Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 52 (1067):
Cô cũng không thể vì chán ghét nên mới ủng hộ hắn đúng không? Không có người vô vị như vậy.
Hệ thống: Có, ký chủ của nó chính là người vô vị như vậy đấy.
Sau lần tiệc rượu này, Lạc Diệc Thành cũng biết được mẹ Lạc và chị cả Lạc thay đổi rất nhiều, phàm là tiệc rượu gì cần người nhà xuất hiện tiệc thì hắn ta và Đường Quả đều sẽ đưa hai người theo.
Hai người họ cũng đã quen với những trường hợp như vậy, nhờ hai năm qua Đường Quả mời nhiều giáo viên đến cho hai người, trên cơ bàn thì hai người đã thoát khỏi sự quê mùa của nông thôn, cho dù là cách ăn nói hay là thói quen đều có thay đổi cực lớn.
Đương nhiên, lúc mẹ Lạc nói chuyện phiếm với các bác gái dưới lầu thì vẫn rất bình thường.
Chẳng qua dù mẹ Lạc ăn nói bình thường, nhưng lời lẽ đã không giống trước nữa. Tuy vậy những bác gái cũng sẽ không vì chuyện này mà xa lánh mẹ Lạc.
Đầu óc của mẹ Lạc nhanh nhẹn hơn nhiều người trẻ tuổi, ở chung với các bạn hàng xóm rất tốt, bà rất biết cách cư xử với người khác.
Chị cả Lạc cũng không phải là một kẻ ngu, cô tận dụng việc gặp gỡ với những người ở tiệc rượu kia giúp người đàn ông của cô bán không ít thịt heo. Đúng vậy, là thịt heo, người đàn ông của cô sợ rằng nếu bây giờ không cố gắng thì cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp chạy mất, cho nên đã thành lập trại nuôi heo. Trại nuôi heo này chia thành heo công nghiệp và heo thả rông trên núi. Thịt heo mà cô bán lấy từ một ít heo thả rông trên núi.
Đường Quả không để ý mấy chuyện đó. Hiện tại cô rất hưởng thụ loại trò chơi này, mẹ Lạc và chị cả Lạc đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, hai người phụ nữ này cũng không phải đơn giản. Chỉ có đã từng có lại mất đi, mới biết được thứ gì là quý giá nhất.
Mẹ Lạc đã từng có được một đứa con dâu có tiền, xinh đẹp, đối xử tốt với bà, đưa bà vào giới thượng lưu lại không hề chê bai bà. Đã như vậy, liệu bà còn có thể chấp nhận được một đứa con dâu bình thường sao?
Chị cả Lạc cũng đã từng có được một cô em dâu dạy cô trang điểm, đưa cô đi học, mở mang tầm mắt liệu còn có thể chấp nhận được một đứa em dâu không giúp được gì sao? Đứa em dâu này không thể so sánh được.
Lạc Diệc Thành đã từng không cần phải lo lắng việc trong nhà, chỉ cần an tâm phấn đấu. Cho dù trong công ty gặp phải vấn đề gì, hắn ta đều có thể về nhà tìm người vợ hoàn mỹ kia để thảo luận, chắc chắn sẽ có kết quả. Tài chính của công ty xảy ra vấn đề, cần nhiều tiền để đầu tư cái gì, chỉ cần thương lượng một tiếng với người vợ hoàn mỹ kia thì ngày thứ hai sẽ có một khoản tiền lớn đầu tư vào công ty. Cô ấy có thể quản lý mọi chuyện trong nhà ngay ngắn rõ ràng, còn có thể trợ giúp cho sự nghiệp của hắn ta.
Khi hắn ta đã mất đi một người vợ hoàn mỹ như vậy, liệu còn có thể ở chung một chỗ với tình yêu đích thực mà hắn ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thì sẽ hiểu rằng, có nhiều thứ thật sự là cầu cũng cầu không được, cái gì gọi là hối hận, cái gì gọi là mất đi.
Đường Quả chống cằm, liếc mắt nhìn những bức ảnh mới nhất mà Cổ keo kiệt mới gửi cho cô. Không phải ảnh gì khác, đều là ảnh Lạc Diệc Thành gặp mặt Tiền Bối Bối.
