677.51
"Thú triều đến rồi."
"Thú triều đến rồi."
Âm thanh đáng sợ vang lên phía xa, sắc mặt người thú ở đây biến đổi. Bọn họ cầm gậy gỗ đã vót nhọn trong tay, giống đực cường tráng đứng bên ngoài, nghiêm túc nhìn cái hố cách đó không xa.
Hố sâu có cành khô chống, còn có cỏ khô lấp đi, nhìn không khác gì trong rừng.
Mặc dù tiếng ầm ầm rất to, nhưng vẫn còn cách chỗ này rất xa.
Mỗi lần thú triều, không biết thú hoang từ đâu xông ra, cứ như là đang nổi điên, thấy người thú là lao vào cắn xé rồi uống máu.
Người thú nào cũng chỉ biết là thú triều cực kì kinh khủng, chưa bao giờ hiểu vì sao năm nào cũng có thú triều. Những con thú hoang này dường như lúc nào cũng có thể tìm thấy bọn họ và cho bọn họ vô số thương vong.
Dù lần này đã chuẩn bị mười phần đầy đủ, bọn họ vẫn e ngại thú triều.
Cái Ân để Ninh Lạc trong hang, vì để cho tộc người thú không tuyệt chủng, bọn họ ưu tiên bảo vệ cho giống cái. Giống đực phải bảo vệ cho giống cái, đây là tín niệm của bọn họ.
Đường Quả thừa lúc người khác không chú ý, lẳng lặng bò lên núi. Không bao lâu, Ngân Hào cũng đi lên, rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cô.
"A Quả Quả."
"Ai, đại tư tế à, sinh tử trước mắt rồi, ngài muốn nói gì?" Đường Quả cười híp mắt, hướng về chỗ ầm ầm trong rừng sâu. Thú triều đi đến đâu là bụi mù đến đó, tựa như là có gì đó phát nổ.
Cô nhìn đám bụi, thấy một đoàn đang hướng về chỗ ngọn núi này, chống cằm suy nghĩ. Rõ ràng thú hoang không thấy được bọn họ, vì sao lại có thể tìm được chính xác vị trí của bọn họ? Thật kì quái.
"A Quả Quả, em mất tập trung."
Ngân Hào đưa tay lên gõ trán Đường Quả, sau cũng không bỏ tay xuống mà đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa như đang xoa đầu một con mèo nhỏ.
"Đại tư tế, ngài đang muốn nói gì quan trọng với em đúng không? Ví dụ như là..." Đường Quả cong cong môi, "Ngài muốn giao phối với ai, đúng không?"
Khóe miệng Ngân Hào cứng lại. Bầu không khí đang tốt đẹp bị Đường Quả biến thành thế này, thật có hơi dở khóc dở cười. Nhưng lần này chàng không tránh nữa. Nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, chàng nở một nụ cười.
"Ừ đúng."
Mắt Đường Quả sáng lên, môi cũng chu ra, "Ai thế ạ?"
"A Quả Quả."
"Dạ? Đại tư tế, ngài gọi em làm gì?"
"Là em, A Quả Quả ạ." Ánh mắt Ngân Hào mềm đi, bàn tay cũng đặt sau gáy Đường Quả, mắt nhìn vào mắt cô, chân thành nói lại một lần nữa, "Ta nói, người đó là A Quả Quả em, hiểu chưa?"
Đường Quả không thể nào coi nhẹ được khi chàng nghiêm túc như thế. Tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Em biết rồi, người đó là em, đúng hay không?"
"Đúng, là em."
Đường Quả bật cười, ôm lấy tay Ngân Hào, nghiêng nghiêng đầu, "Đại tư tế, cuối cùng ngài cũng thừa nhận rồi."
"A Quả Quả, em không có bệnh đâu."
"Có chứ." Đường Quả nâng cằm lên, "Một ngày em không thấy đại tư tế, trong lòng sẽ không thoải mái, rất rất nhớ ngài."
Nghe cô nói thế, Ngân Hào bật cười. Chàng nhìn đám bụi càng ngày càng gần, "Thú triều qua rồi, ta muốn ra ngoài một thời gian."
668.52
"Đi đâu ạ?" Đường Quả hỏi. Trong cốt truyện có viết mỗi khi thú triều qua, Ngân Hào sẽ rời đi bộ lạc một thời gian, đại khái là từ hai tháng đến nửa năm.
