(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 1085

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

[GÓC THÔNG BÁO]:

Do một vài sơ suất nên mình đã đăng thiếu chương 67, hiện tại chương 67 đã được cập nhật rồi nhé, các bạn có thể quay lại phần trước để đọc.

Chương 70 sẽ được đăng vào phần này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhóm nhé~~] 

=====

Chương 70 (1085):

"Bị em hận, dù sao cũng tốt hơn việc bị em lãng quên."

Tiền Bối Bối giãy dụa, mắng hắn ta, nhưng tên đàn ông không hề tức giận. Hắn ta cầm ly rượu đỏ, ngồi ở một bên, bắt đầu kể chuyện giữa bọn hắn.

Cổ Diệp nói với Đường Quả, "Theo như bình thường nếu như hắn ta không xông lên ngay thì hầu hết kết quả là...Thất bại."

"Luật sư Cổ hiểu nhiều thật đấy." Đường Quả lườm Cổ Diệp một cái, "Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm."


"Không không không, tôi không có chút kinh nghiệm nào, những kinh nghiệm này đều là học hỏi từ những người đi trước, trong TV cũng diễn như vậy." Cổ Diệp sợ bị Đường Quả hiểu lầm, "Cô Đường có biết một câu không?"

"Câu gì?"

"Nhân vật phản diện chết do nói nhiều. Trong TV, mỗi khi nhân vật phản diện muốn làm gì thì luôn làm chậm trễ, kết quả cuối cùng đều là không thành công, sẽ thất bại, hơn nữa còn chết rất thê thảm."

Cổ Diệp đã mở một hình ảnh khác, anh chỉ vào một người đang chạy rất nhanh, đây không phải Lạc Diệc Thành là ai? "Cô Đường, cô nhìn xem chuyện này không phải nói đến liền đến sao? Tên đàn ông kia không thể đạt được mục đích. Theo như tốc độ trước mắt của Lạc Diệc Thành và trình độ lắm lời của tên thầm mến Tiền Bối Bối, hai người này còn hai phút nữa sẽ gặp mặt nhau."


Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiền Bối Bối, "Thật tò mò, đó là thuốc gì mà lại có hiệu quả nhanh như vậy."

"Luật sư Cổ cũng muốn làm loại chuyện thế này sao?" Đường Quả hơi híp mắt, cười hỏi.

Cổ Diệp vội vàng lắc đầu, "Không, tôi cho rằng loại thuốc này dù có tốt thì cũng phải ngăn chặn. Hôm nay là Tiền Bối Bối, ngày mai cũng không biết là ai nữa. Tiền Bối Bối còn có Lạc Diệc Thành tới cứu, nhưng một nữ sinh vô tội thì xui xẻo rồi."

"Nhìn không ra, Luật sư Cổ là một người lòng mang chính nghĩa."

Cổ Diệp đứng thẳng lên, "Giữ gìn chính nghĩa là chức trách của những người làm luật sư như chúng tôi."

Hệ thống: Khoác lác, cái tên keo kiệt này thật biết dỗ người khác.

Đường Quả nở nụ cười, cô lại liếc nhìn màn hình điện thoại. Lạc Diệc Thành đã tìm đến cửa căn phòng của Tiền Bối Bối. Cô nói, "Vị trí lắp đặt camera của Luật sư Cổ đúng là lợi hại." Lúc lắp ở trên người của người ta, cũng không bị họ phát hiện.


"Rất đắt." Cổ Diệp nhịn không được mới nói một câu đúng sự thật, nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng. Anh giải thích, "Tuy nó đắt nhưng làm việc giúp Cô Đường thì tôi nhất định phải dùng thiết bị tốt nhất đắt nhất."

Hệ thống: Haha, bại lộ rồi, thói quen keo kiệt này cả đời đừng mong đổi được.

Lúc này, trong điện thoại di động truyền đến tiếng tông cửa.

Hai người không nói gì thêm, Lạc Diệc Thành không phá cửa mà đi tìm người phụ trách của khách sạn. Không biết hắn ta nói gì, người phụ trách vội vàng đi mở cửa.

