717.91
[Đúng, lần này là hai mươi năm. Lúc trước tôi không nhận được nhắc nhở, bất tri bất giác đã qua mười năm, sau đó xem lại mới thấy là hai mươi năm.]
"Thú vị đấy." Đường Quả càng thêm tò mò với nguyên nhân xuyên qua của mình.
Chớp mắt, mười ngày trôi qua.
Ngoài thành chỉ còn lại nhà Ninh Lạc, cô ta và nhóm phối ngẫu đều rất kiên trì.
Ngày nào Minh Cửu cũng bay lên quan sát trong thành. Hắn không dám bay vào tận bên trong, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng vẫn thấy được thành phố phồn hoa với những căn nhà hắn chưa từng gặp, với những người thú mặc quần áo xinh đẹp và đeo vòng cổ châu báu đẹp hơn nhiều so với vòng cổ xương thú.
Trong thành cũng thường bay ra mùi thức ăn, cả nhà Ninh Lạc đều ngửi thấy được. Mấy đứa con cô ta thèm rỏ dãi nhìn vào trong.
Minh Cửu kể lại những gì mình đã thấy được, ai cũng không tin nổi, chỉ mới mười mấy năm mà bên ngoài đã biến hóa nhiều như thế.
Con Ninh Lạc hâm mộ, mấy phối ngẫu của Ninh Lạc cũng nhìn nhau khó hiểu, vì sao Mã Tháp lại mạnh đến thế.
"Mẹ, mùi bên trong thơm quá, còn thơm hơn cả canh thịt mẹ làm, con muốn ăn."
"Con cũng muốn ăn."
"Mùi rất thơm."
"Mẹ, con có thể đi vào ăn rồi đi ra không?"
Sắc mặt Ninh Lạc tái đi. Nhìn ánh mắt khao khát của con, trong lòng cô ta loạn lên. Mùi đó thơm thật, đúng không? Bọn nhỏ muốn ăn cũng là bình thường. Cô ta không thể trách được bọn chúng, vì cô ta mà bọn chúng quá khổ.
"Mẹ, không phải thủ thành đã nói chúng ta có hai cơ hội hay sao? Chúng ta vào một lần rồi ra ngoài là được rồi? Còn dư lại một lần nữa, thế là có thể vào bên trong ăn hai lần."
"Đúng đó, đúng đó. Anh cả thật thông minh, đây là cách hay."
Ninh Lạc mím chặt môi lại, không đồng ý.
Minh Cửu miêu tả bên trong thật tốt, dường như đó là thế giới của con người. Cô ta khủng hoảng, hai cơ hội ư? Cô ta sợ lần đầu vào rồi, lần hai không muốn ra.
"Nếu mấy đứa nhỏ thích như thế, hay cho bọn nó vào trước rồi đi ra?" Cái Ân hỏi.
Ninh Lạc lắc đầu, "Không được. Ai cũng không được đi vào."
"Không đi vào, ai dám vào, em sẽ mãi mãi không tha thứ."
Áo Lỵ thấy được, bật cười, "Cô ta đang sợ."
Ai đứng ở vị trí của Ninh Lạc mà không sợ?
"Cái Ân, chúng ta vào rừng đi. Người nhà ta sẽ mãi mãi ở trong rừng."
Mấy người Cái Ân không thể chịu được Ninh Lạc ấm ức, vội vàng dỗ cô ta, nói sẽ đưa cô ta vào rừng, không bao giờ đi ra. Mấy đứa con cũng sợ cô ta tủi thân, bước chân lưu luyến rời đi.
Minh Cửu quay đầu lại nhìn tòa thành cao vợi, nhớ lại cảnh trong thành, trong mắt lộ ra hâm mộ. Cuộc sống đó thật đáng để hướng tới. Nhưng, hắn không thể vào trong mà vứt bỏ Lạc Lạc.
"Mới thế đã đi rồi?" Áo Lỵ khó hiểu hỏi, có hơi không cam lòng.
Nhưng hai ngày sau, nàng bật cười.
Hóa ra những thành viên bộ lạc Áo Lỵ vào thành rồi còn muốn ra một lần nữa. Thủ thành đã nói bọn họ có hai cơ hội, ra lần này là sẽ không thể ra được thêm lần nào.
718.92
"Ha ha, bộ lạc này thú vị đấy." Áo Lỵ cười lớn, nhìn mấy người ăn mặc đồ quần áo đẹp và trang sức đẹp, còn cầm đủ loại món ngon không biết lấy từ đâu đi vào trong rừng.
Không bao lâu sau, bọn họ đi ra tay không, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn vì trả thù thành công mà trở về thành.
