Chử Lỗi không nói chuyện, chỉ là quay đầu lại nhìn mọi người, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng người, từng người một... Trong mắt mỗi người đều bừng bừng khí thế, tất cả cùng chung một ý chí.
Quyết không thỏa hiệp!
Chử Lỗi cất cao giọng nói: "Đã vậy, chỉ đành cô phụ hảo ý của phó cung chủ! Xích Định Hải là bảo vật trấn yêu, ta nhất quyết không thể để nó rơi vào tay yêu ma nếu không nhất định sẽ xảy ra đại loạn. Tu tiên lấy bảo vệ dân chúng, trừ yêu vệ đạo làm nhiệm vụ tiên quyết, ta thân là chưởng môn nhân của một trong ngũ đại phái càng phải càng phải làm tròn ý nguyện của bao bậc tiền bối đi trước, vì an nguy của muôn dân, há có thể sợ hãi?!"
Lời này nói ra giọng thập phần hùng hồn dõng dạc, mọi người đều cảm thấy một trận nhiệt huyết sôi trào, ngay cả người bị thương cũng nhịn không được cầm binh khí lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu tiếp, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, tái chiến ba trăm hiệp cũng không là vấn đề.
Phó cung chủ ngây người sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cười lên ha hả, ngân nga nói: "Lời này thực là dễ nghe làm sao! Khó trách người ta nói làm phàm nhân là thoải mái nhất, chẳng những có thể mạnh miệng ba hoa lại còn ngu xuẩn đến mức nghĩ rằng mình thực sự có thể bảo vệ cái gọi là an nguy của chúng sinh... Haizz, những kẻ ngu xuẩn thường rất dễ thỏa mãn."
Lời còn chưa dứt, chợt thấy hàn quang đang xé gió lao về phía hắn , nhanh như sao băng, hán nhanh nhẹn giơ kiếm lên chống đỡ, "rắc" một tiếng, hàn quang đó thì ra là phát ra từ một thanh trường kiếm, độ dài của nó cũng không như các thanh trường kiếm khác mà dài hơn rất nhiều, đó chính là bảo kiếm nằm trong tay Đông Phương Thanh Kỳ, bảo kiếm giúp hắn danh trấn thiên hạ —— Kinh Hồng. Thanh kiếm này có thể tùy theo ý niệm của chủ nhận mà dài ra hay ngắn lại tùy ý, quả thật là thần vật hiếm có. Đông Phương Thanh Kỳ thấy Phó cung chủ ở trên không trung thi triển một loạt chiêu thức, cổ tay bỗng nhiên run lên, Kinh Hồng kiếm đột nhiên co lại, trượt theo thân kiếm của đối phương, hường lồng ngực của Phó cung chủ đâm tới.
Phó cung chủ cười một tiếng dài, nhưng cũng không thể không luì về sau hai bước , miệng nói: "Chớ nên bức ta thực sự ra tay, a a... Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết như vậy sao?"
Nhãn tiền chợt léo qua 1 thân ảnh, lòng hắn kinh hãi than thầm 1 tiếng không ổn, ngực bỗng truyền đến 1 trận đau thấu xương tủy. Nếu không phải hắn cầm kiếm gắt gao chống xuống mặt đất, thì cơ hồ 1 đòn này cũng hất hắn bay rớt ra ngoài."Đại ca!"
Hắn thấp giọng rống lên 1 tiếng, khó khăn ngẩng đâu, trước mặt là vị đại cung chủ, cũng chính ca ca của hắn. Đại cung chủ so với mấy khắc trước đã thu liễm đi không ít yêu khí, hai mắt ngăm đen, sâu không thấy đáy, lẳng lặng nhìn hán 1 hồi, bỗng nhiên quay đầu dứt khoát ra lệnh:"Đem người nơi này toàn bộ gϊếŧ hết, một mạng người, 1 cây cỏ cũng không được lưu lại."
