Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 46 (1061):
"Tuy rằng hiện tại nó làm ăn cũng không tệ, nhưng sao có thể vượt qua được những người có mặt ở đây ngày hôm nay? Ở trước mặt những người này, nó chẳng là gì cả, Bối Bối, nó đã kết hôn hai năm rồi. Năm nay con đã hai mươi chín, nếu con lại tiếp tục đợi thì sao mà gả được nữa."
Ngưu Kim Lan tận tình khuyên bảo, "Người đàn ông Lạc Diệc Thành kia có gì tốt chứ, coi như là trong lòng con còn có hắn, con nhìn nó đứng ở nơi đó, căn bản là một chút cũng không nhìn đến con. Bối Bối của nhà chúng ta đẹp như vậy, nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Lạc Diệc Thành. Những người đàn ông ở đây đều tốt hơn Lạc Diệc Thành, Tổng giám đốc Lâm vừa nãy cũng không tệ, Bối Bối, có muốn qua làm quen lại không?"
Tiền Bối Bối bị nói có chút phiền, cô ta đẩy Ngưu Kim Lan ra, hai mắt đỏ bừng. Cô ta nói, "Mẹ, ở trong lòng con, ai cũng đều kém Lạc Diệc Thành. Con thật hối hận, vì sao lúc trước lại nghe mẹ uy hϊếp, tại hôn lễ ngày hôm đó đưa ra một quyết định ngu xuẩn như vậy. Cho dù thành tựu của Lạc Diệc Thành ra sao, con đều thích anh ấy."
"Mẹ, nếu như không phải bị mẹ ngăn cản, con và Diệc Thành đã sớm kết hôn, nói không chừng đã có con rồi. Hai năm nay con không về nhà, mẹ, chẳng lẽ mẹ không có nghĩ tới lý do sao?"
Khuôn mặt của Tiền Bối Bối có chút bi thương, "Hơn một năm qua, mẹ không lo lắng cho con, vẫn là con chủ động gọi điện thoại hỏi thăm chuyện trong nhà. Hai tháng này, mẹ mới thường xuyên liên hệ với con, khuyên con về nhà. Mẹ, mẹ cho rằng con thật sự không biết mẹ đang nghĩ gì sao?"
Ánh mắt của Ngưu Kim Lan có chút trốn tránh, "Bối Bối, mẹ đây là...... Đây không phải là do mẹ lo lắng con ở bên ngoài bị người ta ức hϊếp sao? Hơn nữa con ở bên ngoài lâu như vậy, cũng nên về nhà mà?"
"Trước đó mẹ không nói chẳng qua là vì mẹ biết con vẫn đang tức giận. Bây giờ Lạc Diệc Thành cũng đã kết hôn, Bối Bối, con đừng nói với mẹ là con còn muốn có chuyện gì với nó chứ?"
Tiền Bối Bối nâng cằm lên, cô ta nói, "Con không tin Diệc Thành thật sự bỏ được con. Hai năm trước, con đã đánh cược với anh ấy, cho chúng con thời gian ba năm. Chỉ cần con không thể quên được anh ấy, anh ấy cũng không thể quên được con, chúng con sẽ ở bên nhau một lần nữa."
"Điên rồi, con điên rồi sao." Ngưu Kim Lan trừng lớn mắt, "Cho nên, con còn muốn đợi đến ba mươi tuổi, đến lúc đó thì thành gái già rồi."
"Vì Lạc Diệc Thành, con bằng lòng đánh cược một lần. Mẹ, là em trai muốn kết hôn, trong nhà mua phòng mới, không đưa nổi lễ hỏi nên mẹ mới chờ không kịp muốn tìm đàn ông có tiền. Mặc kệ nhân phẩm, tướng mạo, ham mê của đối phương như thế nào, chỉ cần họ có tiền thì mẹ sẽ gả con đi?"
"Bối Bối, sao con có thể nghĩ như vậy, dù mẹ làm bất cứ chuyện gì thì đó cũng là vì muốn tốt cho con. Con nghĩ thử xem, gả cho đàn ông có tiền dù sao cũng tốt hơn so với gả cho một thằng khố rách áo ôm đúng không?"
"Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa."
Tiền Bối Bối cầm túi đi vào toilet, đi hai bước, cô ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ngưu Kim Lan, vẻ mặt quyết tuyệt, "Con có thể khẳng định, một năm sau con sẽ không quên Lạc Diệc Thành, nếu như anh ấy cũng không quên con, vậy thì con nhất định sẽ ở bên anh ấy. Nếu như...... Anh ấy thật sự quên con, thích Đường Quả, như vậy thì đời này con sẽ không lấy chồng."
Ngưu Kim Lan nghe được Tiền Bối Bối nói như vậy, thiếu chút nữa giận điên lên.
Bà ta ở trên đường bật thốt lên, "Tiền Bối Bối, sao con có thể không cưới? Con có biết hôm nay để có thể đến nơi này, mẹ và dì cả của con nói chuyện đến mỏi cả miệng không? Nếu như chuyện này không thành thì sao mẹ có thể ngẩng đầu trước mặt dì cả của con đây?
"Tùy mẹ, dù sao cũng đều mất mặt rồi, mẹ tự xử lý đi."
=====
Chương 47 (1062):
Ngưu Kim Lan thật không nghĩ tới, Tiền Bối Bối mà từ nhỏ đến lớn rất được lòng người, bà ta nói cái gì nghe cái đó lại có thể chống lại bà ta.
Bà ta bị tức đến ngất đi, ở ngoài mắng hai câu. Nhưng khi bà ta nhìn thấy có người tiến đến, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình thì mặt bà ta đỏ lên, vội vàng dùng túi che mặt rời đi.
"Đứa con gái chết tiệt này, phải tốn thêm tiền làm của hồi môn, mày không chịu gả thì tiền lễ hỏi của Trình Trình biết làm sao bây giờ.
Thấy hôm nay không có cách nào khác, Ngưu Kim Lan chán chường rời khỏi tiệc rượu. Bà ta phải về nghĩ biện pháp làm sao để cho Tiền Bối Bối đồng ý lấy chồng.
Tiền Bối Bối cảm thấy lúc này hẳn là Ngưu Kim Lan đã đi rồi nên mới đi ra khỏi toilet.
Rẽ ở một góc, cô ta nhìn thấy Lạc Diệc Thành đứng trong góc nhỏ, nhớ tới chuyện vừa nãy, những ấm ức trong lòng cô ta mạnh mẽ dâng lên.
Hai năm nay, cô ta thường xuyên trộm nhìn Lạc Diệc Thành, chẳng qua là thời gian nhìn thấy khá ít.
Có đôi khi, chỉ có thể nhìn một chút từ xa, bởi vì công ty của Lạc Diệc Thành càng ngày càng phát triển, bây giờ hắn ta đi tới chỗ nào đều sẽ có một đám người đi theo.
Cô ta căn bản là không đến gần được, còn có thể nhận lấy các loại ánh mắt kỳ quái.
Từ sau sự việc trong hôn lễ ngày hôm đó, cô ta đã hiểu được một vấn đề là ở bên ngoài không có việc gì tệ hơn là làm đàn ông mất mặt.
Lúc trước cũng là do cô ta nhất thời hồ đồ, nếu không thì sao cô ta lại có thể thật sự nghe lời mẹ của mình khiến cho Lạc Diệc Thành khó xử trước mặt mọi người chứ?
Nếu không thì Lạc Diệc và cô ta cũng sẽ không giống như bây giờ, rõ ràng là hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau. Những ngày tháng sống trong đau khổ này, cô ta sắp không kiên trì nổi rồi.
"Diệc Thành, sao anh lại ở đây?" Tiền Bối Bối nhìn Lạc Diệc Thành, người đàn ông này so với hai năm trước càng khiến cho người ta mê muội hơn.
Lạc Diệc Thành đã sớm ở chỗ này, phải nói là hắn ta còn đến trước Ngưu Kim Lan một bước. Những lời lúc nãy Ngưu Kim Lan nói với Tiền Bối Bối hắn ta đều nghe hết.