Còn đi làm gì, không có thông tin. Phần đầu của cốt truyện không miêu tả nhiều về Ngân Hào, lai lịch của chàng thế nào cũng không rõ.
Ngân Hào dừng một chút, nụ cười cũng tắt, "Đi điều tra một bí mật."
"Bí mật gì?"
Chàng gõ trán Đường Quả, "A Quả Quả tò mò quá rồi đấy."
"Bí mật của thú triều." Chàng không có ý giấu giếm. Vừa nãy cả hai đã tỏ lòng nhau, nàng vẫn chưa trưởng thành, không cần vội. Chờ đến khi nàng trưởng thành rồi sẽ chính thức cử hành nghi thức sau.
Đường Quả kinh ngạc, "Bí mật thú triều?"
"Ừ." Ngân Hào gật đầu, ánh mắt nhìn về đám bụi đang tới gần, "Ta đã trải qua nhiều lần thú triều, phải nói là ta từ nhỏ đã cùng cha ta trải qua vô số lần thú triều. Có lần cha ta phát hiện ra, thú triều hàng năm có gì đó không đúng, dù thành viên trong bộ lạc trốn ở đâu, bọn thú hoang kia cũng tìm thấy được."
"Kỳ quái hơn là, dù bộ lạc có tổn thất bao nhiêu vẫn sẽ còn lại một số người. Rõ ràng thú hoang rất hung dữ, nhưng khi thời gian đến như nghe được lệnh gì đó mà nhanh chóng lui về."
"Lúc cha ta còn, năm nào cũng đi tìm bí mật thú triều." Giọng Ngân Hào trầm thấp, "Nhưng một lần ra ngoài, cha chưa từng trở về, ta chỉ tìm thấy được ghi chép liên quan đến thú triều trong phòng của cha và kế thừa hết tất cả. Nếu như cha gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy ta hẳn là phải tiếp tục đi tìm bí mật này."
Đường Quả hỏi, "Vậy là ngài đi theo đám thú hoang kia?"
"Đúng." Ngân Hào gật đầu, "Ta đã đi theo hai năm, lần nào cũng tới cùng một chỗ, sau đó bọn chúng biến mất không thể giải thích được. Lần nào cũng có thể đi xa hơn một chút, nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được bí mật của thú triều."
Đường Quả cũng tò mò với thế giới này, trước còn tưởng đây chỉ là thế giới người thú bình thường, nhưng theo lời Ngân Hào, sợ rằng không đơn giản như thế.
"Thống tử, kịch bản ẩn giấu có gì không?"
[Không có. Ký chủ đại đại, đây là truyện về thế giới người thú, vượt qua phạm vi của sách đều trống rỗng. Nếu cô muốn hỏi mấy tuổi Ngân Hào hết đái dầm tôi còn tìm được, chứ bí mật thú triều thì tôi chịu, trong cốt truyện không có.]
Thật ra hệ thống cũng cảm thấy kì quái, trước giờ chưa từng gặp được tình huống này.
Thú triều, chẳng lẽ là có người âm mưu làm ra? Người đó sao lại phải làm thế?
Đường Quả chống cằm, "Khá thú vị. Lâu lắm rồi không gặp được cái gì thú vị như thế." Thú triều hàng năm thật thú vị, rốt cuộc là ai làm, và mục đích là gì?
Ầm ầm ầm...
Tiếng thú hoang lao nhanh. Đường Quả và Ngân Hào cảm giác được toàn núi chấn động, cỏ cây xung quanh cũng rung lên. Ngân Hào ôm Đường Quả vào trong ngực theo bản năng.
Hai người cùng nhìn chằm chằm xuống dưới, chỉ thấy phía rừng sâu có một mảng bụi đất bay tung tóe, sau đó là đủ loại thú hoang chạy ra từ bên trong, vô cùng dữ tợn, gặp cây đụng cây, gặp đá đụng đá, lao đến chỗ họ như bị điên.
Từ chỗ này, Đường Quả thấy được ánh mắt dữ tợn dường như muốn cắn xé con mồi của chúng.
679.53
Mấy bộ lạc lo lắng, trơ mắt nhìn thú hoang mạnh mẽ xông vào, toàn thân căng thẳng.
Mặc dù đã bố trí rất nhiều bẫy, vẫn không đảm bảo được bẫy có thể đối phó được tất cả. Nhưng giờ đã không còn đường lui.
