(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1079

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh





Chương 64 (1079):

"Lần họp lớp này sẽ đưa theo thành viên gia đình, Diệc Thành, anh muốn dẫn Đường Quả đi sao?" Tiền Bối Bối hỏi.

Lạc Diệc Thành im lặng, hắn ta nhìn Tiền Bối Bối, lắc đầu, "Không cần dẫn đi đâu." Thời gian chỉ còn lại nửa tháng, hắn ta có thể chắc chắn rằng chỉ vẻn vẹn nửa tháng thì mình không thể nào quên Tiền Bối Bối được.

Kỳ hạn vừa đến, hắn ta chuẩn bị ngả bài với Đường Quả.

Đường Quả là một cô gái dịu dàng lương thiện, hẳn cô ấy có thể hiểu cho hắn. Ba năm qua, hắn đã rất cố gắng quên đi Tiền Bối Bối, nhưng hắn không làm được.

Hắn thật sự làm không được, cho nên hắn không có cách nào tiếp tục với Đường Quả nữa.


Hắn không tiếp nhận được Đường Quả, cũng không quên được Tiền Bối Bối. Nếu bọn họ cứ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này thì đối với ai cũng không tốt cả.

Tiểu Quả còn trẻ, cô ấy có thể tìm được người càng tốt hơn, bọn họ đúng là không có duyên phận.

Tiền Bối Bối thở phào một hơi, nói, "Diệc Thành, còn nửa tháng nữa là đến kỳ hạn ba năm rồi. Diệc Thành, trong tim, trong mắt, trong đầu của em đều là hình bóng của anh, em không có cách nào quên anh được."

"Diệc Thành, nửa tháng nữa, thêm nửa tháng nữa thì cuối cùng em có thể quang minh chính đại ôm anh rồi. Cuối cùng thì anh cũng có thể trở lại bên cạnh em, đúng không?"

"Anh không quên em đúng không? Anh cũng không quên được em."

Tiền Bối Bối nói một lúc thì nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng Lạc Diệc Thành cũng thấy chua xót, hắn ta tiến lên ôm Tiền Bối Bối. Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau sau ba năm.


Vào nháy mắt ấy, cô ta lên khóc nấc lên, "Diệc... Diệc Thành, em biết mà, em biết anh nhất định không quên em. Em vẫn luôn cố gắng khống chế bản thân, bởi vì anh đã kết hôn rồi. Em vẫn đang chờ, chờ ước hẹn của chúng ta."

"Diệc Thành, anh có biết không? Có rất nhiều lúc em muốn ôm lấy anh, từ khi sau khi chúng ta chia tay, mỗi một ngày em đều thấy rất cô độc, loại cảm giác dường như bị cả thế giới vứt bỏ, mất đi tất cả ấy, anh sẽ không hiểu được đâu.

Thời gian không có anh bên cạnh, em cảm thấy cả bầu trời đều chỉ có một màu đen. Diệc Thành, em rất nhớ anh.

Diệc Thành, chúng ta ở bên nhau một lần nữa nhé, được không?"

Lạc Diệc Thành không có cách nào từ chối người phụ nữ này, lúc hắn ta nghe cô kể lể những ấm ức kia thì trong lòng chỉ có thương yêu.

Lúc này, hắn ta đã quên đi rất nhiều chuyện. Mọi thứ của người phụ nữ này đã lấp đầy trái tim của hắn. Hắn ôm chặt lấy cô ta, thấp giọng nói, "Cho anh một chút thời gian."


"Được, em chờ anh, em đã chờ anh ba năm rồi, cũng không sợ đợi thêm ba năm nữa, chỉ cần anh bằng lòng ở bên cạnh em." Tiền Bối Bối vừa khóc vừa cười, "Anh nói chuyện cho tốt với Đường Quả đi, cô ấy tài giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm được người thích hợp với cô ấy."

"Anh sẽ nói."

