Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 26 (1041):
Dù Lạc Diệc Thanh sống trong thành phố, bọn họ vẫn muốn mối quan hệ này được tiếp tục duy trì, nhân tình lui tới nhất định phải có, nói không chừng ngày nào đó có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Họ nghe được rằng Đường Quả chuyên thu mua những thứ này để bán, còn nói rằng sau này có thể làm nhiều hơn một chút, chỉ bán cho cô, cô chỉ cần gọi người tới kéo là được.
Ngày hôm đó Đường Quả đã nhờ người đến lập hợp đồng, hơn nữa thương lượng một giá cả tương đối hợp lý, người trong thôn thấy giá này đối với bọn họ không có lỗ thì ấn tượng đối với cô càng tốt.
Những khách hàng chính của cửa hàng kia của Đường Quả, thật ra là những người có địa vị không thua kém nhiều lắm so với người nhà họ Đường, thích những món thổ đặc sản ở nông thôn.
Người nhà họ Đường có danh tiếng tốt, cô lại chuyên bán những món này, không sợ mua về rồi bán không được, phải nói là sợ cung không đủ cầu.
Lạc Diệc Thành nhìn Đường Quả làm thân với người trong thôn, không lâu sau thì đã bàn chuyện làm ăn, hắn ta tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Hai người anh trai nhà họ Đường nhìn ra vẻ mặt của hắn, Đường Minh nói, "Hiện tại đã biết em gái tôi giỏi giang như thế nào chưa?"
"Tuy rằng em gái vẫn luôn được chúng tôi nuông chiều, nhưng em ấy chưa bao giờ là một người vô dụng cả. Tất cả các cửa hàng dưới danh nghĩa của em ấy đều là do em ấy tự dùng tiền tiêu vặt của mình để kinh doanh."
"Buôn bán thổ đặc sản, cũng là ý tưởng của em ấy."
Hai người anh trai nhà họ Đường không hề có chút xấu hổ nào, bắt đầu thổi phồng rằng em gái của bọn họ tốt ra sao, Lạc Diệc Thành đứng ở một bên gật đầu theo. Đường Quả thật sự rất lợi hại, từ lúc hắn ta học đại học thì đã biết.
Năm mười sáu tuổi cô vào đại học, trong thời gian học thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp, ở trong trường học rất nổi tiếng, người theo đuổi cô kéo dài đến tận mấy con phố.
Mấu chốt là, cô gây dựng sự nghiệp nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc học tập của mình, mỗi một ngành đều học rất xuất sắc.
"Chàng trai, cậu cần phải nỗ lực nhiều rồi." Đường Minh vỗ vỗ bả vai Lạc Diệc Thành, "Được em gái tôi coi trọng là may mắn của cậu, cũng bởi vì em ấy thích cậu nên chúng tôi mới không phản đối. Nếu như em ấy không thích cậu, chúng tôi cũng không rảnh để nói với cậu những điều này."
Lạc Diệc Thành gật gật đầu, "Em đã tính toán sang năm gây dựng sự nghiệp, sau đó sẽ bắt đầu làm một mình."
"Ồ?" Đường Phong chỉ kinh ngạc một chút, cũng không có ngoài ý muốn, gốc gác của Lạc Diệc Thành anh đã sớm tìm hiểu rõ, không có gì bí mật, "Được, có chí khí, cuối cùng cũng có một điểm sáng."
"Em gái hẳn là sẽ đầu tư cho cậu đi?" Đường Minh híp híp mắt, hỏi.
Lạc Diệc Thành gật đầu, "Đúng vậy, em sẽ không để cho cô ấy thất vọng, cũng sẽ để cho cô ấy bị lỗ, em nhất định sẽ giúp cô ấy kiếm tiền."
Hai người có chút hài lòng, không lỗ tiền thì tốt. Tên này tuy rằng nghèo nhưng vẫn có năng lực. Em gái đầu tư cho hắn, hẳn là sẽ không bị thua thiệt.
Trong lòng của Đường Minh và Đường Phong thầm tính toán, cuối cùng nhìn nhau, mở miệng nói, "Là anh rể của cậu, đến lúc đó tôi cũng đầu tư một ít để ủng hộ cho cậu."
"Tôi cũng là anh rể cậu, cũng giúp cậu một chút, lúc cần cũng sẽ đầu tư một ít để giúp đỡ cậu."
