(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 781

781.61

Phong Ngọc bất đắc dĩ nhìn màn hình trước mặt hiện lên bốn chữ Trò chơi thất bại.

Có lẽ gã nên sớm tung game thực tế ảo ra, dùng khoang trò chơi đi vào gặp Tiểu Quả.

Phong Ngọc vốn là người đã nói là làm, hôm đó về công ty ngay, tiếp tục dự án game thực tế ảo đã bị trì trệ gần một năm.

Gã đã để Phong thị tổn thất không ít, nhưng game này chỉ là một phần của Phong thị, chủ tịch và phu nhân đều tưởng Phong Ngọc bị làm sao nên cũng không so đo. Trò chơi sao quan trọng bằng con trai chứ. Đặc biệt là chuyện của Phong Minh năm xưa khiến bọn họ càng không muốn Phong Ngọc cũng như thế.

Lúc này, Phong Ngọc trở về, toàn công ty vô cùng vui vẻ.

Vốn dĩ đã chuẩn bị gần xong, lần này làm tiếp, tiêu phí mất một tháng thời gian để thí nghiệm an toàn.

Lại dùng hai tháng nữa để sửa chữa.

Sau đó, chính là đưa ra sử dụng, hấp dẫn nhiều người chơi thử, có được phản hồi rất tốt.

Nửa năm sau, khoang trò chơi cá nhân đầu tiên của Phong thị đưa ra thị trường, bắt đầu thời đại game thực tế ảo. Tiếp đó, vô số nhà phát hành game lựa chọn Phong thị, tạo ra các game hoàn toàn mới. Vì thế, Phong thị thành tập đoàn đi đầu.

Tất cả cùng vui, chỉ có Phong Ngọc không vui.

Một ngày nọ, người gã phái đi tìm Hạ Ý gọi điện đến, phát hiện được tung tích của đống đá quý, tìm được Hạ Ý, đang đưa Hạ Ý về.

"Đưa cô ta lên biệt thự trên núi của tôi, đừng nói cho ai biết." Ánh mắt Phong Ngọc nặng nề, đặc biệt là khi thấy được gương mặt tái nhợt gầy yếu của Hạ Ý, trong lòng vô cùng tức giận.

Sao lại có thể?

Cô ta sao lại có thể đối xử với thân thể hoàn hảo của Tiểu Quả như thế.

Lúc này gã sẽ không để cho Hạ Ý đào tẩu. Thân thể của Tiểu Quả sẽ được gã bảo tồn thật tốt, không kẻ nào có thể làm tổn thương đến nửa phần.

Không bao lâu sau, Hạ Ý bị đưa đến biệt thự trên núi.

Phong Ngọc kết thúc hạng mục game là nghỉ, không ai nghi ngờ gì. Ngay hôm Hạ Ý bị đưa về, gã đến biệt thự.

Hạ Ý bị bắt lại, vô cùng khủng hoảng. Cô ta sợ mất đi thân thể này. Cô ta thích được có thân thể. Cô ta không muốn là sóng não, không muốn quay lại máy tính, trở thành một thứ giống như số liệu.

Sau khi về biệt thự, cô ta lập tức nghĩ cách đào tẩu. Có điều, Phong Ngọc đã chuẩn bị trước. Cô ta một không có bản lĩnh, hai không có trí khôn, sao có thể chạy được.

Phải nói, nếu cô ta không mang thẻ và trang sức châu báu đi, cô ta khó sống nổi trên thế giới này.

Phong Ngọc mở cửa ra, nhìn Hạ Ý run bật bật ôm lấy đầu gối trốn trong góc.

"Tiểu Ý này, sao có thể không nói không rằng, không chào hỏi anh một tiếng mà đã đi?"

Phong Ngọc đến trước mặt Hạ Ý, dịu dàng cười hỏi, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm cô ta, "Em gầy rồi."

Trong lòng Hạ Ý phát lạnh. Đôi mắt dịu dàng kia, không phải là đang quan tâm cô ta. Da gà cô ta nổi lên.

"Mặt tái như này, chắc sống không tốt đúng không?"

Cả người Hạ Ý phát run. Phong Ngọc đang muốn làm gì?

"Tiểu Ý à, thân thể không phải của em, không được tùy tiện dày vò. Anh hi vọng sắp tới em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc cơ thể thật tốt."

"Tốt nhất là trong vòng một tháng phải khôi phục lại trạng thái ban đầu."

Phong Ngọc buông cằm Hạ Ý ra, nhẹ giọng cười, "Anh đã nghiên cứu ra cách chỉ trừng phạt sóng não mà không ảnh hưởng đến thân thể, chắc em không muốn thử đâu, đúng không nào?"