Lại qua mấy ngày, con Ninh Lạc nhân lúc trời vẫn cón sớm, lén lút vào thành. Chúng nó vào xong, bị cảnh tượng trong thành làm cho choáng váng.
Cuối cùng, chúng nó bán vòng cổ xương thú và một ít thịt khô hiếm lạ trong thành để lấy tiền và ăn được những món ngon thơm phức, ngay cả con gái có được đồ trang sức đẹp mắt cũng lưu luyến không muốn đi.
Không quá hai này, bọn nó lại đến nữa, lần này vào thành, quyết định là không ra. Trong thành quá tốt, có thể ăn được nhiều món ngon và mặc đủ kiểu quần áo đẹp.
Cha mẹ trong rừng đều bị ném ra sau đầu. Nếu bây giờ đi ra, không thể nào vào được nữa.
"Ha ha..." Áo Lỵ cười ra nước mắt, "Thật không ngờ rằng phản bộ cô ta đầu tiên lại là mấy đứa con cô ta mang nặng đẻ đau. Hay, hay lắm."
Đường Quả không nói gì, đều là trong dự đoán của cô cả. Đa số sẽ không chịu được cám dỗ. Cảm tình có sâu bao nhiêu, trải qua một vài thử thách hoàn cảnh cũng khó mà giữ được.
Cô yêu đương chỉ thích đôi bên có cùng địa vị, ít nhất cô có thể tự mình bảo vệ tình cảm thuần khiết ấy. Thuần khiết không phải nhất thành bất biến, mà là yêu cầu trả giá, nỗ lực, chân thành, vật chất và đủ loại điều kiện ngoại cảnh để duy trì.
Không cần nghĩ cũng biết Ninh Lạc hiện tại nhất định sẽ rất đau lòng, cũng sẽ yêu cầu đi tìm con.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày, Ngải Mạc và Hắc Lang xuất hiện dưới thành. Mấy người Đường Quả vẫn quan sát bọn họ. Bọn họ đổi tiền rồi mới đi tìm con, đương nhiên là không đứa nào chịu về.
Cuối cùng, cả hai đi mua thức ăn, cũng không quên mang cho Ninh Lạc một ít, cũng mua thêm trang sức châu báu và váy, và không nỡ trở về.
"Con đâu rồi?"
Ninh Lạc nhìn Ngải Mạc và Hắc Lang, "Em nhờ hai người đi tìm con, hai người chỉ mang đồ ăn với quần áo về?"
Cô ta sốt ruột, khóc váng. Mấy người vội vàng dỗ. Tuy Ninh Lạc có oán trách, nhưng được dỗ, rồi nhìn váy đẹp lại vui vẻ bật cười. Mặc quần áo thủ công tinh xảo của con người lên trước mặt tất cả rồi nhìn gương mặt không còn trẻ phản chiếu trong gương, cô ta giật mình.
Ninh Lạc chột nhớ ra, mình không còn là một nữ sinh mười tám tuổi mới tham gia thi đại học nữa. Cô ta đã ở đây mười mấy năm, đã hơn ba mươi, rất nhanh sẽ bốn mươi. Dù có năm phối ngẫu yêu thương mình, nhưng thanh xuân của cô ta cũng đã trôi đi.
Mặc quần áo đẹp vào, chỗ eo nhìn thế nào cũng thấy khó coi, có giận đến mấy cũng không thể để eo nhỏ hơn được.
Cô ta nghĩ, mình sinh mười mấy đứa con, trên bụng sẽ có những vết rạn như vỏ cây già. Cô ta không phải người thú, là con người, sinh mười mấy đứa như thế, thân thể đã sớm tàn, trong rừng điều kiện sống lại khó khăn, không thể bảo dưỡng thân thể được.
Mặc dù tay cô ta vẫn trắng nõn tinh tế, hai chân cũng đẹp, nhưng cởϊ qυầи áo ra, trên người đều là dấu vết năm tháng.
719.93
Cô ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn về nhóm phối ngẫu. Bọn họ chỉ cười, trong mắt có cưng chiều, nhưng không bao giờ là ánh mắt thấy cô ta sẽ muốn gì đó như mười mấy năm trước nữa.
Ninh Lạc rơi vào hoang mang, vì sao cô ta lại ở trong rừng mười mấy năm sinh con cho mấy người này chứ?"
"Lạc Lạc thích không?"
"Thích." Ninh Lạc đáp lại.
Ngải Mạc vui vẻ, "Vậy để ngày mai Duy Qua mua cho nàng. Chúng ta có nhiều da thú và xương thú, có thể đổi lấy tiền mua bán với bọn họ."
Ninh Lạc giật mình, trong thành Mã Tháp có tiền?
Nếu trước kia cô ta đi Mã Tháp, liệu vận mệnh có giống như bây giờ không?