"Nếu như thế thì Tiểu Quả có cổ phần cao nhất, hai người anh trai như chúng tôi đây xem như là ủng hộ cậu đi, người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, cậu cứ việc đi chuẩn bị, không cần lo lắng chuyện tiền bạc."
Chút tiền bạc ấy đối với họ mà nói không tính cái gì, họ đầu tư cho Lạc Diệc Thành là có tính toán riêng. Đầu tiên, họ làm vậy quả thật là nể mặt mũi của Đường Quả. Thứ hai, họ thấy rằng dựa theo năng lực của Lạc Diệc Thành mấy năm nay thì rất có thể trong tương lai hắn sẽ tạo ra một phen thành tựu. Chỉ cần có tài chính duy trì, nhất định sẽ có thành công.
Nếu như thành công, bọn họ chắc chắn cần nắm trong tay mình một ít cổ phần, đây cũng là vì em gái mà tính toán.
=====
Chương 27 (1042):
Chẳng may về sau tên này có tiền rồi trở nên hư hỏng, trong tay của ba anh em họ có nhiều cổ phần, nếu như hắn ta không ngoan vậy thì để hắn ta cút đi là được.
Hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười thâm trầm, có họ ở đó thì em gái nhất định sẽ không bị thua thiệt. Tiểu tử Lạc Diệc Thành này, nếu như thức thời thì nên ngoan ngoãn chút.
Ngày họ rời đi, người trong thôn đều vô cùng lưu luyến.
Họ ở chung với người nhà họ Đường rất tốt, người nhà họ Đường không hề có dáng vẻ của người thành phố, người thông minh còn hỏi thăm một vài câu.
Sau khi biết được bối cảnh của người ta, trong lòng bọn họ chỉ biết líu lưỡi, tiểu tử nhà họ Lạc này có thể cưới được một cô con gái nhà giàu như vậy, thật là được tổ tiên phù hộ.
Mẹ Lạc nghe người ta nói địa vị hiện giờ của người nhà họ Đường, cũng giật mình. Hóa ra, nhà này giàu có như vậy.
Còn có một loạt xe kia, giá thấp nhất cũng là ba bốn trăm vạn, mẹ Lạc cảm thấy trái tim mình chịu không nổi, nhìn Đường Quả vui vẻ vô cùng.
Lúc Đường Quả đi, mẹ Lạc kéo tay Đường Quả, vẻ mặt lưu luyến.
Chị cả của Lạc Diệc Thành cũng lưu luyến, em trai khá lên, chị cả là cô cũng được thơm lây.
Mấy ngày hôm nay ở chung, cô cũng rất thích cô gái này.
Người dễ nói chuyện, không chê cô là một người nông dân, một tiếng một tiếng gọi chị cả rất thân thiết, còn tặng cô đồ trang điểm và trang sức, những trang sức kia cực kỳ đẹp.
Nếu như cô có dưỡng da, đeo lên nhất định sẽ rất đẹp.
Hai người lưu luyến nhìn Đường Quả, họ luyến tiếc.
"Mẹ, về sau nếu mẹ muốn đến thăm Diệc Thành và con, mẹ gọi điện thoại cho con là được, con nhờ người đặt vé máy bay." Đường Quả cười tủm tỉm nói.
Mẹ Lạc đau lòng nói, "Vé máy bay tốn nhiều tiền, lúc tới thăm các con mẹ ngồi xe buýt đi cũng được."
"Đi xe buýt quá mệt, thời gian lại dài, con có tiền, Diệc Thành cũng biết kiếm tiền, chẳng lẽ còn không trả được tiền vé của mẹ và chị cả sao? Anh ấy là do hai người nuôi lớn, hai người đến hưởng phúc là chuyện đương nhiên."
"Đúng vậy, mẹ, chị cả, nếu hai người muốn đến thì gọi cho con, để con đặt vé."
Lạc Diệc Thành mấy ngày nay thật sự rất vui, hắn ta đã rất lâu không có nhìn thấy mẹ và chị cả vui như vậy.
Lúc nhìn thấy họ vui vẻ nhận quà, trong lòng hắn ta có chút áy náy.
Vì kiếm tiền mua phòng kết hôn với Tiền Bối Bối, chính bản thân hắn ta cũng ăn mặc tiết kiệm, cũng quên luôn mẹ và chị cả của hắn đã vất vả cực khổ nuôi lớn hắn như thế nào.
Mấy năm gần đây, hắn ta không có chăm sóc tốt cho hai người thân đối xử tốt nhất với hắn ta.