Nhắc đến Đường Quả, lòng Lạc Diệc Thành trầm xuống. Nhưng hắn nghĩ tới Tiền Bối Bối tình nguyện dùng ba năm quý báu nhất để chờ hắn, ngóng trông hắn, mà hắn cũng yêu cô ấy. Cho nên lần này, bọn hắn không thể bỏ lỡ nhau nữa, hắn không có cách nào lừa gạt mình trái tim của mình rằng hắn không yêu Tiền Bối Bối.

Hắn cũng không có cách nào lừa gạt mình rằng hắn có thể sống với Đường Quả đến hết đời, dù cô ấy rất tốt.

"Vậy họp lớp lần này anh thật sự sẽ không đưa cô ấy đi?'
"Sẽ không đưa cô ấy theo, những chuyện này anh sẽ sắp xếp. Bối Bối, lần này chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau nữa."

"Được, em tin tưởng anh, Diệc Thành, lần này bất kể thế nào thì em cũng sẽ đứng bên cạnh anh, sẽ không hồ đồ giống như lần trước."

Hai người ôm nhau, nói những lời tâm tình.

"Cô Đường, cô thấy chuyện này thế nào?" Cổ Diệp cười vui vẻ, dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Lạc Diệc Thành trong video, "Loại đàn ông này không xứng với Cô Đường, tôi cảm thấy khổ sở thay cho cô."

=====

Chương 65 (1080):

"Tình huống lần này có thể làm chứng cớ sơ bộ." Tiếng nói của Đường Quả nhàn nhạt, dập tắt luôn tâm trạng kích động của Cổ Diệp, còn chưa đủ à?

Đường Quả tiếp tục nói, "Luật sư Cổ cho rằng chuyện này có thể làm chứng cứ chứng minh bọn hắn vượt quá giới hạn sao? Bọn hắn chỉ ôm một chút, nói hai câu, cũng không có phát sinh chuyện gì. Vô ích, không có tác dụng gì."
Đúng là vậy.

Cổ Diệp buồn rầu, đây là đôi nam nữ yêu thương nhau thận trọng nhất anh từng gặp, rõ ràng là thích người kia như thế, vậy mà có thể nhịn một năm.

Nếu là anh thì một ngày cũng nhịn không được.

Hệ thống: Hẳn anh ta đã quên bản thân mình cũng nhịn ba năm rồi đi. Xong xong, tên này đã bị ký chủ đại đại nhà nó chơi đến mức trí nhớ kém luôn rồi.

"Cô Đường, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lấy được chứng cứ quan trọng nhất, cam đoan bọn hắn có miệng cũng nói không rõ được."

"Tôi tin tưởng Luật sư Cổ, Luật sư Cổ làm việc kỹ lưỡng, còn rất kiên nhẫn."

Cổ Diệp cười khổ, đúng vậy, anh đúng là rất kiên nhẫn. Anh giúp cô vợ trẻ tương lai bắt gian, thế mà năm ba năm vẫn không có kết quả.

Tuy rằng biểu cảm thờ ơ, nhưng trên thực tế thì trong lòng tê rần rần. Hai người kia, thật đúng là rất có nguyên tắc.
Nhưng không lâu sau thì Cổ Diệp không còn phiền não nữa, nghe nói họp lớp chính là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất. Nói không chừng, mọi chuyện giống như mong ước của anh, hai người này uống nhiều quá rồi kìm lòng không được nghĩ đến chuyện đó, vậy thì chẳng phải anh sẽ có chứng cớ sao?

Cổ Diệp ngồi ở một bên yên lặng tính toán, bộ dạng kia thật đúng là uổng phí bộ âu phục đắt đỏ và gương mặt dễ nhìn kia.

Đường Quả nửa tựa ở trên ghế salon, nhàn nhã uống cà phê, nhìn đôi nam nữ trong video vẫn không tách ra, còn đang nói em nhớ anh, anh nhớ em, em yêu anh, anh yêu em, khó khăn chia lìa, cuối cùng còn nhịn không được mà hôn nhau.