Nơi mà Tiền Bối Bối đi làm đã thay đổi. Thật ra thì có thể nói, chỉ cần Lạc Diệc Thành đến chỗ nào, Tiền Bối Bối rất nhanh sẽ tìm một công ty ở gần đó để làm. Cũng bởi vì như vậy nên hơn hai năm qua, sự nghiệp của Tiền Bối Bối không có gì xuất sắc.
Thứ nên học cô ta không có học được, người nên kết bạn thì cô ta cũng không kết bạn với người ta.
Bây giờ cô ta đã hai mươi chín, mỗi một lần nhậm chức thì chức vị của cô ta đều rất bình thường. Nhưng cô ta không thèm để ý đến những thứ này, cô ta chỉ để ý đến Lạc Diệc Thành mà thôi. Chỉ cần có thể ở gần Lạc Diệc Thành một chút thì cô ta đã thỏa mãn.
Cô ta tin tưởng rằng một năm sau Diệc Thành cũng sẽ không quên cô ta, đến lúc đó bọn họ có thể khổ tận cam lai.*
*Khổ tận cam lai: Thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới
Lúc này, điện thoại di động của Đường Quả vang lên, ba chữ "Cổ keo kiệt" to tướng vô cùng dễ thấy.
"Cô Đường, cô đã xem ảnh chưa?"
=====
Chương 53 (1068):
"Tôi xem rồi." Đường Quả miễn cưỡng tựa ở trên ghế salon, "Gần đây bọn họ gặp mặt có hơi 'nhiều'."
"Cô Đường, về chữ 'nhiều' này, tôi cần phải phổ cập khoa học với cô một chút, 'nhiều' chính là thường xuyên, khoảng cách thời gian ngắn. Loại giống như bọn họ, một ngày gặp mặt hai ba lần đã không thể gọi là thường xuyên nữa, cái này căn bản là mỗi giờ mỗi khắc rồi."
"Ừm, đúng nhỉ, luật sư Cổ nói có lý."
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Đường Quả, Cổ Diệp thấy không ổn, nhưng anh vẫn duy trì giọng nói vô cùng lễ phép. Anh hỏi thăm, "Như vậy thì Cô Đường, cô chuẩn bị lúc nào ly hôn?"
"Bọn họ chỉ là mỗi ngày trò chuyện, nhìn những hình này có thể thấy bọn họ có duy trì khoảng cách nhất định, điều này có thể trở thành lý do vượt quá giới hạn sao?"
Cổ Diệp cắn răng: "Quả thực là không thể."
"Cho nên, luật sư Cổ, tôi phải làm phiền anh chú ý đến họ nhiều hơn, nếu không có đủ chứng cứ thì không dễ ly hôn rồi. Tôi có nhiều cổ phần trong công ty như vậy, nếu như ly hôn một cách hòa bình thì hắn ta sẽ chiếm được không ít. Luật sư Cổ, ngay từ đầu chúng ta đã nói, một đồng tôi cũng không muốn cho hắn ta."
"Tất nhiên là tôi sẽ không quên mỗi một câu nói của Cô Đường rồi." Nghe được rằng Đường Quả không bằng lòng chia cho Lạc Diệc Thành một đồng, tâm trạng của Cổ Diệp tốt hơn, giọng nói có chút vui vẻ, "Tôi làm việc thì Cô Đường cứ yên tâm đi, tôi cam đoan những tài sản dưới danh nghĩa của cô hắn ta không được chia một chút nào, cô còn lấy được trong tay hắn ta không ít."
"Lấy một nửa của hắn ta là được rồi." Đường Quả cười tủm tỉm nói.
Nếu cô lấy hết thì không còn gì vui nữa, không có chênh lệch giai cấp sao có thể thấy được sự chênh lệch của Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành cơ chứ, sao có thể khiến cho mẹ Lạc và chị cả Lạc lý trí mà ghét bỏ bối cảnh gia đình của Tiền Bối Bối được?
Lạc Diệc Thành phải có tiền, đương nhiên không cho phép hắn ta có nhiều tiền hơn cô, hơn nữa hắn ta còn phải cố gắng kiếm tiền cho cô nữa.