Một đêm này, Ninh Lạc ngủ không yên, trong giấc mơ xuất hiện một tòa thành cổ phồn hoa, bên trong bán toàn những thứ váy vóc và trang sức Ngải Mạc và Hắc Lang mang về cho mình.
Đêm khuya, cô ta bừng tỉnh, nhìn mấy người ngủ xung quanh. Cô ta đang nằm trong ngực Duy Qua. Cô ta đã ngủ bên cạnh Duy Qua rất lâu, ba năm, hay năm năm gì đó... Cô ta nhớ rõ, ban đầu bọn họ thay phiên nhau ôm cô ta ngủ.
Cô ta ngơ ngác, sững sờ. Duy Qua mở mắt ra, ôm lấy cô ta, hôn lên trán cô ta, "Sao còn chưa ngủ?"
"Duy Qua, anh sẽ không bỏ em đi đúng không?"
Khóe môi Duy Qua cong lên một nụ cười, "Lạc Lạc ngốc của ta, vì nàng mà mạng ta cũng không cần. Ta làm sao có thể rời nàng đi được, nàng là ta dùng mạng để đổi mà."
Ninh Lạc yên tâm nhắm mắt lại, Duy Qua sẽ không vứt bỏ cô ta, cô ta tin tưởng y.
Sáng sớm, Minh Cửu không thấy đâu.
Bốn người nhìn Ninh Lạc, trầm mặc một lúc, rồi Cái Ân nói, "Hôm nay không vào thành."
Mỗi đêm, Ninh Lạc phải ôm Duy Qua mới có thể đi vào giấc ngủ.
Lại qua hai ngày, Cái Ân vào trong thành tìm con, buổi tối về cũng mang theo đồ tốt. Ninh Lạc cảm giác được rõ ràng, Cái Ân thay đổi.
"Duy Qua, anh muốn vào thành xem thử không?" Ninh Lạc hỏi.
Duy Qua hôn môi cô ta, "Ta không hứng." Y nói thật. Y vốn thích ở trong hang, trời sinh y đã không thích trong nhà. So với mặc đồ của con người, y cảm thấy không mặc càng thoải mái hơn.
"Duy Qua, em cảm giác em sắp mất hết."
"Lạc Lạc, đừng nghĩ vớ vẩn, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ nàng."
Về sau, Ngải Mạc và Hắc Lang cũng đi, Cái Ân cuối cùng cũng biến mất.
Cả khu rừng rộng lớn chỉ còn lại Ninh Lạc và Duy Qua.
"Duy Qua, em muốn ăn bánh bao trong thành."
"Ta đi với nàng."
Ninh Lạc mím môi lại, "Chúng ta cùng đi."
Cả hai trước sau vào thành. Ninh Lạc ăn được bánh bao mình thích, mua váy đẹp rồi ra khỏi thành gặp lại Duy Qua.
Một buổi sáng, Duy Qua tỉnh lại, bên người lạnh băng. Ninh Lạc không còn ở đây nữa.
Y nhìn hang động rộng lớn, ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng hóa thành bản thể. Một con rắn lớn cuộn tròn trong hang ngủ. Rắn, là cô độc, là máu lạnh, không làm bạn với các sinh vật khác. Rắn, càng thích cuộn tròn cơ thể lạnh lẽo của mình ngủ trong hang. Nếu có thể có cái gì cùng giường với rắn, chỉ có trái tim và đồ ăn.
Ninh Lạc vào trong thành, trà trộn với đám người tìm việc làm. Để được ở trong thành sống, cái gì cô ta cũng làm.
Về sau cô ta gặp lại con mình. Chúng nó thấy cô ta, vội vàng chạy trốn, sợ cô ta tiếp cận sẽ bị đuổi ra khỏi thành. Cô ta cũng gặp được Minh Cửu, Hắc Lang, Ngải Mạc và Cái Ân, giả vờ như không quen biết, bọn hắn cũng như không trông thấy cô ta.
720. hết
Về sau, trong ngày lễ long trọng của Mã Tháp, bọn họ tận mắt thấy được những người quen thuộc.
Trí giả và quốc sư tôn quý nhất Mã Tháp cùng ngồi trên một cỗ xe ngựa đắt tiền. Hai người nắm tay nhau, mỗi lần nhìn nhau đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của họ.
Ninh Lạc ngẩn người, bọn Hắc Lang cũng ngơ ngác.
"Đại nhân A Quả Quả thật là trí giả thông minh nhất."
"Đúng vậy. Mã Tháp chúng ta có thể thống nhất được thế giới người thú cũng là nhờ công của đại nhân A Quả Quả."
"Quốc sư đại nhân cũng rất lợi hại, ngài mang về cho chúng ta rất nhiều thứ hữu ích."
