(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 736

736.16

Dù quay lưng về phía Đường Quả nhưng Phong Ngọc vẫn cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô.

Một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm như thế, muốn bỏ qua cũng khó.

Phong Ngọc không dám quay đầu lại, gã sợ một khi đã quay lại rồi mình không thể ra tay được. Nhớ đến chuyện phải làm, gã nhanh chóng đuổi những suy nghĩ linh tinh lộn xộn ra khỏi đầu, chăm chú cài game, điều chỉnh khoang trò chơi.

Nửa giờ sau, gã thở ra một hơi, đứng dậy, "Xong." Quay đầu lại nhìn Đường Quả đang chống cằm cười tủm tỉm – nụ cười vô cùng trong sáng – trong chớp mắt, gã muốn lao ra khỏi cửa. Gã lần xuống USB trong túi, phải nhịn.

"Được rồi đấy." Gã lại nói một câu nữa, răng môi hơi run lên, tay cũng vậy. Gã không biết làm sao, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cần phải tiếp tục.

"Thật à?"

Đường Quả đứng dậy, đi đến chỗ khoang trò chơi, nhìn nhìn, "A Ngọc đỉnh quá, em chơi thử nha?"

"Ừ." Phong Ngọc cảm thấy chữ ừ này thật nặng nề. Gã đảo mắt, không muốn nhìn mặt cô.

Đường Quả cười nhìn gã, gọi một tiếng, "A Ngọc này."

"Sao?" Phong Ngọc quay đầu lại theo bản năng, bắt gặp một đôi mắt chan chứa tình cảm, "Mấy nữa là sinh nhật anh rồi, quà sẽ gửi đến công ty anh, lúc đó đừng có quên ký nhận đấy."

"Ừ."

"Hôm ấy anh tan làm sớm một chút, buổi tối đi ăn cơm." Đường Quả rảo bước đến khoang trò chơi, nằm xuống, nháy mắt với gã, "Em phải đi làm người chơi thử đầu tiên đây, A Ngọc, lát nữa gặp lại."

Phong Ngọc há miệng thở dốc, trong lòng có vài phần khó chịu. Cô mãi mãi không biết, lát nữa cả hai sẽ không gặp lại. Thấy Đường Quả nhắm mắt, hô hấp gã khó khăn.

Gã đứng chần chờ năm phút, cắn chặt răng, cuối cùng ấn một cái nút đã giấu kĩ bên ngoài khoang trò chơi. Nút này khởi động một mã code, trói lấy sóng não của Đường Quả.

Gã nhìn máy tính bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, trong mắt như có gì đó nong nóng chảy ra. Nhưng mặt gã vẫn nghiêm túc, ngoại trừ có hơi tái, như thể không có chuyện gì cả.

Hai tay gã run rẩy, cắm USB có sóng não của Hạ Ý vào trong khoang trò chơi. Nhìn gã trông lạnh lùng vô tâm, nhưng hiện tại gã đang hít thở không thông. Cứu Hạ Ý là nguyện vọng nhiều năm của gã, lần chơi thử này cũng mở ra một thời đại mới, nên dù thế nào đi chăng nữa, gã vẫn phải tiếp túc.

Xác định sóng não của Hạ Ý đã vào trong đại não của Đường Quả, gã nhìn nút đỏ trên khoang trò chơi. Chỉ cần nhấn nút này, sóng não của Đường Quả sẽ bị đuổi ra khỏi đại não, bị code đặc biệt trói lại.

Đường Quả đang nằm trong khoang trò chơi, nhìn rõ ràng từng biểu cảm của Phong Ngọc.

Hệ thống quan tâm hỏi, [Ký chủ đại đại, cô có thấy không thoải mái không?]

"Không có, khá tốt."

737.17

Đầu tiên Đường Quả cảm giác được linh hồn mình bị trói lại, sau đó trong não như xuất hiện thêm gì đó. Hệ thống nói đấy là sóng não của Hạ Ý.

Có lẽ vì cô vào trong thân thể này bằng linh hồn nên Phong Ngọc trói linh hồn cô chứ không phải sóng não như thiết lập của thế giới này.

Cô không phản kháng lại, dù sao thì cũng đã chuẩn bị đến vài tháng.

