Tim của cô gái đập thình thịch. Cô nhìn nữ quỷ đang bay phía trước. Có vẻ cũng tầm tuổi cô, trong tay còn có một tấm lụa trắng như tuyết.
Ra đến sân, cô ấy chần chờ một lúc, "Chị ơi, chúng ta ra ngoài rồi, có bị phát hiện không?"
"Không đâu." Đường Quả trả lời.
Cô gái nghe thấy giọng nói dịu dàng khác hẳn với âm điệu lạnh lùng vừa rồi, ngơ ngẩn một lúc. Nữ quỷ hiện giờ đều có giá trị nhan sắc cao và giọng dễ nghe thế này à?
Mặc kệ chuyện có bị phát hiện hay không, cô vẫn cắn chặt răng theo Đường Quả ra ngoài.
Đường Quả đưa cô ấy đến một chỗ ẩn nấp ở ngoài thôn, nói: "Cứ ở đây chờ đi, tôi vào đưa những người khác ra ngoài."
"Cảm ơn chị."
Cô gái không sợ nữ quỷ này nữa. So với nữ quỷ, những kẻ mặt người dạ thú trong thôn đáng sợ hơn.
Những chuyện vừa qua như một cơn ác mộng. Nhưng cô biết, đấy là sự thật.
Cẩn thận trốn vào trong đống cỏ khô, chỉ lộ đôi mắt, cô gái nhìn Đường Quả bay vào thôn, lòng lo lắng.
Đường Quả bay loạn trong thôn, sát khí chưa thành hình xung quanh cũng bay theo cô. Không biết có phải vì gã đàn ông đã chết hay không mà có mấy hồn thể bên cô lay động, ra vẻ nhìn tôi đi, nhìn xem tôi thế nào.
Rất buồn cười.
Cô cũng nhận ra đa số hồn thể này là nữ, có một số là nam.
Nhưng họ ít may mắn hơn cô, vì đủ loại nguyên nhân nên hồn thể không thành hình, chỉ có thể hóa thành sát khí vờn quanh thôn, dù có ở đây bao lâu đi nữa.
Nhưng mà, họ phát hiện ra khi lại gần Đường Quả, hồn thể có thể ngưng lại. Chưa được một lát, bên cạnh cô đã có một nửa là hồn thể thành hình.
Đường Quả tạm thời không để ý đến họ. Nghe thấy trong nhà nào đó truyền đến tiếng thét chói tai, cô nhảy xuống.
Cửa sổ mở ra. Bên trong có ba người. Một cô gái xinh đẹp bị nhốt trong góc đang giãy dụa, một bà già đang mắng chửi cô ấy, vô cùng thô lỗ và một gã đàn ông ước chừng bốn mươi – thô tráng, da ngăm đen, râu ria xồm xoàm vô cùng khó coi – đang giữ lấy tay cô ấy.
"Con chó chết này muốn trốn." Mụ già nhìn cô gái giãy dụa, hung ác đánh cô ấy, đau đến mức cô bật khóc.
Cô biết, đêm nay không thể trốn được. Đôi mắt xinh đẹp nháy mắt đã mất hồn.
Cô không phản kháng nữa.
"Hừ, từ bỏ đi." Mụ già cười lên, dữ tợn, "Ngoan nào, đừng sợ. Con gái nào mà chẳng phải thế. Con có con rồi, thành mẹ rồi, con sẽ hiểu thôi."
Gã đàn ông thấy thế, suиɠ sướиɠ vô cùng. Nhưng chưa kịp vui hết thì mảnh ngói trên tay Đường Quả đã bay về phía gã. Một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Đường Quả đi vào, lập tức bày trận cách âm xung quanh. Gã có la hét to đến thế nào đi nữa, người khác cũng không thể nghe thấy.
Mụ già thấy gã kêu to, rồi tái xanh mặt mày ngồi xuống đất, trông vô cùng đau khổ, sợ tới mức ngã ngồi, "Con quỷ nào làm? Mày chết không được tử tế!"
Đường Quả bay từ cửa sổ vào, vân vê lụa trắng trong tay, khẽ cười nói, "Tao vẫn chết tử tế đấy thì sao?"
Đột nhiên có giọng nữ xuất hiện khiến mụ già sửng sốt một chút.
Mụ ta lồm cồm bò dậy.