Vẫn là Tiểu Quả nghĩ chu đáo, còn luôn miệng nói rằng những món đồ này là hai người họ cùng mua.
"Mẹ, sang năm con sẽ gây dựng sự nghiệp làm một mình, đến lúc đó nhất định sẽ càng có tiền, tương lai con sẽ mua nhà ở cho hai người, cho mẹ một căn, cho chị cả một căn, về sau người một nhà chúng ta ở cùng một tiểu khu, mỗi ngày đều có thể gặp nhau."
Mẹ Lạc cùng với chị cả Lạc cảm động nước mắt lưng tròng, Lạc Diệc Thành có tiền đồ, họ thật sự rất vui.
Chỉ là mấy năm nay, Lạc Diệc Thành vẫn luôn vội kiếm tiền để mua nhà kết hôn với Tiền Bối Bối. Quanh năm suốt tháng hắn không trở về được hai lần, trong lòng họ vẫn có chút khổ sở.
Bây giờ Lạc Diệc Thành có thể nghĩ như vậy, hơn một nửa là vì Đường Quả.
Hai người cảm kích mà nhìn Đường Quả, cưới một cô gái như vậy là đúng rồi, trước kia Lạc Diệc Thành sao có thể nghĩ nhiều đến thế.
Đường Quả đứng ở một bên, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên nói, "Chị cả, chị ở nhà cũng rảnh rỗi, hay là mỗi tháng chị giúp em thu mua thổ đặc sản trong thôn đi."
=====
Chương 28 (1043):
"Không phải là chị biết lái xe sao? Em sẽ dựa theo giá cả thị trường để trả cho chị, đến lúc đó mỗi tháng chị chỉ cần đem thổ đặc sản đưa qua cho em là được."
Ánh mắt chị cả Lạc sáng lên nhìn mẹ Lạc, hai người đều cảm thấy ý kiến này không tệ. Làm như vậy thì cô không những có thể thường xuyên vào thành thăm em trai, lại còn có thể kiếm tiền.
Hiện tại người bán thịt càng ngày càng nhiều, cô còn phải nuôi một đứa con gái, dù sao cũng không thể chỉ ở nhà theo chồng đi bán thịt được.
"Chị thật sự có thể sao?"
"Đương nhiên có thể rồi, đến lúc đó mẹ cũng có thể đi chung, nếu như mẹ cảm thấy đi xe vận tải lớn mệt mỏi, con có thể đặt vé máy bay cho mẹ, chị cả và những người khác cũng có thể đến cùng."
"Không mệt, không mệt... Không mệt chút nào." Mẹ Lạc vội vàng nói, "Vừa có thể tiết kiệm tiền, còn có thể đến chỗ các con, thật tốt."
Hiện tại con gái lớn cũng có công việc rồi, mẹ Lạc vui vẻ, có đứa con dâu này thật tốt.
Cuối cùng mẹ Lạc cùng chị cả Lạc kéo Lạc Diệc Thành dặn dò thật lâu, tóm lại chính là không được bạc đãi Đường Quả, không được làm cho con dâu tốt/em dâu tốt của họ tức giận, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.
Lạc Diệc Thành cảm thấy, hắn ta có khả năng không phải là con ruột, Đường Quả mới là con cưng trong lòng họ.
Hệ thống chỉ ở một bên nhìn, ký chủ đại đại nhà hắn đang làm một em dâu và con dâu "vô cùng đủ tư cách", trộm nói một câu: Đồ hư hỏng.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cách "hư" này của cô, thật sự không để cho người khác tìm ra sai lầm.
Cô chẳng qua chỉ là đối xử với người khác tốt một chút, lại không có làm tổn thương ai, nhưng những chuyện này đã ngầm chôn xuống tai họa rất lớn cho tương lai của Lạc Diệc Thành.
Lạc Diệc Thành nếu như không bị Tiền Bối Bối dụ dỗ thì sẽ không sao. Một khi hắn ta lại cùng Tiền Bối Bối dây dưa, ha hả... Chờ xem, xem hắn ta chết như thế nào.
Trong sự nhiệt tình của người thôn nhà họ Lạc, Đường Quả và Lạc Diệc Thành quay về.
Sau khi trở về thành, Lạc Diệc Thành rất nhanh tập trung làm việc, tưởng tượng đến những ngày tháng tốt đẹp hiện tại, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Một bên nỗ lực công tác, một bên tích góp kinh nghiệm, hắn giảm bớt thời gian tăng ca, thời gian còn thừa đều để chuẩn bị sang năm gây dựng sự nghiệp.