Hệ thống: Ờ, trước giờ chưa gặp được ai vì trả thù còn phải nhiệt tình đối xử tốt với người ta để cho người ta thảm hại hơn. Thế giới này không biết nghiệp đến mức nào mà có được ký chủ đại đại nhà nó chứ.

Đường Quả có thể cảm giác được sóng não mỏng manh kia đã chiếm lấy đại não của cơ thể này, chẳng qua là tạm thời chưa thức tỉnh. Trước linh hồn vô cùng mạnh của cô, cô ta thật quá yếu.

Chỉ cần cô muốn, mã code của Phong Ngọc không trói nổi cô. Dù có bị trói, cô khiến cho sóng não của Hạ Ý biến mất cũng dễ như ăn bánh.

Nhưng cô sẽ không làm thế.

Cuối cùng, cô cảm giác được có gì đó rút linh hồn của cô ra, và tống cô đến một nơi vô cùng tối tăm.

Không bao lâu sau, trước mắt cô sáng lên, đến một nơi có hơi đặc biệt. Cô cảm giác được xung quanh như có vô số mạng lưới, xuyên qua những mạng lưới này, cô có thể đến được nơi khác. Rất mau cô đã nhận ra, Phong Ngọc đưa cô lên máy tính.

Hẳn là gã muốn đưa "sóng não" của cô ra khỏi dãy code kia nên mới dùng đến máy tính.

Cô nhìn những mạng lưới xung quanh, đây là internet, các tầng tầng lớp lớp kia hẳn là các loại tường lửa. Các mạng lưới này có màu sắc khác nhau, cô cảm giác được chúng không cản được cô, cô có thể đi lang thang trong thế giới mạng. Dù sao cô cũng không phải là một sóng não thực thụ mà là một linh hồn rất mạnh đã xuyên qua vô số thế giới.

"Thú vị đấy." Đường Quả rất tò mò, không biết vào trong thế giới internet rồi cô có thể làm gì.

Không biết cô có thể xuyên qua được tường lửa hay các loại bảo mật, vào máy tính của người khác, lật xem folder bí mật của người ta hay không. Cũng không biết là có thể liếc mắt một cái đã phát hiện ra mấy tên hacker trộm cắp thông tin của người khác hay không.

Hệ thống: Cạn lời.

Rất mau, cô đã ném chuyện này ra sau đầu, bởi Phong Ngọc đang ngồi trước máy tính đang trưng ra một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô chằm chằm. Đương nhiên, gã chỉ nhìn thấy được một chuỗi code mà gã cho là đã ngủ say.

"Tiểu Quả, anh xin lỗi."

Đường Quả cười lạnh một tiếng, nếu biết mình có lỗi, sao ngay từ đầu đã không tổn thương người ta?

"Anh sẽ bảo quản em thật tốt, chờ có cơ hội thích hợp, anh sẽ cứu em ra." Phong Ngọc hơi thống khổ, "Tiểu Ý đã nhiều năm không ra thế giới bên ngoài rồi, anh cũng phí nhiều năm làm thí nghiệm, chọn lựa vô số người như thế cũng chỉ có được em để đảm bảo thí nghiệm thành công."

"Anh muốn cho Tiểu Ý thấy được thế giới ngoài này thay đổi thế nào. Em ấy đã chờ rất lâu rồi. Em ấy rất đơn giản, anh không muốn để cho em ấy thất vọng."

"Xin lỗi, tất cả đều là vì anh ích kỷ. Anh biết, nếu em nghe được lời của anh, nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Anh không xin em tha thứ, nhưng xin em tin anh, một ngày nào đó, anh sẽ đưa em về, và..." Ánh mắt gã giãy dụa, "Ngày nào anh cũng ở bên em."

Gã nói xong, dự định đưa sóng não của Đường Quả vào trong USB. Nhưng đúng lúc này, trong khoang trò chơi có tiếng động.

738.18

"Tiểu...:

Phong Ngọc vội vàng quay đầu lại, thấy trong khoang trò chơi có tiếng động, suýt nữa bật ra hai chữ "Tiểu Ý". Nhớ đến chuyện của mình, gã vội đổi lại, "Tiểu Quả, em cảm thấy thế nào? Chơi được không?"

Phong Ngọc gần khoang trò chơi, trong lòng áp lực dâng lên. Thật ra gã cũng không biết có thành công thật hay không, làm qua bao nhiêu thí nghiệm rồi mới được 95%, bằng không gã đã không dám làm như thế.