782.62

Trong lòng Hạ Ý kháng cự. Cô ta biết Phong Ngọc tạm thời sẽ không đuổi sóng não của cô ta đi, tránh cho thân thể này bị tổn thương. Mất đi sóng não, thân thể này có khả năng sẽ chết, dù có bất tử cũng phải thành người thực vật.

Sau khi thành người thực vật thì cơ thể cũng sẽ dần thoái hóa. Dù cô ta ít đọc sách nhưng vẫn biết những chuyện này. Nhiều năm trước, trong TV có phim về người thực vật tỉnh lại.

Cho nên, Phong Ngọc căn bản không phải quan tâm cô ta, cũng không phải không nỡ đuổi sóng não của cô ta ra ngoài, mà là nhờ sự tồn tại của cô ta bảo quản thân thể này.

Cô ta không muốn phối hợp, tại sao cô ta phải chăm sóc thân thể cho người khác chứ.

Thân thể này không phải do cô ta chiếm, có trách thì cũng trách Phong Ngọc. Nếu không phải gã lừa cô ta thì có thể xảy ra một đống chuyện như bây giờ không?

Cô ta cũng là người bị hại, nếu ban đầu cô ta không ra ngoài, căn bản sẽ không tham lam những gì tốt đẹp cơ thể này mang lại.

Cô ta bị bắt phải nhận lấy nó, hiện tại lại thành một kẻ tội ác ngập trời.

Cô ta muốn phản kháng. Phong Ngọc muốn cô ta chăm sóc cơ thể? Không. Phong Ngọc đi rồi, cô ta dùng sức cấu véo bản thân, dùng sức đập đầu vào tường để bản thân tràn đầy thương tích.

Phong Ngọc không cần cô ta, cô ta cũng không cho Phong Ngọc như ý.

Hạ Ý tự mình hại mình, không nhịn được bật khóc. Cô ta đã chọc ai mà phải trải qua những chuyện thế này?

Phong Ngọc vốn dĩ thích cô ta, hiện tại sao lại tàn nhẫn với cô ta như thế. Rõ ràng gã đã đưa cô ta ra. Nếu không phải gã, cô ta sẽ không ở đây.

Phẫn nộ, tủi nhục, khổ sợ.

Trong lòng tràn đầy trả thù. Muốn hủy diệt cơ thể này, muốn Phong Ngọc vĩnh viễn không được như ý nguyện.

Phong Ngọc gặp lại Hạ ý, nhìn thân thể đầy thương tích, mắt đỏ lên.

Gã đi qua, dùng sức véo cằm Hạ Ý, rất muốn cho cô ta một cái tát. Hạ Ý trừng mắt, châm chọc, "Đánh đi, mày đánh đi, dù sao đây cũng không phải thân thể của tao, mày cứ đánh đi, đánh mạnh vào, đánh đến hỏng càng tốt."

"Được." Phong Ngọc nhẹ nhàng buông Hạ Ý ra, sờ mặt cô ta, rồi ôm cô ta ra ngoài, đưa vào trong một gian phòng, rồi cuối cùng đặt cô ta lên một cái ghế kì lạ, "Anh nói rồi, không nghe lời sẽ bị phạt."

Phong Ngọc cười như thằng bệnh, vừa u ám vừa kinh dị, khiến Hạ Ý khủng hoảng.

"Không, mày thả tao ra."

"Phong Ngọc, mày làm thế sẽ khiến cơ thể cô ta tổn thương."

Phong Ngọc nhìn Hạ Ý giãy dụa, quơ quơ điều khiển từ xa trong tay, ngồi xuống trước mặt cô ta, "Anh làm sao có thể tổn thương thân thể Tiểu Quả được chứ. Trước khi cô ấy về, anh nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, đảm bảo nó không bị thương."

"Tiểu Ý à, anh vốn không định làm gì em, chỉ là em quá không ngoan thôi."

Phong Ngọc cười, ấn nút điều khiển. Hạ Ý nói không ra lời, muốn đau khổ, muốn gào thét cũng không thể.

Đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy đâu đó rất đau, đau đến mức muốn đi chết. Đau đớn đến mức cô ta có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Phong Ngọc rất hài lòng với kết quả này. Từ lúc Hạ Ý bỏ trốn, gã đã nghiên cứu ra. Kết quả, thành công mỹ mãn.

Cô ta sẽ không kêu gào được, sẽ không làm hỏng giọng của Tiểu Quả.

Không lộ vẻ đau khổ, sẽ không phá đi gương mặt đẹp đẽ.