Cổ Diệp quan sát biểu cảm của Đường Quả, anh nhìn thấy cô cười tủm tỉm, không có vẻ tức giận nào. Trong lòng anh có chút buông lỏng, cô không tức giận, cũng có nghĩa là tên đàn ông Lạc Diệc Thành này căn bản không được cô để trong lòng.
Tâm trạng của Cổ Diệp đột nhiên trở nên tốt hơn, Lạc Diệc Thành đắc ý cái gì, hắn ta căn bản chưa từng chiếm được trái tim của cô. Trong tim của cô, chỉ có thể là anh.

Đường Quả liếc mắt nhìn người đàn ông đang bận "tính toán" kia, cô bật cười, đứng lên, "Luật sư Cổ, tôi đi đây. "

"Cô không ngồi thêm một chút sao? Mùi vị cà phê ở đây rất cũng không tệ mà."

"Không được."

Cổ Diệp có chút thất vọng, nhưng sau đó anh lại giữ vững tinh thần. Việc theo đuổi cô vợ trẻ nhất định phải kiên trì bền bỉ, không thể dễ dàng từ bỏ. Anh đã vất vả ba năm rồi, sắp thành công một nửa.

Nhìn cô vợ trẻ tương lai rời đi, anh vội vàng đi chuẩn bị theo dõi chuyện Lạc Diệc đi họp lớp .

Lần này là lần quan trọng nhất, nhất định sẽ có trò hay, kinh nghiệm nói cho anh biết rằng mỗi khi có họp lớp đều có tư liệu để đào.
Buổi tối, Lạc Diệc Thành trở về, hắn ta vẫn nói chuyện muốn đi họp lớp với Đường Quả, " Là lớp của chúng ta tổ chức họp lớp."

"Vậy sao? Có cần em đi chung với anh không?"

"Không cần đâu, chỉ là mấy người trong lớp tụ tập với nhau mà thôi, thật ra thì cũng chẳng có gì vui cả. Em cũng biết rằng những trò chơi trong họp lớp là những trò chơi nhỏ nhàm chán. Nếu không thì chính là ganh đua so sánh, nịnh bợ lẫn nhau, hẳn là em sẽ không thích khung cảnh đó."

Đường Quả cười gật đầu, "Ừm, quả thật em không thích những trường hợp như thế. Đúng rồi, họp lớp vào lúc nào?"

"Cuối tuần này, có thể sẽ chơi đến khuya, em không cần để cơm lại cho tôi, dì Hứa cũng không cần phải chờ, để bà ấy về nghỉ ngơi sớm chút đi."

=====

Chương 66 (1081):

Từ sau khi cả nhà dọn đến biệt thự, Đường Quả cũng để cho dì Hứa vào biệt thự ở.
Nhân phẩm của dì Hứa không tệ, làm việc kỹ lưỡng, bọn họ đều rất hài lòng. Trừ dì Hứa, cô còn thuê những người làm thuê khác, hỗ trợ quét dọn vệ sinh biệt thự và chăm sóc hoa cỏ bên ngoài, còn có tài xế cho mẹ Lạc và chị cả Lạc.

"Vậy được rồi, nếu uống rượu thì anh nhớ gọi tài xế qua đón về. "

"Tôi biết rồi."

Bởi vì nói láo nên Lạc Diệc Thành rất chột dạ. Hôm nay hắn và Tiền Bối Bối đã nói rõ tâm sự với nhau, hắn đã quyết định rằng đời này không thể bỏ lỡ Bối Bối nữa. Hắn sẽ tìm một cơ hội tốt để ngả bài với Đường Quả.

Đến lúc đó, cô ấy muốn thế nào thì hắn cũng sẽ chấp nhận, chỉ hi vọng cô có thể tác thành cho hắn và Bối Bối. Bối Bối đợi hắn nhiều năm như vậy, phải chịu rất nhiều áp lực từ gia đình, cô ấy sống cũng không dễ gì.
Cuối tuần, Lạc Diệc Thành đi tham gia họp lớp.

Mẹ Lạc nhìn thấy Lạc Diệc Thành mặc trang phục lộng lẫy thì tò mò, "Có tiệc rượu gì sao? Sao lại không đưa Tiểu Quả đi chung?"