Hạ Ý cảm thấy thân thể có hơi nặng. Lúc là sóng não, cô ta chưa bao giờ có cảm giác như thế, nên có thể tự do đi lang thang trong máy tính.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến cô ta vô cùng bối rối.

Hạ Ý mở mắt ra, thấy trước mặt là Phong Ngọc, hỏi theo bản năng, "A Ngọc, không phải anh muốn đưa em vào trong game à? Giờ sao thế này?"

"Tiểu Quả?" Phong Ngọc cố tình làm như không biết người trước mặt là Hạ Ý, "Tiểu Quả, em đang nói gì thế? Không phải em định làm người đầu tiên chơi thử à? Cảm giác thế nào?"

Hạ Ý thấy Phong Ngọc hào hứng, cuối cùng cũng cảm thấy được có gì đó là lạ. Cô ta cúi đầu xuống, lập tức thấy được mình đã có cơ thể. Cô ta trợn trừng mắt, không tin nổi.

"Em..."

Hạ Ý tròn mắt, Phong Ngọc hiểu rõ mình đã thành công.

Ánh mắt vừa ngây thơ vừa trong sáng kia là thuộc về Hạ Ý. Hắn chợt cảm thấy biểu cảm trẻ con kia kết hợp với gương mặt xinh đẹp này có mấy phần không xứng.

Gương mặt và thân thể vốn hoàn mỹ khi có Hạ Ý lại xuất hiện vết nứt, dường như cô ta không nên có biểu hiện như thế. Cô ấy lúc nào cũng hoàn hảo, dù có đứng đầu gió sáng sớm, tóc bị thổi tán loạn, cô ấy vẫn hoàn hảo.

"A Ngọc, em..." Hạ Ý hoàn toàn hoảng loạn. Cô ta không thể lừa Phong Ngọc, vội vàng nói mình không phải streamer kia, càng không rõ vì sao lại xuất hiện trong cơ thể của người ta.

Cô ta giải thích, tự cho rằng code có vấn đề nên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng lại có vài phần mừng thầm. Thế mà cô ta có được cơ thể rồi. Vừa nãy liếc qua đã thấy cơ thể này vô cùng hoàn hảo, da trắng nõn, dáng thon thả, khuyết điểm duy nhất có lẽ là lớn tuổi hơn cô ta một chút.

Nhưng mà, cô ta có thân thể rồi.

Cô ta hơi sợ, sợ người ta sẽ mang đến phiền phức cho mình, cũng sợ chuyện này chỉ là thoáng qua.

"A Ngọc, làm sao bây giờ?" Hạ Ý gấp gáp hỏi, Phong Ngọc vội an ủi cô ta, "Anh không biết có chuyện gì nữa, sau khi Tiểu Quả vào trong khoang trò chơi, anh cũng đưa em vào cùng, tính để em thử nghiệm trò chơi, không ngờ..."

"Tiểu Ý, em ra ngoài đi, chúng ta nghĩ cách."

Hạ Ý gật đầu, bò ra từ trong khoang trò chơi. Khoảng cách từ khoang đến laptop rất gần, có lẽ do đã lâu không dùng cơ thể nên cô ta loạng choạng, đập phải laptop.

Dù Phong Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ta, cô vẫn làm đổ cốc nước bên cạnh laptop, khiến nước đổ lênh láng ra máy.

Theo quán tính, cả người cô ta cũng bổ nhào xuống bàn máy tính, khiến laptop rơi xuống mặt đất cái "bốp". Phong Ngọc đang đỡ Hạ Ý, thấy laptop bị ướt, còn rơi xuống, chỉ nghe thấy trong đầu đứt phụt một tiếng, tim cũng như ngừng đập. Gã không quan tâm Hạ Ý đã đứng vững hay chưa mà vọt ngay đến chỗ bàn máy.

739.19

Hạ Ý vốn chưa quen thuộc với thân thể mới, ngã dập mông xuống đất, không hiểu vì sao Phong Ngọc lại thả mình ra.

Cô ta xoa bàn tọa vừa tiếp đất, đứng dậy, hơi ảo não nhìn Phong Ngọc cẩn thận cầm laptop lên và điên cuồng lau nước đi. Dáng vẻ này của gã khiến cô ta cực kỳ không thoải mái.