Toàn bộ đệ tử Ly Trạch cung lập tức cất kiếm, sau đó đồng loạt thực hiện 1 hành vi không thể tưởng tượng được___Thoát áo. Mở hai cánh tay, dưới xương sườn tất cả họ đều đồng loạt hai hàng trân châu đen.Toàn cơ chấn động, đột nhiên nghĩ đến trên thân Vũ Ti Phượng có đính thứ này , mà trên cổ tay Tử Hồ cũng bị thức này khóa trụ.
Lúc ấy hắn nói thế nào? Là 1 loại trang sức. Chính là, Tử Hồ nàng ấy nói thứ đó để kiềm chế yêu khí. Tới tột cùng ai nói thật? Nàng ngẩng đầu nhìn Vũ Ti Phượng, đôi mắt hắn rũ xuống không thấy rõ biểu tình, lông mi run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt đến cơ hồ biến thành trong suốt.
"Ti Phượng..." Nàng gọi nhất thanh. Hắn lông mi run lên một cái, lại không có nói chuyện cũng không có nhìn nàng.
Phó cung chủ không thể tưởng tượng nổi nhìn chúng đệ tử, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi thế nào..." Đại cung chủ lạnh nhạt nói: " từ lúc bắt đầu, trong đầu ngươi tính toán điều gì, ta đều rõ. Sự kiện trong đại ngươi tốt nhất là thôi hồ nháo đi, an tĩnh hảo hảo ngồi 1 chỗ xem, đừng cố xen vào nữa."
Chung Mẫn Ngôn tâm tình khuấy động, tay nắm chặt bội kiếm, tưởng như chỉ cần chạm vào là có thể bùng nổ, bông nhiên Liễu Ý Hoan vỗ vai hắn nói: " Các ngươi đừng vội kích động. Trước nhanh đem tiểu hồ ly cứu ra! Rồi mang Dung cốc chủ đến nơi an toàn!" Hắn ngẩn ra. Vội la lên: "Này sao được! Tất cả mọi người đều ở chỗ này, ta sao có thể thoát đi trước!" Liễu Ý Hoan đè thấp cổ họng, cực kỳ nghiêm khắc: "Ngươi lưu lại chỗ này cũng chỉ là vướng chân vướng tay! Có thể hỗ trợ cái gì?! Đừng làm việc ngu xuẩn nữa, bớt làm thế cục thêm rối loạn.!"
Chung Mẫn Ngôn bị Liếu Ý Hoan trước mặt người ngoài như thế nghiêm khắc khiển trách, nhất thời giận dữ, nhưng mà nghĩ lại, bỗng nhiên rủ vai xuống 1 cách suy sụp. Hắn kỳ thật nói 1 điểm cũng không sai, chính bant thân Chung Mẫn Ngôn hắn cũng không rõ sự tình, hắn lưu lại chỉ thêm phiền mà thôi. Linh lung kéo kéo tay áo hắn, hai người liếc mắt ra hiệu cho đối phương. Thừa dịp ở đây mọi người không chú ý. Mang Dung cốc chủ vẫn đang bất tỉnh đi đồng thời lén lút nhanh chóng đi cứu Tử Hồ.
Vừa mới chạy mấy bước, chỉ thấy phía sau kim quang đại thịnh. Quang mang vạn trượng, cơ hồ muốn đem trọn bầu trời đều nhuộm thành 1 khối kim quang. Linh lung không khỏi dừng bước chân muốn quay đầu lại, Chung Mẫn Ngôn ngay lập tức bắt được nàng, " Đi nhanh! Không nên lưu lại!" Linh lung đi theo hắn nhảy lên cột đá khổng lồ của lôi đài ,nước mắt chảy xuống, nói khẽ: "Tiểu lục tử, chúng ta không phải sẽ cùng chết chứ? Ly trạch quái..." Tâm tình Chung Mẫn Ngôn thật ra đã loạn thành 1 mảng, nhưng lại không muốn nàng nghĩ nhiều, chỉ ôn nhu nói: "Sẽ không chết! Có Đằng Xà cùng toàn cơ ở đây, còn có Ti Phượng, Đình Nô, Liễu Ý Hoan đại ca... Chúng ta tuyệt đối sẽ không chết!"