"Đúng đó Diệc Thành, dù gì cũng phải đưa Tiểu Quả đi chung. Chị cả Lạc cũng nói theo thói quen, "Vợ em xinh đẹp như vậy, không đưa đi cùng thì đó là lãng phí."

Hiện tại người đàn ông của cô rất thích đưa cô đi ra ngoài, ở trước mặt ai cũng tăng thêm thể diện. Cho dù người đàn ông của cô có hơi già, cũng không đẹp trai gì lắm, nhưng toàn bộ tâm tư của người ta đều ở trên người cô, trái tim đã bị cô nắm chặt, chỉ đối xử tốt với mình cô.

"Không phải là tiệc rượu, là họp lớp. Mọi người cũng biết rằng những người đi họp lớp phần lớn đều là khoe khoang ganh đua so sánh, sao con có thể đưa Tiểu Quả đi được. Những trò chơi ở đó đều khá nhàm chán, Tiểu Quả không cần phải đi."
"Là vậy sao", chị cả Lạc cũng từng tham gia họp lớp cấp ba, cô rất tán thành, "Vậy thì không đi nữa, em đi sớm về sớm, đừng uống quá nhiều rượu."

Hai người căn bản cũng không có nhắc nhở Lạc Diệc Thành rằng đừng để bị "tiểu yêu tinh" câu mất.

Bởi vì hai người đều cho rằng, có Đường Quả ở đó thì căn bản là không có chỗ cho loại "yêu tinh" này.

Đường Quả tốt như vậy, làm gì có người phụ nữ nào sánh được với cô. Nếu như Lạc Diệc Thành coi trọng những người khác vậy thì con mắt của Lạc Diệc Thành nhà họ hẳn là bị mù rồi.

Sau khi Lạc Diệc Thành đi, Đường Quả thấy hai người có vẻ nhàm chán thì nói, "Mẹ, chị cả, gần đây mới ra phim mới, hai người có muốn đi xem không?"

"Hay không? Là phim loại gì?"

"Là phim hài ạ."

"Vậy thì đi xem thôi."

Đường Quả và hai người đến rạp chiếu phim, trong lúc đó cô nhận được tin tức từ Cổ Diệp, nói rằng người của anh đã vào vị trí của mình. Cho dù Lạc Diệc Thành ở trong buổi họp lớp có bất cứ chuyện gì thì anh cũng sẽ phát sóng trực tiếp đến cho cô.
Chị cả Lạc thấy Đường Quả cười một tiếng thì hỏi, "Em cười gì vậy, có phải là thấy tin tức gì tốt không?"

"Em nhìn thấy một chuyện cười."

Chị cả Lạc không chú ý, Đường Quả lấy vé, cả ba người vào rạp.

Không lâu sau, Đường Quả nói với mẹ Lạc, "Mẹ, chỗ con có chút việc, mẹ và chị cả cứ xem trước đi, sau khi xem xong muốn đi nơi nào chơi thì đi chơi, muốn về nhà thì gọi tài xế tới đón mọi người sớm nhé."

Đường Quả bận rộn nhiều việc, cả hai người đều biết nên hoàn toàn không nghi ngờ gì, hơn nữa cũng bị phim hấp dẫn sự chú ý, chỉ gật đầu qua loa tỏ vẻ đã biết.

Đường Quả rời khỏi rạp chiếu phim, cô đi thẳng đến một quán cà phê cách đó không xa.

Cô đi vào gian phòng nhỏ, Cổ Diệp đã đợi ở nơi đó.

"Luật sư Cổ, anh thấy cảnh gì thú vị sao?"
"Nếu không có cảnh gì thú vị thì sao tôi lại gọi Cô Đường tới đây chứ." Anh dời vị trí, ra hiệu cho Đường Quả ngồi xuống, đưa video quay được cho Đường Quả xem, "Cô Đường, cô xem đây có phải là chuyện thú vị hay không? "

Bình Luận (0)
Comment