Nhưng tốt xấu gì cô ta cũng có được thân thể, còn yêu đương với Phong Ngọc lâu như thế, vẫn nên bỏ qua thì hơn, "A Ngọc, em xin lỗi, em vẫn chưa quen nên mới làm đổ nước, lại bất cẩn làm rơi máy tính."

Nhưng, Phong Ngọc không để ý đến cô ta.

Phải nhanh chóng tháo laptop ra, lau hết nước bên trong, theo kinh nghiệm của gã, vẫn có khả năng cứu được "sóng não" của Đường Quả trong laptop.

Tim gã đập rất nhanh, gã chưa từng nghĩ sẽ có chuyện ngoài ý muốn này.

Nếu có thể làm lại, nhất định gã sẽ đưa cô vào trong USB trước rồi mới đi xem Hạ Ý sau. Hạ Ý có được cơ thể rồi, ở đó cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Vì sao gã lại phải đi nhìn Hạ Ý trước chứ? Sao gã lại không bảo vệ cô? Cô đã mất đi cơ thể rồi, còn là gã tự cướp lấy, hiện tại đến sóng não của cô gã cũng không giữ được?

Hạ Ý nói gì, gã hoàn toàn không nghe lọt tai.

Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, đó là phải sửa lại laptop, tìm cô trở về, nhất định phải đưa cô vào trong USB an toàn, lúc nào cũng mang theo, như thế mới không để mất cô.

Sửa máy một lúc, trong đầu Phong Ngọc chỉ có hình bóng Đường Quả và những dáng vẻ của cô trong mấy tháng vừa qua.

Nhưng gã càng gấp, tay càng run, nửa tiếng trôi qua vẫn chưa sửa được laptop.

Hạ Ý có hơi đói, nhìn Phong Ngọc, trong lòng có vài phần đau khổ. Cô ta chưa quen với nơi này, lỡ phá đồ của người khác thì không tốt lắm.

Hạ Ý lại gần Phong Ngọc, vỗ vai gã, "A Ngọc, em đói rồi, anh cho em ăn gì trước được không?"

Nếu không có chuyện vừa nãy, Phong Ngọc chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ. Gã thích Hạ Ý, hai người đã yêu nhau nhiều năm, cứu sống cô ta được rồi, chắc chắn gã là người vui vẻ nhất.

Nhưng hiện tại, gã chỉ cảm thấy cô ta quá phiền phức. Hạ Ý vỗ vai gã khiến tay gã chệch đi, lắp sai một chỗ. Gã u ám ngẩng đầu lên, "Em ra chỗ khác đi."

"A Ngọc..."

"Không nghe thấy à? Ra chỗ khác, đói tự đi mà ăn, anh không rảnh quan tâm em, đang có chuyện quan trọng."

Rất quan trọng!

Hạ Ý ấm ức khóc, lúc cô ta còn là một sóng não, Phong Ngọc rất dịu dàng với cô ta, trước giờ chưa từng dùng giọng điệu lạnh lùng và gương mặt đáng sợ như thế này để nói chuyện với cô ta.

Cô ta có phần không chấp nhận được, "A Ngọc, em thật sự không cố tình chạy vào đây, anh đang trách em đúng không? Lỡ có bị bắt, anh cứ để người ta bắt em đi."

Cô ta không hiểu được, laptop hỏng thì thôi, dù tài liệu có quan trọng đến đâu, với hiểu biết của cô ta với Phong Ngọc nhiều năm , gã cũng không để ý đến mức này.

Ít nhất, cô ta nghĩ rằng giữa cô ta và tài liệu, Phong Ngọc sẽ lựa chọn cô ta.

Nhưng Phong Ngọc không để ý cô ta, cô ta chỉ có thể khóc lóc ngồi một bên nhìn Phong Ngọc cẩn thận khởi động máy. Dáng vẻ mong đợi của gã lúc này rất giống lúc gã nói với cô ta rằng có thể giúp cô ta sống lại.

Mở máy lên, Phong Ngọc lập tức tìm "sóng não" của Đường Quả.

740.20

Đáng tiếc, gã tìm đủ trong vô số tài liệu, dù là tài liệu đã bị xóa đi từ lâu đã được khôi phục lại, vẫn không tìm ra.