Hắn ta cho rằng thời gian hai năm đã làm cho Tiền Bối Bối quên mất hắn rồi, vậy thì hắn cũng không cần dùng hết sức quên đi cô ấy, chỉ cần dùng thời gian làm hao mòn, vậy thì hắn ta có thể sống cuộc sống yên bình với Đường Quả.
Bây giờ hắn ta sống rất tốt, có thể một lòng tập trung vào công việc, ở trong nhà thì Đường Quả đã quản lý mọi chuyện có trật tự rồi.
Có được một người vợ như vậy là vận may của hắn ta. Đồng thời, những tháng tựu mà hắn ta có được bây giờ ở trong mắt của Đường Quả cũng không tính là gì, không nói đến việc phần lớn cổ phần trong công ty đều là của cô. Thật ra thì cô cũng không rảnh hơn hắn ta là bao.
Hắn ta đã sớm nghĩ kỹ, chờ hắn ta quên Tiền Bối Bối hoặc là Tiền Bối Bối kết hôn, hắn ta sẽ cùng Đường Quả sống thật tốt, sẽ không còn nghĩ đến những thứ không nên nghĩ kia nữa.
Hôm nay ở tiệc rượu nhìn thấy Tiền Bối Bối, những yêu thương hắn ta kìm nén trong hai năm nay, tại thời điểm này lại bùng lên. Nhất là vào lúc hắn ta ở một bên nhìn thấy Tiền Bối Bối được giới thiệu cho Tổng giám đốc Lâm kia, thiếu chút nữa hắn ta đã lao ra. Nhưng cuối cùng, nhớ tới thân phận bây giờ của mình, hắn ta dừng lại.
Nhìn thấy Tiền Bối Bối chạy đi toilet, hắn ta đi theo đường tắt trốn ở một góc, định tìm cơ hội hỏi cô ấy có cần giúp đỡ không.
Kết quả hắn ta nghe được những lời mà Ngưu Kim Lan nói kia mới biết hai năm nay Bối Bối còn khổ hơn hắn ta tưởng tượng.
"Diệc Thành, anh là một người bận rộn, sao lại ở chỗ này?"
Tiền Bối Bối thấy Lạc Diệc Thành chỉ nhìn cô ta chăm chú mà không nói lời nào, lại hỏi. Không đợi Lạc Diệc Thành trả lời, cô ta đã nói, "Diệc Thành, đã qua hai năm rồi, anh quên em chưa?"
"Đầu óc của Lạc Diệc Thành còn có chút mơ hồ, hắn ta trả lời theo bản năng, "Không có......" Chờ hắn ta phản ứng lại thì vẻ mặt có chút ảo não, "Bối Bối, chúng ta không thể quay lại."
=====
Chương 48 (1063):
"Diệc Thành, nghe được anh nói rằng anh không quên em, em rất vui vẻ. Tiền Bối Bối cúi đầu cười, "Em cũng không quên anh, mỗi ngày em đều nhớ anh, thậm chí sẽ ở trong góc trộm nhìn anh. Trong hai năm qua, em nhìn xem thấy anh càng ngày càng ưu tú, trong lòng em cũng càng ngày càng buồn. Điều này giống như càng ngày anh càng cách xa em vậy. May mắn chính là đến bây giờ anh còn chưa quên em."
"Bối Bối, chúng ta thật sự không thể quay lại rồi."
"Diệc Thành, anh đã đồng ý với em cho chúng ta thời gian ba năm. Tiền Bối Bối nâng khuôn mặt gầy gò tái nhợt lên, nhìn Lạc Diệc Thành, trong lòng cô ta nhói đau, "Diệc Thành, anh muốn đổi ý sao?"
"Em biết mẹ em vô cùng cực khổ đưa em đến tiệc rượu này để giới thiệu em cho một người đàn ông có tiền nhưng vừa già vừa xấu. Cho dù biết như vậy nhưng em cũng không hề do dự mà đến, bởi vì em nghe bọn họ nói là anh nhất định sẽ có mặt ở tiệc rượu này, cho nên em mới đến. Em chính là muốn gặp anh một lần, ở gần để hỏi lại anh, thời gian hai năm đã qua, anh đã quên em chưa?"