Vào lúc đó, tên thầm mến Tiền Bối Bối vừa nằm lên trên người Tiền cô ta, muốn làm chút gì đó. Nhưng hắn ta chưa kịp làm gì thì đã bị Lạc Diệc Thành nhấc lên, ném tới một nơi góc rồi bắt đầu hung hăng đánh hắn ta. Sau đó Lạc Diệc Thành báo cảnh sát, không lâu sau thì tên kia bị đưa đi.
Lạc Diệc Thành ôm Tiền Bối Bối xuống lầu, lúc này ý thức cô ta đã mơ hồ không rõ. Trên xe, Tiền Bối Bối khống chế không nổi liền nhào về phía Lạc Diệc Thành.

"Thật ra trong tình huống này có thể chọn cách đưa người đó đến bệnh viện." Cổ Diệp lại phân tích, "Đi bệnh viện truyền nước là ổn, thuốc kia cũng chỉ là thôi tình, không phải là không có thuốc chữa. Đương nhiên, nếu là một đôi nam nữ củi khô lửa bốc thì bọn hắn sẽ không đến bệnh viện mà sẽ đi khách sạn."

Đường Quả chống cằm, khích lệ, "Luật sư Cổ đúng là biết nhiều thật đấy."

Cổ Diệp ho nhẹ một tiếng, "Đây là kiến thức thông thường."

=====

Chương 71 (1086):

"Tôi cũng không biết, tôi còn tưởng rằng chuyện này giống như trên TV diễn, nếu không làm gì đó thì không giải quyết được."
Cổ Diệp thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng trước mặt cô vợ trẻ tương lai, anh cần phải duy trì hình tượng.

Anh thấy Đường Quả không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại thì tắt nụ cười.

Trong hình, xe của Lạc Diệc Thành ngừng lại, Tiền Bối Bối cuốn lấy Lạc Diệc Thành. Ý thức của cô ta giống như tỉnh táo được một chút, nằm bò trên người Lạc Diệc Thành mà khóc, cuối cùng kìm lòng không được hôn Lạc Diệc Thành.

Đối mặt với sự chủ động của người mình thích, là đàn ông đều không thể chịu được.

Cổ Diệp vừa nhìn vừa quan sát biểu cảm của Đường Quả. Anh thấy cô mỉm cười, tựa như đang xem một bộ phim truyền hình nào rất hay. Trong lòng anh có chút không thoải mái, người phụ nữ trước mắt này tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, vì sao Lạc Diệc Thành không hiểu được phải trân trọng cô ấy chứ?
"Cô Đường, tôi sẽ giúp cô."

"Tôi tin tưởng Luật sư Cổ."

Câu nói này khiến cho Cổ Diệp tràn đầy động lực. Hai người trong hình tựa như là củi khô lửa bốc, không lâu sau thì hình ảnh video biến thành màu đen, bởi vì hai người không mặc quần áo nữa, camera ẩn hình giấu trên đó tự nhiên là không thể quay được gì, nhưng vẫn có tiếng. Cổ Diệp thấy tình huống không đúng, liền vội vàng tắt điện thoại.

"Cô Đường, như vậy đủ rồi chứ?"

"Đủ." Đường Quả thu ánh mắt, "Luật sư Cổ từ từ chuẩn bị đi, chờ hắn ta chủ động tìm tôi nói chuyện."

"Tôi biết rồi."

Cổ Diệp dừng một chút, nói, "Tôi đưa Cô Đường về nhé."

"Không cần, tôi lái xe đến."

Cổ Diệp thở phào một hơi, thận trọng nói, "Cô Đường, Lạc Diệc Thành là loại đàn ông này không có nghĩa là tất cả người đàn ông đều như hắn ta vậy, cô xứng đáng gặp người tốt hơn." Giống như anh vậy đó.
Chỉ cần cô vợ trẻ tương lai về nhà với anh thì sau này chuyện vì anh cũng nghe cô hết, anh sẽ làm một người chồng vô cùng ngoan ngoãn, tuyệt đối không phản bội cô, chuyện gì cũng đều dựa vào cô. Anh sẽ nâng cô trên lòng bàn tay, nhất định không để cô phải chịu chút ấm ức nào.