Ánh mắt của cô nhắm lại, nói như vậy, đến lúc đó ly hôn, cô còn chưa thể quá ngang ngược được. Ngón tay của Đường Quả không ngừng gõ trên mặt bàn, đột nhiên cô nhớ tới hai người anh trai ruột của mình thì trong lòng sáng tỏ. Chuyện lấy tài sản cứ để cho hai anh trai đi làm, đến lúc đó cô chỉ cần giả ngây giả ngô là được rồi.
Như vậy thì cô không thể ngang ngược, vẫn nên giả vờ yếu đuối đáng thương, nghĩ lại thấy thật tuyệt!
Hệ thống: Thật tuyệt nha.
"Cô Đường?"
"Luật sư Cổ, nếu không có chuyện gì thì chúng ta kết thúc trò chuyện đi. Phía Lạc Diệc Thành có tin tức gì mới nhất anh nhớ kỹ gửi ngay cho tôi. Đúng rồi Luật sư Cổ, sau này nếu có người hỏi ai bảo anh làm như vậy thì anh bảo là người nhà họ Đường."
Khóe môi Cổ Diệp khẽ cong, "Cô Đường yên tâm đi, tôi luôn nói với thuộc hạ là người nhà họ Đường làm, lấy cớ là người nhà họ Đường sợ cục cưng quý giá của họ bị thiệt thòi nên mới tìm tôi."
Hệ thống: [Ký chủ, người đàn ông này thật giỏi tính toán.]. Lúc đầu nó muốn cho Cổ Diệp một ít thuốc nhỏ mắt, nhưng nó tuyệt không ngờ mình lại thấy được vẻ mặt hài lòng của ký chủ đại đại, đúng là gặp quỷ.
"Luật sư Cổ làm việc quả nhiên khiến cho tôi yên tâm."
"Đương nhiên rồi, tôi toàn tâm toàn ý làm việc cho Cô Đường, không thể mắc một sai lầm nào." Nói đùa, đây chính là cô vợ trẻ của anh trong tương lai, anh có thể không nghiêm túc sao?
Tài sản của cô vợ trẻ sao có thể chia cho người ngoài chứ? Cô vợ trẻ không đau lòng thì anh đau lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Cổ Diệp ngồi ở văn phòng buồn vô cớ ngắm nhìn cảnh bên ngoài, anh quay đầu nhìn lịch, sang năm anh đã ba mươi tuổi, lúc nào mới có thể kết hôn đây.
=====
Chương 54 (1069):
Đường Quả không biết người nào đó muốn kết hôn đến điên rồi, hiện tại cô đang nhập vai đau khổ mà không thể thoát ra được, chơi rất vui.
Hệ thống thấy năng lượng đang từ từ dâng lên thì vô cùng vui vẻ. Nhưng khi nó thấy ký chủ đại đại của nhà mình càng ngày càng biếи ŧɦái thì nó cảm thấy tội nghiệp cho nam nữ chính của thế giới tiếp theo.
Hi vọng nam nữ chính của thế giới tiếp theo không làm chuyện gì có lỗi với ký chủ đại đại, chỉ cần không làm chuyện có lỗi với ký chủ đại đại thì họ chắc chắn có thể chung sống hòa bình rồi.
Đối mặt với ký chủ đại đại biếи ŧɦái như vậy, nó luôn cảm thấy khá sợ, nhất là sau khi ký chủ nổi lên kỹ năng đóng vai nhân vật thì nụ cười khi xử người khác thật dọa người! Hệ thống sợ hãi.
Lạc Diệc Thành đã cố gắng hạn chế gặp mặt Tiền Bối Bối, nhưng nơi mà cô ta đi làm lại rất gần với công ty của hắn ta. Nếu như nhìn thấy nhau thì hắn ta cũng không thể không chào hỏi được.
Thỉnh thoảng nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Tiền Bối Bối, hắn ta không thể nhẫn tâm.
Hắn ta biết rõ rằng bàn thân mình không có quên Tiền Bối Bối. Nhưng bây giờ hắn ta không thể làm quá nhiều, nhiều nhất là có thể giúp đỡ Tiền Bối Bối trong công việc một chút mà thôi.