Bộ lạc Lạp Đa và hai bộ lạc khác từng thời từng khắc chuẩn bị đánh nhau với thú hoang.
Tốc độ của bọn chúng rất nhanh. Thấy chúng lao đến, không ai dám thả lỏng.
Mắt thấy... thú hoang sắp lao đến chỗ cái hố, tất cả nín thở, dù cho Ninh Lạc đang trốn trong hang động cũng xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài.
Trước kia cô ta đã suýt bị thú hoang xé nát. Xem tình hình bên ngoài, nếu không chuẩn bị đầy đủ và có người thú giống đực, có lẽ cô ta sẽ bị dọa sợ đến tè ra quần.
Thoải mãi nhất là Đường Quả. Bọn thú hoang kia tuy điên cuồng, có thể nhận ra được ví trị của người thú, nhưng... trí khôn của chúng không cao.
Nếu như chúng nó có trí khôn sẽ không lao thẳng về phía trước như thế này. Một vài con đụng phải chướng ngại vật trên đường mà tự khiến bản thân đầu rơi máu chảy, thậm chí còn chết. Chỉ thế thôi cũng thấy được chúng không có trí khôn.
Đám thú hoang này cũng không phải là tất cả, cũng có vài đấm hướng ra chỗ người thú khác.
Mấy hố sâu trước mặt có thể đối phó với đám thú hoang này, đợi thú hoang ở những nơi khác phản ứng lại, bọn họ vẫn dư sức dọn dẹp sạch sẽ.
"A Quả Quả gan càng ngày càng lớn." Ngân Hào không buông cô ra, ngược lại còn ôm chặt hơi. Mỗi lần ôm cô, tiếp xúc thân mật với cô, chàng đều có một cảm giác dường như cả hai nên thân mật như thế này.
"Bởi vì em tin cách của em, nhất định bọn thú vụng về kia sẽ trúng kế."
Ngân Hào nở một nụ cười, "A Quả Quả là một giống cái rất thông minh." Chàng chưa từng gặp được giống cái nào thông minh như A Quả Quả, cũng vì thế mà chỉ có nàng mới khiến chàng chú ý và quên chuyện đi tìm bí mật thú triều.
"A Quả Quả, ta chờ em trưởng thành."
Đường Quả cười nhẹ, "Dạ."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người không thể không nhìn xuống dưới. Đám thú hoang điên cuồng kia quả nhiên đã rơi xuống hố.
Hố rất sâu, bên trong còn cắm cọc nhọc, từ trên cao rơi xuống là bị đâm vào ngay, càng giãy dụa càng bị đâm sâu.
Thú hoang vẫn lao đến không ngừng, đám phía dưới căn bản là hết đường sống.
Người thú vây xung quanh thấy được thú hoang đáng sợ từng con từng con một rơi xuống hố sâu kêu thảm thiết, không sợ nữa. Xác định được đám thú đã rơi xuống hết, không có thú hoang nữa xông đến, bọn họ giơ gậy lên ăn mừng.
Một đám thú hoang cứ như thế mà rơi vào hố sâu, có ngu đi nữa cũng còn mấy con thông minh không tiến đến chỗ cái hố.
Thấy đồng bạn tử trạng thê thảm, thậm chí còn bị cọc gỗ đâm sâu vào trong người, chúng nhìn phía núi xa, mũi ngửi ngửi rồi trước con mắt trợn tròn của người thú, điên cuồng chạy đi chỗ khác.
"Chúng nó ra sau núi." Sắc mặt Hắc Lang nặng nề. "Lên núi nhanh, trước khi chúng đến phải đẩy đá xuống."
680.54
Thành viên bộ lạc điên cuồng chạy lên núi.
Bọn họ đi lên rồi, Đường Quả và Ngân Hào đã đẩy đá xuống đập chết hết mười mấy con thú còn lại.
Nhìn thấy thi thể của thú hoang, người thú thở ra một hơi rồi nhìn nhau, vui vẻ bật cười.
Hắc Lang nhìn cảnh như thế, trên gương mặt lạnh tanh cũng không thể không hiện lên ý cười. Rất nhanh, hắn nghiêm túc lại, thú triều vẫn còn nhiều ngày, "Nhân lúc thú hoang chỗ khác chưa để ý đến bên này, chúng ta đi lôi hết đám thú bên dưới lên, chưa chết thì gϊếŧ sạch, bỏ sang một bên, đặt lại bẫy."