"Luật sư Cổ, vậy tôi đi trước đây, ba năm này thật vất vả cho anh."

'Không vất vả." Cổ Diệp cũng đi theo, chuyện theo đuổi cô vợ trẻ sao có thể nói là vất vả chứ.

Anh đưa mắt nhìn Đường Quả lái xe rời đi thì cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo. Tuy nhìn dáng vẻ của cô không giống như có chuyện gì nhưng anh vẫn cảm thấy không yên lòng. Dù là trong lòng cô thật sự không có Lạc Diệc Thành, nhưng người nào nhìn thấy cảnh như thế thì trong lòng nhất định đều không thoải mái.

Không thấy cô về tận nhà thì anh không yên tâm.
[Ký chủ, tên kia âm thầm đi theo cô đấy.]

"Tùy anh ấy đi, anh ấy cũng chỉ có chút hứng thú đó."

Hệ thống: Thật khoe khoang, tiếng nói cưng chiều như thế này là cái quỷ gì?? Phản rồi.

Chẳng qua nó cảm thấy tâm trạng của ký chủ đại rất tốt, nó cũng không muốn nói nhiều nữa.

Nó quan sát biểu cảm của Cổ Diệp một chút, trên gương mặt đẹp trai kia không còn vẻ tính toán thường ngày nữa mà là vô cùng lo lắng.

Nhìn thấy cảnh này, hệ thống thiếu chút nữa cười điên mất, không phải Cổ Diệp sẽ cho là ký chủ đại đại nhà nó rất khó chịu chứ?

Thế giới này, ký chủ đại đại trả thù cũng không để ý gì cả, cũng không khổ sở chút nào. Dùng thời gian ba năm để tung lưới, hiện tại con cá cuối cùng cũng mắc câu, cô vui vẻ còn không kịp ấy chứ.

Mỗi khi đến lúc này, nó cảm thấy ký chủ sợ là hận không thể uống hai chén để chúc mừng.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Cổ Diệp, trong lòng của nó cũng thoải mái.

Cho dù người này chiếm vị trí cao trong lòng ký chủ thì sao, dù thế nào thì anh ta cũng kém hơn hệ thống trung thành là nó, quan hệ của nó và ký chủ đại đại mới là tốt nhất.

Cổ Diệp đưa mắt nhìn Đường Quả đi vào biệt thự mới thở phào một hơi, lái xe chuẩn bị trở về nhà.

=====

Chương 72 (1087):

Một đêm này, Lạc Diệc Thành không trở về.

Bởi vì hắn ta sớm nói rằng có thể sẽ chơi đến suốt đêm nên ngoại trừ Đường Quả là người biết chuyện này thì mẹ Lạc và chị cả Lạc đều không cảm thấy có gì không đúng.

Ngày thứ hai, Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối tỉnh lại trong xe, bọn họ nhìn nhau, nhớ tới một đêm điên cuồng tối hôm qua.

Chuyện đã như vậy, Lạc Diệc Thành ôm Tiền Bối Bối nói, "Anh sẽ mau chóng nói chuyện ly hôn với Tiểu Quả."
"Được."

Tiền Bối Bối dựa vào ngực Lạc Diệc Thành, "Diệc Thành, cuối cùng em cũng đã có thể ở bên anh rồi, em đã chờ ngày này rất lâu." Nhớ tới Lạc Diệc Thành tối hôm qua, cô ta càng hiểu, anh ấy và Đường Quả thật sự trong sạch, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Nếu không phải yêu cô ta, sao Lạc Diệc Thành lại vì cô ta mà thủ thân lâu như vậy chứ.

Lạc Diệc Thành từ lúc bắt đầu cũng chỉ có một người phụ nữ là Tiền Bối Bối.

"Để anh đưa em về nhà."

Tiền Bối Bối lắc đầu, "Anh đưa em về chỗ phòng trọ đi, nếu như bị mẹ em nhìn thấy thì nhất định sẽ tới chỗ anh làm loạn. Chờ anh ly hôn rồi em lại đưa anh về nhà."

