vũ hóa Bạch Hổ! Tâm nguyệt hồ chuyển phòng nhật thỏ!" Trận pháp theo hiệu lệnh lập tức thay đổi, vô số hắc y nhân ngự kiếm bay lên không trung, mỗi người cầm trên tay một nỏ sắt khổng lồ, trong phút chốc không biết bắn ra bao nhiêu mưa tên bằng thép, bốn phương tám hướng khuếch tán cực độ, ngày càng mở rộng phạm vi. Nhất thời người trúng tên ngã xuống không ngừng, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp võ trường.
Trên lôi đài mấy người Toàn Cơ cũng gặp mấy cây tên sắt lạc hướng bắn tới, tuy rằng lực không mạnh mẽ như làn tên phía dưới, nhưng vẫn sắc bén vô cùng,quả là lợi khí, lập tức vung kiếm chắn. Linh Lung nhặt lên mấy cây tên, kêu lên : "Ti Phượng. Ngươi mau đem cây ná của ngươi ra! Chúng ta cũng bắn lại chúng!"

Vũ Ti Phượng cầm cây tên Linh Lung đưa tới, lắc đầu nói: "Không dùng được, cây ná không bắn nổi tới đó đâu. Phải dùng cung sắt mới hữu dụng." Nhưng mà lời của Linh Lung nói đã nhắc nhở hắn, lúc này Ti Phương lấy ra thiết đạn châu, dùng cây ná hung hăng bắn ra một phen, vốn tưởng rằng chí ít có thể bắn trúng mấy người, ai biết trận pháp kia thế mà cực kỳ huyễn diệu, không gì có thể xâm nhập, đạn châu bắn ra bị hất trở lại xuống đất.

Linh Lung cùng mọi người cũng hung hăng đem tên nỏ ném trở về, nhưng dù làm gì cũng không có tác dụng. Chợt nghe Đông Phương Thanh Kỳ thanh quát một tiếng: "Xếp thành hàng! Bắn tên!" Mộc lâu nhanh chóng được đê tử Phù Ngọc bố trí, quy củ xếp thành hàng hướng tên phía Hiên Viên kiếm trận, lệnh tấn công phất ra, tiếng cung tên vun vút xé gió đi, tựa như mưa, khi thế như vũ bão, tưởng chửng có thể ghim một nửa đội hắc y nhân trên cao kia đóng đinh xuống dưới.
Chỉ nghe Trụ Thạch đạo trưởng khàn giọng nói: "Chấn động ngũ lôi binh, mượn gió thổi tam nhạc!" Kiếm trận một hồi phần phật, lay động, vô số đệ tử hắc y bay lên, kiếm quang lóe sáng đầy trời , cả trận nhất tề vang lên một tiếng động lớn, cuối cùng tiễn pháp của Phù Ngọc đảo cũng bắn hạ được mười mấy người. Tuy nhiên đa số mũi tên bị sự giảo đoạn của kiếm trận làm bắn trật ra ngoài. Mắt thấy sự thiên biến vạn hóa của Hiên Viên trận không gì phá vỡ, mọi người không khỏi thầm kinh hãi. Trụ Thạch đạo chưởng hắc hắc cười nói: " Xem các ngươi còn có thể ẩn thân được hay không !!!Góc mộc giao biến cang kim long!" Kiếm trận trên dưới lập tức tách ra, vô số hắc y nhân ngự kiếm bay lên, lần nữa kéo cung sắt, lần này lại không phải tên thép tinh luyện, mà là tên châm lửa. Đông Phương Thanh Kỳ thầm kêu một tiếng không tốt, quay đầu kêu to:
" Nhanh mau rời khỏi nơi này!" Lời còn chưa dứt, chỉ nghe sưu sưu vô số thanh âm, lít nhít líu nhíu hàng trăm mũi tên lửa xé gió lao tới, không lưu tình, cắm phầm phập liên tiếp vào mộc lâu. Gỗ gặp lửa lập tức bén lửa cháy ngùn ngùn,một vòng mộc lâu khổng lồ bỗng chốc biến thành hỏa lâu đỏ rực, hừng hực lan đi thiêu đốt mọi thứ. Đệ tử các phái hỗn loạn một mảng, hoang mang tìm cách thoát thân. Một số chạy chậm bị bén lửa gào khóc thảm thiết, một số khác ngự kiếm bay lên, một số khác hoảng loạn nhảy bừa xuống mộc lâu bị tên sắt ghim chết thê thảm.