Mà Đường Quả, đương nhiên là vội đi kinh doanh những cửa hàng dưới danh nghĩa của cô rồi.
Cô vừa về đã cho người mua một chiếc xe vận tải lớn, lái đi thôn nhà họ Lạc giao xe vận tải lớn cho chị cả Lạc. Sau khi bàn xong tiền lương với chị cả Lạc, cô ấy bắt đầu chở hàng hóa đến cho Đường Quả.
Ở trong tiệm của Đường Quả có nhiều hàng hóa, chất lượng lại tốt, tất cả đều là thổ đặc sản ở nông thôn, mọi người đều để ý đến.
Sau khi hàng đến, cô đăng một bài viết lên vòng bạn bè*, cùng ngày có không ít phu nhân nhà giàu tới cửa hàng của cô chọn lựa hàng hóa.
*朋友圈: vòng bạn bè của Wechat, tương tự như newfeed của Facebook.
Đường Quả bảo dì Hứa dọn dẹp một căn phòng trống trong nhà. Mỗi một lần chị cả Lạc đến đây ở, Lạc Diệc Thành đều sẽ lấy cớ đi công tác, tăng ca gì đó. Dù sao thì cũng đến gần sáng hắn ta mới quay về, nếu thật sự không tránh khỏi, hắn ta chỉ có thể ngủ dưới đất.
Đường Quả vô cùng nguyện ý trợ giúp hắn che giấu những chuyện này, chị cả Lạc một tháng đến hai ba lần cũng không có phát hiện có chuyện gì không thích hợp.
Tháng thứ hai, mẹ Lạc cũng đi theo chị cả Lạc đến, nhìn thấy Đường Quả còn thuê người giúp việc, bà vội vàng nói, "Như vậy tốn kém lắm."
"Mẹ, mẹ nghĩ thử, con và Diệc Thành đều vội kiếm tiền, sao có thời gian làm những chuyện này? Chủ yếu là Diệc Thành, anh ấy tăng ca làm thêm giờ, căn bản không rảnh lo ăn cơm, hiện tại có dì Hứa, mỗi buổi trưa, tối có người đem cơm qua, như thế thì sẽ không để cho thân thể của anh ấy bị ảnh hưởng."
Mẹ Lạc nghe cũng cảm thấy đúng. Nếu như con trai bởi vì lo làm việc mà ảnh hưởng đến thân thể thì làm sao bây giờ.
=====
Chương 29 (1044):
Con dâu tài giỏi có khả năng kiếm tiền, còn kiếm được nhiều hơn Diệc Thành nhà bà, dù sao cũng không thể để người ta làm những việc này. Đây là con gái nhà giàu đó, mỗi ngày đều ở phòng bếp không phải là lãng phí sao?
"Nếu không thì mẹ đến giúp các con quét dọn vệ sinh, đưa cơm đưa đồ ăn, còn có thể tiết kiệm được một số tiền." Mẹ Lạc vẫn cảm thấy thuê người giúp việc quá lãng phí, mỗi tháng một vạn tệ, cho dù có tiền cũng không phải tiêu như vậy.
"Mẹ, mẹ vất vả hơn nửa đời, nuôi lớn Diệc Thành, hiện tại cuộc sống tốt rồi, sao con có thể để mẹ lo lắng những chuyện đó? Mẹ đến đây, vốn dĩ là nên hưởng phúc, làm việc nhà, đưa cơm đưa đồ ăn mệt biết bao nhiêu?"
Trong lòng mẹ Lạc cảm động, bây giờ con dâu ai không hy vọng có mẹ chồng giúp đỡ một chút, giúp bọn họ làm việc nhà, trông con, có ai sẽ nói đón mẹ chồng đến để hưởng phúc. Đứa con dâu này thật tốt.
"Mẹ, nếu mẹ đã đến rồi, hay là ở lại một thời gian đi. Chẳng qua gần đây Diệc Thành bận rộn làm việc, đến khuya mới có thể trở về, dù sao thì anh ấy cũng đang chuẩn bị cho sang năm gây dựng sự nghiệp. Con cũng rất bận, tiền trong tay của Diệc Thành nhất định không đủ. Con cũng đã kết hôn rồi, cũng không tiện hỏi xin gia đình, chỉ có thể vất vả một chút, kiếm nhiều một chút, hy vọng sang năm có thể đủ tiền để giúp đỡ cho việc anh ấy gây dựng sự nghiệp."