Không giãy dụa, sẽ không đụng đến những chỗ khác trên cơ thể.

Hạ Ý chỉ cảm thấy rất đau, không muốn sống, đau đến mức có thể biến mất, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Cách công kích sóng não này thật không tệ.

Thằng điên!

Hạ Ý mơ hồ thấy được Phong Ngọc cười lên, trong đầu bật ra hai chữ như thế.

783.63

So với Phong Ngọc và Hạ Ý hành hạ nhau, cuộc sống hàng ngày của Đường Quả và Phong Minh là ngược chó.

Hệ thống: Tui nghĩ tui chính là con chó ngày nào cũng bị ngược kia.

Từ khi biết được Đường Quả là sóng não con người, còn không có ý định ra ngoài và ở với mình cả đời, Phong Minh quyết định ở lại trong game nghiên cứu thế giới internet thần kì.

Nếu tương lai thế giới mạng là nhà của họ, anh chắc chắn phải sớm nắm bắt được thế giới này, miễn cho tương lai phát sinh chuyện gì đó không lường trước được.

Dã tâm của anh rất lớn, anh muốn thành đầu não trong truyền thuyết, có thể khống chê được internet, tất cả đều ở dưới sự quản lý của anh.

Chỉ có như thế anh mới có thể bảo vệ được cô vợ nhà mình, cùng cô sống thoải mái trên mạng, không phải chịu bất cứ ràng buộc nào.

Đường Quả nghe vậy, cực kì ủng hộ. Tuy rằng hiện tại cô có thể điều khiển internet, bất cứ bảo mật mạng nào cũng không cản được cô, nhưng đây là cô dựa vào linh hồn của mình nên mới có thể như thế.

Phong Minh gần như là một sóng não, anh không giống với cô. Với cả, cô cũng muốn xem xem, ở trên thế giới internet nghiên cứu cách nắm giữ internet liệu có thể thành công hay không.

Vì thế, cô đưa cho anh không ít tài liệu nghiên cứu, còn nói chuyện với Emmanuelle trong nhóm, "Có không? Tài liệu về internet, đầu não, trí não ấy. Không cần bản mới nhất đâu, bản cũ đã bỏ đi cũng được."

Emmanuelle nghi ngờ, "Giáo Hoa tính khống chế toàn bộ internet?"

Người tinh tế có khác, nói cái nghĩ ra ngay.

"Không phải tôi, là bạn trai tôi. Anh ấy đang hứng thú với chuyện này, và chúng tôi đang định sống ở thế giới internet. À quên chưa nói tin tốt cho mọi người, tôi phát hiện ra một sóng não con người trong game, hiện tại ảnh là bạn trai tôi."

Các thành viên trong nhóm choáng váng.

Thế mà cũng được?

Sóng não này chắc chắn không đơn giản.

Emmanuelle sống ở thế giới tinh tế có khoa học kỹ thuật phát triển cũng tò mò về chuyện tình yêu của hai sóng não, "Giáo Hoa, mạn phép hỏi một câu, cảm giác hai sóng não yêu đương là thế nào?"

Những người khác tuy không hỏi nhưng cũng rất tò mò.

Người thế giới tu tiên nghĩ, hai linh hồn yêu nhau không lạ. Còn hai sóng não, theo như lý giải của họ, chắc là hai thần thức. Hai thần thức yêu nhau kiểu gì, thật tò mò.

Chẳng lẽ là ngày nào cũng anh yêu em, em yêu anh rồi ôm nhau?

Thần thức yêu nhau trong truyền thuyết, 6 đấy.

"Chúng tôi có cơ thể trong game, con người yêu nhau thế nào, chúng tôi yêu nhau như thế, ôm nhau tình tứ hoàn toàn không vấn đề gì."

Emmanuelle không nhịn được ho nhẹ một tiếng, tuy rằng rất tò mò, nhưng đâu cần cô phải nói trắng ra thế chứ.

"Giáo Hoa, cô chờ chút, tôi copy tài liệu cho cô ngay."

Đường Quả chờ một lúc, lập tức có được tài liệu internet của tinh tế. Cô để hệ thống phục chế lại rồi mới đưa Phong Minh.

"Cái gì vậy?" Phong Minh nhìn thứ xanh xanh giống như cúc áo trong tay Đường Quả.

"Đồ tốt đó."

Đường Quả mỉm cười, để Phong Minh mở ra xem. Anh từ kinh ngạc đến đơ người tại chỗ. Khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế này mà cô vợ của anh cũng có?

Đương nhiên, anh không nghi ngờ gì cả, chỉ vô ý thức nghĩ rằng vợ anh hẳn là phải có, rồi lập tức đi nghiên cứu.