Cứ thế, dọn dẹp vài ngày rồi đặt lại bẫy, trước núi cứ để như cũ, thú hoang sẽ không tới, và đào thêm hố ở đằng sau.
Hắc Lang thậm chí còn có một ý tưởng to gan, về sau lấy chỗ này làm căn cứ phát triển bộ lạc, leo lên núi có thể đứng trông bốn phương tám hướng, trong hang cũng đủ cho toàn bộ thành viên Lạp Đa. Bên ngoài xây thêm chỗ ở, bên trong chứa thức ăn, một khi thú triều tới dùng biện pháp như hôm nay, cứ thế, thành viên Lạp Đa không cần hi sinh mỗi khi thú triều đến nữa.
Hắc Lang nghĩ như thế, thủ lĩnh hai bộ lạc còn lại đương nhiên cũng nghĩ như thế. Vốn dĩ cả hai vẫn đang vô cùng biết ơn Lạp Đa vì đã hỗ trợ, nhưng giờ thấy được lợi ích của nơi này, trong lòng không nhịn được muốn chiếm lấy.
Nơi này thực ra không bao lớn, tránh thú triều còn được, nhưng muốn sống thì không thể chứa nổi ba bộ lạc. Nếu mỗi lần thú triều đến, số lượng thành viên không bớt đi, vậy thì càng ngày càng nhiều người.
Chưa tới mấy ngày lại có thú hoang xông đến. Những thú hoang này vẫn có cái kết là chết trong hố sâu.
Sau khi dọn dẹp xong, tại ngày thứ mười lăm, thú triều lại đến. Lần này không ai lo lắng nữa, thậm chí còn có người lười biếng ngồi bên ngoài cười cười buôn chuyện. Dựa vào nét mặt của bọn họ, có thể thấy được ý nghĩ của bọn họ là, nhìn đi, lại có đồ ngu đi tìm đến cái chết.
Thú triều lần này không mất một thành viên nào, còn có được nhiều thịt thú hoang. Nếu làm thành thịt khô, đồ ăn cho cả nửa mùa đông đã có.
Đường Quả nhìn ba bộ lạc nhẹ nhõm, cúi đầu nở nụ cười khiến Ngân Hào chú ý, "A Quả Quả cười gì thế?"
"Ngài đoán đi." Đường Quả cười tít mắt nhìn Ngân Hào, "Ngài đoán xem em đang cười cái gì?"
Ngân Hào gõ trán cô, cuối cùng ôm lấy cô một chút, "A Quả Quả, ta phải đi rồi." Chàng muốn đi tìm bí mật của thú triều. Lần này đi không giống với những lần trước, chàng có cảm giác không nỡ bỏ, thậm chí còn sợ nửa đường bỏ mạng, không thể trở về gặp A Quả Quả của chàng. Lần đầu tiên, chàng thấy sợ chết.
"Đại tư tế, nhớ bảo trọng."
Đường Quả cũng ôm lại, "Nhất định phải còn sống trở về."
"Ta biết rồi." Vì A Quả Quả, chàng sẽ trở về.
Hệ thống có hơi chua chua, nhưng nghĩ đến chuyện Ngân Hào có thể đối mặt khi trở về, không ghen nữa, ngược lại còn hơi thương thương người ta.
Ngân Hào cuối cùng vẫn không nhịn được, hôn lên trán Đường Quả rồi mới buông cô ra. Rồi trước mặt cô, chàng hóa thành một con sói trắng như tuyết, nhảy xuống xuống núi, rất mau đã biến mất theo hướng thú hoang chạy đi.
"Hóa ra là một con sói tuyết." Đường Quả chậc một tiếng, "Khá đẹp đó, không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì."
Hệ thống: Chó.
681.55
Thú triều đã hết, bộ lạc vui mừng, bắt đầu chia thịt thú hoang. Sau khi chia chác xong, hai bộ lac kia cũng không có ý định rời đi.
Thành viên ba bộ lạc bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.
Mâu thuẫn đầu tiên vẫn là từ Ninh Lạc. Hai thủ lĩnh kia không biết thế nào mà nhìn trúng Ninh Lạc, trong đó có một người là thủ lĩnh tộc chim ưng, trên Minh Cửu, tương lai cũng là phối ngẫu của Ninh Lạc.
Còn người kia chỉ là một nhân vật nhỏ.