"Nếu như anh đã quên em, vậy thì em chọn rời đi. Nhưng, nếu như anh không quên em, em bằng lòng tiếp tục chờ đến thời khắc cuối cùng."
Nhìn thấy Tiền Bối Bối như vậy, những lời đến bên miệng của Lạc Diệc Thành cũng không nói ra được. Nhớ tới Ngưu Kim Lan nói lúc nãy, hắn ta nói, "Nếu như em gặp phiền toái gì có thể tới tìm tôi."
"Em không có phiền phức gì cả."
"Thế nhưng là... Vừa rồi mẹ của em..."
Ánh mắt của Tiền Bối Bối sáng lên, "Anh cũng đã nghe sao? Không sai, mẹ em quả thật là muốn gả em cho một người đàn ông có tiền, không quan tâm đến tướng mạo và tuổi tác của người đó, chỉ cần có thể đưa ra được lễ hỏi. Khoản lễ hỏi này là để chuẩn bị cho em trai Tiền Trình Trình của em."
"Diệc Thành, anh nói xem việc này có buồn cười hay không chứ? Anh yên tâm, em sẽ không nghe bà ấy, trong lòng em chỉ có anh. Nếu như bà ấy thật sự bức em, vậy thì em liều chết không theo. Cả đời này của Tiền Bối Bối em, hoặc là gả cho Lạc Diệc Thành, hoặc là cả một đời đều không cưới."
Lạc Diệc Thành cũng không biết nên nói gì cho phải, Tiền Bối Bối làm cho hắn ta cảm động, thế nhưng bọn họ không thể nào quay lại.
Thời gian ba năm kia chẳng qua là do hắn ta cho rằng thời gian ba năm đủ để cho hai người bọn họ đều quên đi đoạn tình cảm này. Hắn ta tuyệt đối không ngờ rằng, Tiền Bối Bối yêu hắn sâu đậm như vậy, hắn ta cũng không quên mất Tiền Bối Bối.
Hiện tại thời gian còn lại một năm, thật ra thì hắn ta cũng không thể quên Tiền Bối Bối.
Nhớ tới Đường Quả tốt như vậy, trong lòng của hắn cực kỳ mâu thuẫn. Nếu như hắn ta vì lời hẹn ước ba năm này mà không thể quên được Tiền Bối Bối, vây thì quá không công bằng với Tiểu Quả rồi. Nếu như nuốt lời với Tiền Bối Bối, vậy thì chính là có lỗi với cô ấy.
"Diệc Thành, anh không cần khó xử, không phải còn một năm sao? Một năm sau, nói không chừng anh đã quên em, hoặc là yêu Đường Quả thì sao? Đến lúc đó thì hai ngươi có thể ân ân ái ái cả một đời, mà em cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của hai người."
Nghe thấy tiếng nói tái nhợt trống rỗng của Tiền Bối Bối, Lạc Diệc Thành cảm thấy đau khổ, hắn ta chỉ nói, "Em có khó khăn gì nhất định phải tới tìm tôi."
"Em biết rồi, Diệc Thành, nếu em có khó khăn gì thì người mà em nghĩ đến nhất định chỉ có anh, cũng chỉ có anh chịu giúp em. Anh yên tâm đi, mẹ không dám làm gì em đâu."
...
"Cô Đường, cô thấy năng suất làm việc của tôi thế nào?"
Không có ai biết, Đường Quả và người mang tiếng xấu trong giới luật sư - Luật sư Cổ đang núp ở trong một căn phòng nhìn điện thoại, cảnh trên điện thoại lại chính là cảnh Lạc Diệc Thành nói chuyện với Tiền Bối Bối.
"Cô Đường, cô đã nghe được hết chưa? Đương nhiên, nếu chỉ nghe thì thật ra Lạc Diệc Thành cũng không có thói xấu gì lớn, nhưng cô nhìn thần thái, động tác của hắn ta..."