Đường Quả ngồi một bên, thông qua hệ thống theo dõi xem Phong Ngọc tra tấn Hạ Ý mỗi ngày.

784.64

[Ký chủ đại đại, đã lấy được hết bằng chứng phạm tội của Phong Ngọc, từ tài liệu đến video, người nhà họ Phong không ai có thể thoát tội cho Phong Ngọc.]

[Cô muốn gửi luôn không?]

Đường Quả cười một tiếng, "Gửi đi."

Hai mạng người phải chịu phạt, đúng không?

Pháp luật chưa quy định đến chuyện này, nhưng dù sao cũng phải công bố ra.

"Giúp ta gọi cho bố mẹ đi, miễn cho họ lúc đó qua kích động. Ta sống trên mạng cũng không khác gì sống ngoài kia, chỉ cần sống tốt, cả hai sẽ không quá đau lòng."

Hệ thống nghe theo.

Đường Quả nhanh chóng liên hệ với vợ chồng nhà họ Đường, kể hết lại tất cả. Ban đầu họ không tin nổi, còn tưởng cô lừa đảo.

Sau khi thấy được một loạt chứng cứ, họ lại đi xem Đường Quả livestream, so sánh video của cô với video sau khi Hạ Ý xuất hiện, cuối cùng cũng nhận mệnh. Cô gái livestream lúc sau tuy rằng cũng dùng cơ thể của con gái họ nhưng lại không phải con gái họ.

Đường Quả an ủi hai người hồi lâu, nói rằng hiện giờ mình đang sống rất tốt, rằng họ không cần khổ sở, Phong Ngọc sẽ nhanh chóng bị trừng phạt.

"Quả Quả, vậy còn cơ thể con thì sao?" Bà Đường lạc giọng, không phải con bé không biết là ai kia vẫn chiếm đấy chứ?

Nghĩ đến chuyện tất cả mọi thứ của con gái mình đều bị người khác cướp đi, hai ông bà chỉ có tức giận và đau khổ. Phong Ngọc dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì cướp lấy thân thể của con gái họ, làm sao họ chấp nhận được?

"Mẹ à, nếu có một ngày Hạ Ý biến mất, bố mẹ không cần phải bảo quản thân thể của con." Đường Quả hiện lên trong máy tính. Gương mặt quen thuộc kia khiến hai ông bà không kiềm chế được, bật khóc. Cô nhẹ nhàng nói, "Cứ hỏa táng đi."

Cô nhìn hai người khổ sở, kéo Phong Minh đang trốn trong góc ra ngoài. Đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện, hai vợ chồng quên cả khổ, nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay con gái mình.

"Đây là bạn trai con ạ."

Đường Quả mỉm cười giới thiệu, thấy hai người không tưởng tượng nổi, còn có phần một lời khó nói hết, đoán ngay rằng họ nghĩ Phong Minh không phải người, "Anh ấy cũng là sóng não của con người."

"Anh ấy tên Phong Minh, chắc bố mẹ cũng biết anh ấy."

Hai vợ chồng ngây người một lúc. Phong Minh không phải cậu chàng vì game mà chơi đến mức mất mạng luôn à?

Họ Phong.

Chú của Phong Ngọc?

Hai người nhìn nhau, không quá hài lòng.

"Thưa cô, thưa chú, cháu không cần thằng cháu kia, cháu chỉ cần Tiểu Quả thôi ạ." Phong Minh vội vàng tỏ thái độ, "Theo như hiện thực thì cháu đã chết từ lâu rồi, không liên quan gì đến bên nhà đó nữa. Thằng kia không những đạo thành quả nghiên cứu của cháu, còn dùng thủ đoạn độc ác hại Tiểu Quả, về tình về lý, cháu đều không thể đứng về phía nó."

Hai ông bà họ Đường suy nghĩ rất nhiều.

Con gái họ hình như là không muốn ra ngoài. Họ có đau khổ, nhưng con gái vẫn chưa chết hẳn, chỉ là không có được thân thể thôi. Nghĩ thế, cũng không đến mức quá khổ.

Phong Ngọc kia là một thằng điên, muốn con gái ra ngoài, với tính điên rồ của nó, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu con gái thích chơi trên internet, còn có một sóng não bầu bạn, họ muốn gặp mặt cũng chỉ cần đến chỗ có mạng là được, cũng không quá khỏ chấp nhận.

Cứ thế, Phong Minh xem mắt thành công, chính thức ôm vợ về nhà.