"Nhưng... Ti Phượng cũng là người của Ly Trạch cung... Hắn cũng là yêu quái đi?" Linh Lung run giọng hỏi. Chung Mẫn Ngôn cả người chấn động, vội la lên: "Hắn thế nào lại là yêu quái! Hắn là người! Lại nói... Cho dù hắn là yêu quái đi chăng nữa, thì cũng vẫn là bằng hữu cuả chúng ta!"
Linh lung không tiếp tục nói chuyện.
Những đệ tử Ly Trạch cung kia sau khi phá bỏ phong ấn, yêu khí lập tực được phóng xuất, chỉ thấy vô số đạo kim quang xuất hiện, tụ tập xoay tròn lại nơi chân trời, loại kim quang này cùng loại của đại cung chủ khi biến thân là cùng một loại, sau lưng cũng mang kim cánh, mỗi kim cánh đều tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ cao quý, đẹp không sao tả xiết. (*)
(*)Tế Nguyệt: Nguyên văn là "mỗi phiến cánh hậu đô kéo tam căn khổng lồ linh vũ, lục căn linh vũ thượng hình như có kim tiết rơi rụng, nói không ra huyễn diệu." Đoạn này takhông biết dịch làm sao cả. Với lại có mỗi cộng sự thì đang dỗi nên không chịu chém giúp ta. Ai biết thì giúp nhá!
Lúc trước chỉ một cái phất cánh của đại cung chủ, liền không tốn chút sức lực gϊếŧ chết Giang trưởng lão, bây giờ trên không trung lại xuất hiện mấy chục yêu quái như vạy, nói muốn huyết tẩy Phù Ngọc đảo, tuyệt không phải nói chơi. Với khả năng của bọn chúng quả thực quá dễ dàng. Trụ Thạch đạo nhân cười đến thê lương, thanh âm giống như nức nở, có vẻ như tâm thần đã rối loạn bất ổn quá mức, giống nửa điên nửa dại, cờ trong tay quơ loạn không theo quy luật, chỉ là kêu: "Bày trận mau bày trận! Thiên hạ ngũ đại phái phải thống khoái chết chung một chỗ!" Đệ tử Hiên Viên phái bối rối, nhìn bộ dạng quơ loạn cờ hiệu của Chưởng môn không biết nên biến ảo trận hình thế nào., gấp đến độ đồng thanh kêu lên: "Chưởng môn! Yêu ma tới! Nau bày trận a!"
Lời còn chưa nói xong, yêu quái từ trên không trung đã phi thân từ trên không trung xuống, kim cánh cuốn lên từng trận kình phong khổng lồ, yêu khí nồng đậm, chỉ trong phút chốc liền khiến kiếm trận tinh diệu kia đã đang hỗn loạn lại càng thêm loạn. Đệ tử Hiên Viên phía kêu la ầm ĩ, chạy trốn tán loạn. Kẻ nào xấu số bị yêu quái bắt được liền bị chúng tùy tiện xé nát, động tác nhẹ nhàng như xé giấy.Trụ Thạch đạo nhân xem ra còn chưa tỉnh táo, vẫn tiếp tục cầm cờ hiệu quơ loạn hô to: "Bày trận! Mau bày trận! Đem bọn yêu ma này gϊếŧ không còn một mống cho ta!"
Mấy trưởng lão vẫn thủ ở ben cạnh hắn, đến lúc này đã nhẫn không được muốn xông lên cướp cờ hiệu, các tiền bối đang hợp lại thành từng nhóm quyết chiến cùng yêu ma vô cùng khóc liệt, lại có phần chật vật, nhìn cảnh này, thực khiến người ta kinh hãi nhưng cũng thật đáng kính phục.