Trụ Thạch đạo chưởng điên cuồng cười nói: "Như thế nào? Các ngươi tứ phái có nhận thua hay không? Đông phương đảo chủ! Hôm nay ta muốn đem cả Phù Ngọc đảo của ngươi diệt không còn một mống! Cả tứ đại phái, ai cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Đông Phương Thanh Kỳ đang muốn trả lời, chợt nghe giữa không trung "Xẹt" một tiếng vang thật lớn, một đóa hồng mai tỏa sáng lượng lờ phi thăng giữa bầu trời, thẳng tầng không phát ra thứ ánh sáng hoa lệ rồi dần dần lan ra như vô số vệt huyết đỏ tươi. Hắn sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: "Cửa chính thất thủ!"

Một đợt thanh âm ồn ào, náo động từ phiá cửa chính truyền tới, lít nhít, líu nhíu dòng hắc y nhân, yêu ma lẫn lộn như thủy triều đột phá lao vào. Biến cố lần này quả thật quá lớn, không ai tiên liệu đến, Đông Phương Thanh Kỳ cơ hồ nói cũng nói không nên lời. Chử Lỗi trầm giọng: "Chư vị trưởng lão, tứ phái liền chia ra hành động! Thiếu Dương phái chúng ta chặn địch ở cửa chính, Thanh Kỳ huynh quen thuộc địa hình Phù Ngọc đảo, nhanh chóng đem chúng đệ tử bị thương đến nơi an toàn! Thỉnh Điểm Tình cốc và chư vị trưởng lão trấn thủ vùng phụ cận, không để lọt lưới yêu ma. Kiếm trận này quá mức cường đại, ngàn vạn không nên đơn thương độc mã, vọng động mà tiến vào!"
Mọi người sau một trân kinh biến, không khỏi tinh thần bị khuấy động, bây giờ thấy hắn như vậy tỉnh táo phân phó an bài, gọn gàng ngăn nắp, nhao nhao gật đầu đáp ứng. Chử Lỗi lại nói: "Thỉnh hai vị cung chủ Ly Trạch cung thông tri ba phái, Phù Ngọc đảo gặp nạn!" Nguyên lai trên đảo tới phần lớn là đệ tử đến dự thi, có nhiều người mới, tuổi đời còn trẻ, không thể thuyết phục tất cả người của các môn phái khác tới đây,đặc biệt là các đệ tử đã lớn tuổi, hay lực lượng tinh nhuệ trong các phái. Vậy nên ta muốn nhờ hai vị đi thông báo thuận tiên yêu cầu tiếp viện.

Ai biết hắn nói đến hai lần, Ly Trạch cung cũng không có ý đáp ứng, nhìn lại người Ly Trạch cung tụ lại một phía động cũng không động, hai vị cung chủ thì không biết đã đi nơi nào. Chử Lỗi kinh ngạc phía dưới liên thanh hỏi: "Cung chủ của các người đâu?!" Không ai lên tiếng đáp lại hắn, đám đệ tử Ly Trạch cung phảng phất dường như không nghe thấy.
Chuyện quá khẩn cấp, mọi người cũng bất chấp sự cổ quái cả đệ tử Ly Trạch cung, trước đành bỏ qua việc gọi tiếp viện, tự đánh giá quân số phái mình, điều động người đi thực hiện các nhiệm vụ. Chợt nghe Trụ Thạch đạo nhân cười to nói: " một lũ chuột nhắt! Bản giáo sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại.!!"

Giọng nói vừa lạc, chỉ nghe "Bang bang" mấy tiếng vang lên , kiếm trận bỗng chốc phóng xuất ra vô số khói hoa, thẳng hướng bầu trời mà bay tới, toàn trận tràn ngập từng đợt khói nhẹ nhàng. Mọi người còn chưa lí giải rõ cảnh tượng trước mắt,dưới chân đã kịch liệt chấn động, Chử Lỗi nhất thời đứng không vững, lảo đảo suýt té ngã. Tiếp đó, mặt đất chấn động cư nhiên càng lúc càng kịch liệt,tưởng như có một bàn tay khổng lồ nào đó đang hung hăng nắm lấy Phù Ngọc đảo mạnh mẽ lay động. Tại cột đá trên lôi đài mọi người cũng đứng không vững, Linh Lung nhất cái lảo đảo quăng người ngã xuống, may mắn được Chung Mẫn Ngôn rất nhanh đỡ lấy. Kiếm trận khổng lồ của Hiên Viên cũng bị chấn động kịch liệt này làm rối loạn. Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, cuồng phong nổi lên, bui đất bay tứ tung cuộn thành những vòng xoáy mãnh liệt, dòng khí lưu của trời đất nhất thời nhất thời rối loạn, như thể muốn đem tất cả nhân sinh vùi lấp dưới trận cuồng phong đang gào rít như con mãnh thú bị thương nổi cơn khát máu điên cuồng. Có tiếng người thất thanh hét lên: "Thuốc nổ! Bọn hắn chôn thuốc nổ ở trên đảo!"
Bình Luận (0)
Comment