"Tôi nghe nói, trước kia đại nhân A Quả Quả bị quốc vương Lạp Lý bắt về. Người thông minh, lựa chọn hợp tác với quốc vương Tây Lý nhân từ hữu thiện, mới có được Mã Tháp hôm nay."
"Cảm ơn quốc vương Tây Lý đã mang đại nhân A Quả Quả đến với chúng ta, ta cầu tất cả trường thọ an khang."
Nghe được truyền thuyết về Đường Quả, Ninh Lạc tái mặt, ngả ra một bên, toàn thân vô lực. Hắc Lang cũng khiếp sợ nhìn chiếc xe ngựa đã đi ra, sống mũi cay cay, trong lòng có cảm xúc không nói ra được. Hối hận không? Có lẽ là có.
Hắn đã từng nói Ninh Lạc quan trọng với bộ lạc hơn, cũng quan trọng với hắn hơn, không ngờ rằng một mình A Quả Quả có thể thay đổi toàn bộ thế giới người thú, bên nào nặng bên nào nhẹ, nhìn là biết. Ninh Lạc rất quan trọng với hắn, nhưng hắn cũng không do dự mà vứt bỏ. Hắn thích Ninh Lạc không? Có. Nhưng thời gian trôi qua, phần ưa thích này cũng dần phai nhạt, bị bào mòn mất.
Thành viên bộ lạc Lạp Đa thấy được A Quả Quả cũng có phản ứng không khác gì so với bọn Ninh Lạc là bao, càng nhiều hơn phần hối hận, hối hận vì trước kia không cản A Quả Quả bị giao ra.
Đến khi thấy được Áo Lỵ và phối ngẫu của nàng, phần hối hận và ảo não này càng lên đến đỉnh điểm.
Về sau, người Lạp Đa cứ thấy Ninh Lạc là chế giễu, mỉa mai. Mấy người Hắc Lang làm như không nhìn thấy. Ninh Lạc ở trong góc bị người Lạp Đa bắt nặt, nhớ lại lúc ra đi sao không để Duy Qua đi cùng. Nếu có Duy Qua ở đây, nhất định y sẽ bảo vệ cô ta.
Cô ta muốn về tìm Duy Qua, nhưng cô ta không bỏ được thành phố phồn hoa này, cô ta đã hết cơ hội vào thành.
Cô ta hi vọng Duy Qua đến tìm mình biết bao nhiêu, nhưng chờ mãi, chờ mãi, Duy Qua vẫn không đến.
Sinh mệnh của Đường Quả đã đi đến cuối. Ngân Hào đã sớm phát hiện ra, "A Quả Quả không cần phải an ủi ta, nàng đi là ta mất nàng, nói gì cũng không an ủi ta được."
"A Quả Quả, ta khó chịu lắm. Nàng thông tuệ như thế, nhận được nhiều lời chúc phúc của thần dân Mã Tháp như thế, vì sao nàng không đi cùng ta lâu hơn được?"
Ngân Hào ôm Đường Quả, trịnh trọng hôn lên trán cô.
"Vậy em không an ủi A Hào nữa, kiếp sau chúng ta gặp lại."
Ngân Hào cười, "A Quả Quả của ta thật biết dỗ người khác." Chàng ôm cô, "Được, vậy kiếp sau gặp."
Áo Lỵ đi đến bên cạnh Đường Quả, nắm chặt tay cô, rồi nhìn cô chằm chằm, "A Quả Quả, đằng ấy cũng thế à." Cũng có ký ức của kiếp trước, đúng không?
"Coi như thế đi." Đường Quả cong mắt cười, Áo Lỵ ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, "Lúc trước ta quá tùy hứng, xin lỗi."
"Không sao."
Sinh mệnh Đường Quả kết thúc, nhưng trăm ngàn năm sau, cô vẫn sống trong lòng dân Mã Tháp. Khắp nơi đều là tượng của trí giả A Quả Quả, người bái cô cũng nhiều. Bên cạnh tượng của cô là tượng của quốc sư đại nhân Ngân Hào vì tình mà tự tử. Trí tuệ của cả hai khiến tất cả khâm phục, tình yêu thuần khiết của cả hai là đích đến của họ.
...
Đường Quả tỉnh lại. Lần này cô đang ngồi trước bàn máy tính. Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ có rèm cửa rất đẹp. Trên bàn máy tính là một loạt các thiết bị để quay trực tiếp như micro và loa, thậm chí còn có một máy chơi game.
Game? Streamer?
Trong đầu cô vang lên mấy chữ này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
_
Editor: Mị có việc bận phải lặn mấy hôm nữa. Về sau lịch đăng là 5 chap/2 ngày nha.