"Trừ bữa sáng cần mẹ đích thân làm, thì mỗi ngày dì Hứa sẽ nấu bữa trưa và bữa tối, việc trong nhà cũng không cần mẹ lo lắng. Mỗi ngày mẹ có thể ở nhà xem TV, cùng chị cả ra ngoài đi dạo, muốn mua gì thì đi mua."
Nói xong, Đường Quả lại đưa cho họ một chồng tiền.
Mẹ Lạc vội vàng từ chối, "Nhiều như vậy, con mau cất đi, Diệc Thành sau này còn phải gây dựng sự nghiệp, mẹ có tiền, con không cần đưa đâu."
"Mẹ cầm đi, đây là tâm ý của con cùng Diệc Thành, tuy rằng gây dựng sự nghiệp rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ việc hiếu thuận được." Đường Quả cũng thuận tiện đưa cho chị cả Lạc một ít, hai người cảm động không nói nên lời, nhà họ Lạc bọn họ đúng là được tổ tiên phù hộ. Nếu không thì bọn họ sao có thể gặp được người tốt như vậy, đã không chê họ còn để cho họ tới hưởng phúc.
Chị cả Lạc nhịn không được, hốc mắt đỏ lên, năm đó vì nuôi Lạc Diệc Thành, cô không thể không bỏ học, gả cho người chồng hiện tại.
Nói trong lòng không ấm ức là giả, nhưng cô có thể làm gì đây? Dù sao thì cô cũng không thể để cho mẹ vất vả như vậy.
Hiện tại thật tốt, em trai cưới một người em dâu, hiếu thuận hiểu chuyện, thông minh xinh đẹp, gia thế tốt, còn biết kiếm tiền, đối với họ còn tốt như vậy.
Hệ thống: Trời ạ, hư, quá hư, ký chủ thật biết chơi.
Hai người này cũng không phải loại người lương thiện gì, ký chủ đại đại là muốn lôi kéo toàn bộ người thân ở bên cạnh Lạc Diệc Thành về phía mình đây. Nó ngẫm lại trong tương lai Lạc Diệc Thành cùng Tiền Bối Bối sẽ vĩnh viễn sống ở dưới bóng ma của "Đường Quả một cô gái tốt như vậy", nó không biết nên biểu đạt tâm tình hiện tài của mình như thế nào.
Lạc Diệc Thành cũng không biết rõ những chuyện này.
Hai người ăn ý phối hợp, không để cho chị cả Lạc và mẹ Lạc phát hiện ra bọn họ là vợ chồng hữu danh vô thực.
Ban đầu Lạc Diệc Thành còn không được tự nhiên lắm, sau lại nghe Đường Quả nói rằng không cần để ý những chuyện này, chờ hắn ta quên Tiền Bối Bối lại bắt đầu, nếu không thì đối với ai đều không công bằng.
Trong lòng hắn cảm động, đồng thời cũng bớt đi không ít gánh nặng. Hơn nữa hắn cũng muốn gây dựng sự nghiệp, công việc lu bù, chuyện gì cũng quên mất.
Mẹ Lạc cùng chị cả Lạc sống ở nhà, hắn cũng không cần nhọc lòng, có dì Hứa nấu cơm, làm việc nhà, họ có thể thoải mái đi chơi.
Đường Quả cũng không cần bận tâm, cô thuê dì Hứa về chính là vì chuyện này.
=====
Chương 30 (1045):
Đối với người nhà họ Lạc, cô chỉ cần "nuông chiều" đến chết là được, dù sao thì cô cũng không thiếu tiền, hơn nữa vẫn là tiêu tiền của Lạc Diệc Thành. Hiện tại một tháng tiền lương của Lạc Diệc Thành là vài vạn, không phải là chia cho cô một nửa sao?
Cô dùng một vạn tệ thuê dì Hứa, tiền còn thừa thì thường thường đưa cho mẹ Lạc cùng với chị cả Lạc, hai người rất vui.
Mẹ Lạc mỗi tháng hầu như đều ở nơi này nửa tháng, còn làm quen với những bà ở dưới lầu. Họ tụ lại thành một nhóm với nhau, cùng nhau trò chuyện.
Mẹ Lạc nói gần nói xa đều nhịn không được khen rằng bà có một cô con dâu tốt.
Không bao lâu sau, những bà ở phía dưới tiểu khu này của Lạc Diệc Thành đều biết mẹ Lạc có một người con dâu vô cùng hiếu thuận, chính là cô gái rất xinh đẹp, cười lên càng đẹp, thỉnh thoảng còn chào hỏi bọn họ kia.