Cái Ân ra ngoài, Hắc Lang gặp phải một thủ lĩnh muốn ép buộc Ninh Lạc, muốn Ninh Lạc rời Cái Ân để làm phối ngẫu của hắn. Ninh Lạc đương nhiên không đồng ý, một nguyên nhân là thủ lĩnh kia cực kì xấu.
Minh Cửu cũng xem trọng Ninh Lạc, tỏ vẻ nếu Ninh Lạc đồng ý làm phối ngẫu của hắn, hắn sẽ giúp cô ta, bảo đảm an toàn cho cô ta, có thể nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Hắc Lang thấy được, đương nhiên sẽ cứu Ninh Lạc yếu thế. Sau mấy lần được Hắc Lang giải vây cho, Ninh Lạc sinh ra hảo cảm với hắn.
Cô ta vừa tự trách vừa không nhịn được suy nghĩ về Hắc Lang, cứ thế rơi vào mâu thuẫn.
Đường Quả cả ngày hóng chuyện, tính thời gian, thỉnh thoảng còn nói vài thứ hay ho với Áo Lỵ, xem như sống không tệ.
Tiếp theo là ba bộ lạc xung đột.
Nguyên nhân vẫn là Ninh Lạc.
Vốn thủ lĩnh xấu xí dự định liên hợp với Minh Cửu đối phó với Lạp Đa, đuổi người Lạp Đa ra ngoài, không ngờ rằng khi tên đã lên dây thì Minh Cửu đột nhiên phản bội, liên hợp với Hắc Lang đuổi bọn hắn ra ngoài.
Càng khiến người ta không tin được là, Minh Cửu tình nguyện nhập vào Lạp Đa, trở thành phó thủ lĩnh.
Cứ thế, Ninh Lạc ngày nào cũng hưởng sự quan tâm của bốn người thú rất mạnh là Cái Ân, Hắc Lang, Minh Cửu và Ngải Mạc. Nhưng trừ Cái Ân ra, cô ta cũng chỉ mập mờ với ba người còn lại, tạm thời chưa chấp nhận được.
Mắt thấy chỉ còn một ngày nữa là đến thời gian Áo Lỵ hi sinh, Đường Quả ôm quả khô tìm đến chỗ của Áo Lỵ, đúng lúc Áo Lỵ đang làm giày cho hai phối ngẫu. Mặc dù Áo Lỵ là một giống cái vô cùng kiêu ngạo, nhưng nàng cũng vô cùng khéo tay, có lẽ là liên quan đến chuyện nàng thích đồ đẹp.
"A Quả Quả, không phải đằng ấy thích ngủ trong hang lắm à? Sao lại rảnh rỗi đến đây thế?" Áo Lỵ hỏi.
Đường Quả ngồi bên cạnh Áo Lỵ, "Đang làm giày cho Mễ Nhĩ cả Mễ Khắc?"
"Ừ, giày của cả hai mòn đế rồi, ta làm thêm một ít."
Đường Quả cười tủm tỉm, "Gần đây có định ra ngoài không?"
"Đi đâu cơ? A Quả Quả phát hiện ra chỗ nào vui à?"
"Không có." Đường Quả lắc đầu, lấy quả khô đút cho Áo Lỵ, "Đến tâm sự với đằng ấy thôi."
"Lạ ghê ta, A Quả Quả thế mà chủ động tìm ta nói chuyện." Sắc mặt Áo Lỵ kì quái, "Đại tư tế đi cũng lâu rồi, A Quả Quả không phải muốn nói chuyện đại tư tế với ta đấy chứ?"
"Không phải."
Đường Quả phủ định. Cô không lo cho Ngân Hào, chàng sẽ không gặp chuyện gì.
"Vậy thì sao thế?"
"Tới nhắc đằng ấy thôi." Đường Quả không thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Ngày mai đừng ra ngoài, dù là đằng ấy hay là Mễ Khắc lẫn Mễ Nhĩ. Không ai được ra ngoài, hiểu không?"
Áo Lỵ tròn mắt không hiểu. Nhưng thấy Đường Quả nghiêm túc như thế, nàng cảm thấy nên tin tưởng. Đây là A Quả Quả, là bạn thân của nàng, là giống cái thông minh nhất.
"Được, ta nghe đằng ấy."
"Chờ Mễ Khắc với Mễ Nhĩ về, ta sẽ dặn cả hai ngày mai xin thủ lĩnh cho nghỉ."