Có một lần, trong lúc hắn ta vô tình đi đến một tầng ở công ty của Tiền Bối Bối, vừa hay bắt gặp cảnh Tiền Bối Bối bị lãnh đạo làm khó, hắn ta không nhịn được nên giúp Tiền Bối Bối nói mấy câu. Từ sau lần đó, hắn ta thường xuyên chú ý đến cuộc sống của Tiền Bối Bối.
Thỉnh thoảng nghe được tin tức về Tiền Bối Bối, hắn ta động lòng nên âm thầm giúp đỡ cô ta một chút.
Nhìn thấy lãnh đạo của Tiền Bối Bối lộ ra vẻ mặt mờ ám, hắn ta cũng không giải thích quá nhiều. Chỉ cần người ta không nói ra ngoài thì có lẽ hiểu lầm này có thể giúp cho cuộc sống của Tiền Bối Bối tốt hơn rất nhiều.
Sau này, hắn ta quả nhiên thấy Tiền Bối Bối vui vẻ hơn. Nhưng không lâu sau đó, hắn ta lại phát hiện Tiền Bối Bối không còn vui vẻ nữa. Hắn ta tìm cơ hội hỏi thăm, nhưng Tiền Bối Bối cũng không nói thêm gì với hắn ta, chỉ nói là chuyện trong nhà.
Hắn ta ép bản thân mình không được nghĩ, không được quan tâm, nhưng trong đầu lại hiện lên bộ dạng đáng thương và bất lực của Tiền Bối Bối. Cuối cùng hắn ta vẫn thuê người đi điều tra về chuyện trong nhà của cô ta.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Lạc Diệc Thành cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tiền Bối Bối lại sống không tốt rồi. Hóa ra là Tiền Trình Trình muốn kết hôn, nhưng người nhà họ Tiền đã mua nhà mới ở nơi tốt nhất trong thành phố này rồi mà nhà gái còn đòi thêm mấy chục vạn lễ hỏi.
Người nhà họ Tiền không đưa ra được đủ tiền, chỉ có thể chú ý đến Tiền Bối Bối.
Mấy năm trước, hắn ta cũng bởi vì không đưa ra được lễ hỏi nên thiếu chút nữa là mất mặt, đến cuối cùng thì hắn ta và Tiền Bối Bối mỗi người một ngả.
Thật ra hắn ta khá ghét người nhà họ Tiền, nhưng nghĩ đến Tiền Bối Bối thì hắn ta lại cảm thấy cô ấy đáng thương. Lúc trước Bối Bối cũng là người bị hại, người nhà họ Tiền muốn lễ hỏi hơn phân nửa cũng là bởi vì Tiền Trình Trình.
Hắn ta nhìn chăm chú vào tư liệu điều tra, nhìn thật lâu, cuối cùng hắn ta gọi một số điện thoại mà đã lâu rồi hắn ta không gọi đến.
"Alo, ai vậy? Giọng nói của Ngưu Kim Lan vẫn cay nghiệt như trước, hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Lạc Diệc Thành im lặng mấy giây, hắn ta nói, "Là tôi, Lạc Diệc Thành."
"Lạc..... Lạc Diệc Thành?? Cậu gọi điện thoại tới làm gì?" Giọng điệu của Ngưu Kim Lan không hề tốt, có thể nghe ra được bà ta muốn tức giận, nhưng không biết bà ta nhớ lại chuyện gì đó nên mới nhịn xuống, "Hóa ra là Tổng giám đốc Lạc, cậu gọi điện thoại đến có chuyện gì không? Tìm Bối Bối của chúng tôi sao? Tổng giám đốc Lạc, cậu cũng kết hôn rồi, lại tìm Bối Bối của chúng tôi thì không tốt lắm đâu, Bối Bối của nhà chúng ta là cô gái đàng hoàng tử tế, sẽ không làm kẻ thứ ba phá hoại nhà người khác, cũng sẽ không làm vợ lẽ của nhà mấy người, cậu đừng làm hại Bối Bối nhà chúng tôi."