Hệ thống: Không có lời nào để nói.
Không chỉ có các bà dưới lầu biết, mà những người mà mẹ Lạc thường xuyên gặp khi đi công viên cũng đều biết. Dù đến nơi nào, mẹ Lạc cũng đều nhịn không được khen cô con dâu tốt của bà từ đầu tới cuối.
Thỉnh thoảng mẹ Lạc sẽ đến công ty của Lạc Diệc Thành đi dạo, đương nhiên là cũng khen con dâu tốt của bà.
Đừng nhìn mẹ Lạc đến từ nông thôn, trên thực tế bà là một người rất thông minh, hơn nữa hiện tại Đường Quả còn đưa bà đến cửa hàng mua quần áo, mua vòng tay, hoa tai vàng. Đương nhiên, những thứ này đều là dùng tiền của Lạc Diệc Thành mua.
Một bàn tay đeo một cái vòng tay vàng, một bàn tay đeo một cái vòng tay bạc, trên lỗ tai cũng là hoa tai vàng. Bà mặc quần áo theo phong cách phương tây, đi đến nơi nào đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Chị cả Lạc cũng học được cách trang điểm từ Đường Quả, bắt đầu từ từ bảo dưỡng, ngoại hình của cô vốn đã không kém, nhìn như trẻ thêm được mười tuổi.
Mẹ Lạc biết ăn nói, thỉnh thoảng đến công ty Lạc Diệc Thành thì rất được hoan nghênh, chủ yếu là do bà biết cách làm người, thường sẽ mang một ít thổ đặc sản trong nhà theo, lúc đến cũng là giờ nghỉ trưa, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.
Tóm lại, một người có thể nuôi lớn Lạc Diệc Thành như mẹ Lạc, không phải là một người đơn giản. Kết quả chính là, toàn công ty đều biết mẹ Lạc đối với Đường Quả hài lòng biết chừng nào.
Mấy ngày nay, Lạc Diệc Thành đối mặt với ánh mắt hâm mộ của các đồng nghiệp cũng có chút không thể hiểu được.
Nếu cuộc sống vẫn cứ tiếp tục bình tĩnh như vậy, các đồng nghiệp của Lạc Diệc Thành đều cho rằng Lạc Diệc Thành nhất định sẽ hạnh phúc cả đời, mẹ Lạc và chị cả Lạc cũng cho rằng sẽ như thế.
Nhưng Lạc Diệc Thành là nam chính của thế giới này, Tiền Bối Bối mới là nữ chính của thế giới này, hai người coi như là trời xui đất khiến bỏ lỡ, kiểu gì cũng sẽ gặp lại.
Một ngày nọ, trong lúc Lạc Diệc Thành tan làm lái xe về nhà, vừa lúc thấy được Tiền Bối Bối thất hồn lạc phách, bị người đi xe đạp điện tông trúng ở trên đường cái.
Hắn ta không thể không dừng xe lại, vội vàng qua đi đỡ Tiền Bối Bối, nhìn cánh tay của Tiền Bối Bối, còn có miệng vết thương ở trên đùi, trái tim nhói lên không rõ lý do.
Lúc ấy hắn ta không để ý gì nữa, lập tức ôm lấy Tiền Bối Bối vào trong xe, đưa cô đi bệnh viện.
Hôm đó hắn không có tăng ca, chờ tới bệnh viện, vào lúc mà Tiền Bối Bối kiểm tra, hắn ta gọi điện thoại cho Đường Quả, nói lời nói dối đầu tiên kể từ ngày bọn họ kết hôn.
"Tiểu Quả, công ty có chút việc, cần tăng ca."
"Tôi khả năng... Sẽ đến khuya mới về." Trong lòng Lạc Diệc Thành mang theo áy náy vì nói dối, vào khoảnh khắc chớp mắt mà hắn ta nhìn thấy Tiền Bối Bối kia, hắn ta nhận ra rằng trong lòng mình vẫn là không quên được Tiền Bối Bối, rốt cuộc đã nhiều năm tình cảm như vậy.
Mấy ngày nay, hắn ta chỉ là bận quá, mới có thể không có suy nghĩ đến cô ấy.
Nhìn thấy Tiền Bối Bối gầy đến như vậy, hắn rất khó chịu, rất áy náy, rất hối hận, còn rất đau lòng.