"Được. Cũng đúng, nếu như bị Tiểu Quả thấy được thì cô ấy sẽ rất buồn." Lạc Diệc Thành nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì trong lòng vừa ngọt ngào vừa hối hận. Chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể mau chóng giải quyết.
Nghe Lạc Diệc Thành nói sợ Đường Quả buồn thì trong lòng Tiền Bối Bối không thoải mái lắm. Nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài, dù sao thì Diệc Thành cũng sẽ sớm về bên cạnh cô ta.

"Vậy anh và Cô Đường nói rõ đi, đã không có tình cảm thì tách ra cũng tốt cho cô ấy, hi vọng rằng cô ấy có thể tác thành cho chúng ta."

"Tiểu Quả vẫn luôn rất hiểu lòng người, cô ấy sẽ đồng ý."

Tiền Bối Bối nghe Lạc Diệc Thành khen người phụ nữ khác thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô ta đẩy Lạc Diệc Thành ra, "Anh đưa em về trước đi, nhớ giải quyết mọi chuyện sớm."

"Ừm."

Sau khi đưa Tiền Bối Bối về phòng trọ, Lạc Diệc Thành đi công ty ngay. Chuyện ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, ở trước mặt Tiền Bối Bối hắn ta hoàn toàn không có cách nào khống chế bản thân.

Vốn dĩ hắn ta dự định là chờ ly hôn xong lại ở bên cạnh Tiền Bối Bối. Hắn ta không nghĩ chuyện ngoài ý muốn kia lại dẫn đến kết quả như vậy.
Hắn ta cũng không hối hận, chẳng qua là cảm thấy hơi có lỗi với Đường Quả.

Vả lại, hắn ta còn chưa biết mở miệng thế nào. Buổi trưa, dì Hứa lại đưa cơm tới, như thường lệ lại nói rằng Đường Quả quan tâm hắn ta thế nào, dặn hắn ta nhớ ăn uống thì trong lòng hắn ta càng thấy khó chịu.

Thật ra sao hắn ta biết được rằng trong ba năm qua, những chuyện mà dì Hứa kể do Đường Quả dặn dò mỗi ngày vốn dĩ chính là do bà tự nói chứ.

Cô chủ tốt như vậy, bà nhất định là phải nói thêm vài câu có ích, để cho tình cảm của hai người chủ nhà mình càng ngày càng tốt.

Từ sau khi được Đường Quả thuê, bà liền chăm chỉ làm việc ở đây. Nói thật, bà đã từng làm giúp việc cho rất nhiều gia đình, nhưng đến nay chưa có gia đình nào giống như nhà của Đường Quả vậy. Ở đây bà làm rất thoải mái, tiền lương cao, còn có ngày nghỉ, chủ nhà lại khách khí. Bây giờ nhà cô ấy chuyển vào biệt thự, vì để tiết kiệm thời gian mà cô ấy còn chia cho bà một căn phòng, còn tăng lương nữa.
Trong lòng của bà chỉ ước gì chủ nhà càng ngày càng tốt. Chỉ cần bà còn có thể làm, chủ nhà không chê thì bà bằng lòng làm việc ở đây đến hết đời.

Buổi tối tan làm về nhà, Lạc Diệc Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta định nói chuyện này với Đường Quả.

Hắn ta không ngờ rằng vừa vào nhà đã thấy Đường Quả và mẹ Lạc, chị cả Lạc cười cười nói nói vô cùng vui vẻ. Khung cảnh hòa thuận này làm cho hắn ta nuốt xuống lời muốn nói.

Vẫn nên tìm một cơ hội khác đi, nếu như hắn ta nói vào lúc này thì sợ là mẹ Lạc sẽ cầm chổi đánh hắn ta mất.

"Diệc Thành à, sau này ra ngoài đi chơi vẫn phải nhớ về, nếu như con uống say thì để tài xế lái xe đi đón cũng được."

Bình Luận (0)
Comment