Hôm nay, Phong Ngọc đang cẩn thận đút cơm cho Hạ Ý đang phờ phạc không muốn ăn, còn lộ ra biểu cảm dịu dàng thì đột nhiên cửa bị phá ra, một vài người mặc đồng phục cảnh sát xông vào, còng tay gã.

Hạ Ý mơ màng nghĩ, khóe miệng cong lên một nụ cười. Được cứu rồi. Phong Ngọc bị bắt, thân thể này là của cô ta.

785.65

Trước vô số chứng cứ và video, nhà họ Phong không thể làm gì giúp Phong Ngọc thoát tội, nhưng đúng là pháp luật thiếu mất điều khoản liên quan đến chuyện Phong Ngọc làm.

Gã đã đuổi sóng não của Đường Quả ra ngoài để thay sóng não của người khác vào, tập đoàn Phong thị tự nguyện dùng hết sức lực để tìm sóng não của Đường Quả về. Phong Ngọc cũng nói sẽ dùng toàn mạng để tìm Đường Quả nên gã trở thành tù nhân đặc biệt nhất trong ngục, là tội phạm duy nhất có máy tính lên mạng.

Hạ Ý chiếm được cơ thể Đường Quả cũng không được sống tự do như mình nghĩ. Cô ta bị bắt lại, trên dưới chén ép, phải làm đủ loại thí nghiệm. Nếu không phải chuyện này đã đưa ra ánh sáng, kết cục của Hạ Ý chắc còn tồi tệ hơn. Chuyện đổi sóng não này, hẳn mấy tên quái vật công nghệ vô cùng hứng thú.

Vì cơ thể này thuộc về con gái nhà họ Đường nên Hạ Ý mới được thoải mái hơn. Cô ta phối hợp thí nghiệm cũng không gặp phải chuyện không hay, được đối xử rất tốt.

Nhưng mà cuộc sống không có tự do còn bị tàn phá tinh thần như thế này mới thật sự là tra tấn với Hạ Ý. Sau cô ta lại theo đường cũ, tự mình hại mình để phản kháng, kết quả là cũng không có cả phạm vi hoạt động.

Vợ chồng nhà họ Đường đã liên lạc được với Đường Quả nên cũng mắt nhắm mắt mở. Thấy Hạ Ý bị tra tấn tinh thần, trong lòng họ còn có một chút suиɠ sướиɠ.

Những người duy nhất điên cuồng là fan của Đường Quả. Biết được người livestream tháng cuối cùng không phải Đường Quả, họ vô cùng khổ sở. Lúc đó chỉ cảm thấy là lạ, nhưng vì cách một cái màn hình, lực chú ý đều ở trong game nên không phát hiện ra được.

Cuối cùng, bọn họ đi so sánh phong cách livestream của cả hai, tìm được rất nhiều điểm khác nhau. Dù có bắt chước giống, nhưng vẫn là hai người.

Phong Ngọc nói, gã đã tìm thấy Đường Quả, chỉ là cô không muốn về nên gã cần người khác giúp đỡ.

Ban đầu tất cả đều tin tưởng, hơn nữa còn ôm hi vọng Đường Quả trở về.

Một số người là vì hứng thú với thí nghiệm này, một số người khác là vì để ý Đường Quả, ví dụ như là mấy trăm vạn fan của cô. Bọn họ để ý nhất là streamer đã đem niềm vui đến cho bọn họ. Hi vọng sẽ có một ngày, họ còn có thể nhìn thấy trên màn hình streamer livestream game kinh dị dọa bọn họ trong ổ chăn run bần bật mà vẫn chăm chú xem.

Dù phòng livestream của Đường Quả không mở, các fan vẫn quen vào trong đó xem mỗi ngày, viết dưới các bài đăng cũ của cô là bọn họ sẽ chờ cô trở về.

Còn bài đăng của Hạ Ý, fan hợp sức lại, report xóa bỏ.

Những video livestream của Hạ Ý cũng bị cắt ết.

Phong Ngọc nói biết được Đường Quả ở đâu, ai nấy đều vui vẻ. Phong Ngọc cũng vui vẻ vào trong game tìm Đường Quả. Gã muốn chứng minh Đường Quả còn sống.

Như thế, mọi người sẽ giúp gã đưa Tiểu Quả ra ngoài.

Hôm nay, Phong Ngọc vào trong game được phát trực tiếp, trên trăm triệu người xem.

Phong Ngọc điều khiển nhân vật, mong chờ đi đến trước mặt tân nương tử, cẩn thận hỏi, "Tân nương tử, nói cho tôi biết, cô tên gì?"

Gã chờ đợi, chờ cô nói một câu, "Ta tên Đường Quả."

Bình Luận (0)
Comment