Bọn họ đều biết nếu đứng yên không chống trả thì chỉ còn đường chết lại còn là chết không toàn thây liền lay Trụ Thạch đạo nhân nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng vẫn chỉ hô lên điên cuồng như trước. Trụ Thạch đạo nhân dường như không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục hô điên cuồng: " Mọi người chết cùng một chỗ thật vui a!" Lời còn chưa dứt đã bị yêu quái xé nát. Máu chảy đầm đìa văng tung tóe, huyết nhục mơ hồ không còn nhìn ra dạng gì. Trong kiếm trận có nữ đệ tử vì qúa sợ hãi mà không nhịn được hét lên thật to, bất quá kêu được mấy tiếng, cũng chẳng còn sức mà kêu lẽ hoặc cũng có lẽ bị yêu quái xé thành mấy mảnh rồi.
Chử Lỗi thu toàn bộ cảnh tưởng thê thảm ấy vào mắt, chỉ thấy đôi tay hơi hơi phát run, lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!" Ngự kiếm bay lên, muốn cùng yêu quái liều mạng một phen. Mọi người thấy thế cũng bừng khí thế ngự kiếm bay lên theo. Nhóm đệ tử trẻ tuổi cố nhiên không phải đối thuc của bọn yêu quái, nhưng gặp Chử Lỗi kiếm pháp tinh diệu, đối mặt rất nhiều yêu ma lại không hề sợ hãi, liên tiếp đem ba yêu quái chém rơi xuống đất, nhất thời sĩ khí tăng vọt. Tuy nói yêu ma này nhìn qua là cùng một loại với Đại cung chủ Ly Trạch, nhưng dù sao còn trẻ tuổi, uy thế hoặc là yêu khí đều không thể so được với Đại cung chủ, cộng thêm Chử Lỗi và bọn họ hoàn toàn là liều mạng đánh, nếu mọi người có thể đồng tâm hiệp lực nhất định sẽ sinh ra sức mạnh vô cùng lớn. Sau một thời gian dài đánh đanh gϊếŧ gϊếŧ, bọn Chử Lỗi lại chiếm được thế thượng phong, bức yêu quái liên tiếp lùi về phía sau.
Trong mắt bọn họ chỉ có yêu ma, mà giờ phút này, trong mắt Toàn Cơ cũng chỉ có Vũ Ti Phượng. Nàng chăm chú nhìn hắn, vừa hi vọng hắn sẽ nói cái gì đó, lại vừa hi vọng hắn tốt nhất đừng nói cái gì. Nàng thực sự không biết nên dùng biểu tình gì đối diện với lời nói của hắn.
Nửa buổi, hắn mới mở miệng, thấp giọng nói: "Toàn Cơ, thực xin lỗi."
Nàng cả người khẽ run lên, không khỏi tự chủ tay hắn ra. Trong lòng tựa hồ có một thanh âm tại điên cuồng gào thét: Không muốn buông tay! Không muốn buông hắn ra! Nhưng nàng thân thể tựa hồ không nghe lời, đôi tay chậm rãi buông thõng xuống. Vũ Ti Phượng bỗng nhiên ngẩng đầu, khe khẽ mỉm cười với nàng, trong phút chốc, mắt hình như có lẹ quang hiện lên. Hắn xoay người đi, nhỏ giọng: "Ta sẽ không đẻ bọn hắn tiếp tục gϊếŧ người nữa."
Nói xong, nhẹ nhàng cởi thượng y (quần áo bên trên, tức lài cởi mỗi áo thôi ấy), dưới xương sườn hai hàng trân châu đen hiện lên rõ ràng, im lặng khảm ở chỗ đó, màu đen bóng nổi bật trên da thịt hắn, giống như vì bị vạch trần mà cười nhạo.