"A Ngọc, anh đang tìm gì thế? Tài liệu quan trọng?"

Phong Ngọc cứng ngắc quay đầu lại, nhìn nước mắt trên mặt Hạ Ý, nhớ chuyện mình làm hôm nay.

"A Ngọc, làm gì đây? Em không biết sao lại thế này. Anh đang trách em đúng không? Anh có thể nghĩ cách đưa bạn anh về không? Em sẽ trả lại cơ thể cho cô ấy."

Phong Ngọc giật mình, nhìn laptop đã khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ không có cô ra thì bên trong không thiếu gì cả. Gã thấp giọng nói, "Không tìm lại được."

Gã không tìm lại được.

Cô mất rồi.

Hốc mắt gã đỏ lên, giúp Tiểu Ý sống lại không phải là hi vọng của gã trong nhiều năm hay sao? Vì sao gã lại khó chịu như thế này?

"A Ngọc, anh không cần để ý đến em, em biết vừa rồi là em sai. Khiến máy tính anh bị hỏng là lỗi của em." Hạ Ý ôm người, khóc rưng rức. Nếu Phong Ngọc không để ý cô ta, cô ta phải làm sao bây giờ. Cô ta không quen với thế giới xa lạ này, không thể tự lập được, còn không bằng sống trong internet.

Phong Ngọc bừng tỉnh, nhìn Hạ Ý khóc thút thít, duỗi tay lau nước mắt cho cô ta, ôm lấy cô ta, "Được rồi, đừng khóc nữa." Giọng nói vô cùng dịu dàng, giống như trước kia. Hạ Ý bình tĩnh lại, ngưng khóc.

"Vậy giờ chúng ta làm sao đây?" Cô ta hỏi.

Phong Ngọc khẽ vỗ về Hạ Ý, "Anh không biết cô ấy ở đâu, hiện tại cứ thế này đã, tìm được cô ấy rồi tính sau." Gã lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho Hạ Ý, "Không được khóc nữa, nhớ chưa?"

"Dạ."

Phong Ngọc thấy Hạ Ý cười, trong lòng thả lỏng đi. Gương mặt này sao có thể khóc được chứ, khóc lên thật khó coi. Gã dịu dàng nói, "Cười nhiều lên, không phải em luôn mong có cơ thể à? Nhân lúc này đi ngắm nhìn thế giới đi em."

Trong lòng Hạ Ý vừa vui vẻ vừa bất an.

Cô ta không biết mình sẽ sử dụng được thân thể này trong bao lâu, "A Ngọc, bạn anh sao lại thế này? Khi nào mới có thể tìm thấy cô ấy được?"

"Anh sẽ cố gắng. Em đừng nghĩ nhiều, có lẽ cô ấy giống em lúc trước, chạy lên mạng. Mạng rộng như thế, tìm thấy cô ấy không dễ đâu." Giọng Phong Ngọc có hơi run lên, thậm chí gã còn không xác định được cô lên mạng hay là đã hoàn toàn biến mất mãi mãi.

"A Ngọc, em sợ lắm, sợ anh không để ý đến em. Thế giới này với em quá lạ lẫm, em chỉ quen với mỗi anh."

Hạ Ý vui sướng vì có được thân thể, nhưng lại sợ hãi vì phải sống trong một thế giới xa lạ, đương nhiên sợ nhất vẫn là bị vạch trần và bị đưa đi nghiên cứu.

Trong lòng cô ta hi vọng mình có thể vĩnh viễn chiếm được cơ thể này. Có cơ thể tốt hơn hẳn so với sống trong thế giới giả thuyết của internet.

Cô ta có thể ôm Phong Ngọc, có thể mặc váy đẹp, có thể ăn các món ngon.

"Không cần sợ. Bạn anh là một streamer, trước kia anh đã nói cho em rồi. Cô ấy ngày nào cũng livestream chơi game, rất ít khi về nhà, sẽ không lộ..." Phong Ngọc ôm Hạ Ý, cẩn thận kể về cuộc sống của Đường Quả, còn dạy cô ta livestream chơi game.

Hạ Ý vô cùng tò mò, cô ta vốn rất hứng thú với game và internet, nên rất mau đã làm quen được.

_

Editor: Ơ hay các nàng buồn cười thía, rõ ràng chị iu A Quả Quả là của mị :

Bình Luận (0)
Comment