(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 827

827.36

"Tôi làm sao cơ?"

Trong lòng Đường Lộc Sinh sợ hãi. Chẳng lẽ là quỷ hồn Tống Hiểu Vân trở về báo thù?

Nhưng mà ông ta không làm gì cả, báo thù phải tìm con ả trong tù kia chứ.

"Ông bị ma ám, đạo hạnh của con quỷ đó rất cao, nếu tôi không tới, không biết bao giờ ông mới tỉnh." Vẻ mặt thiên sĩ Phương nghiêm trọng, "Ông Đường, ông kiểm tra xem mấy hôm nay ông có làm gì không hợp ý không."

"Được, để tôi xem."

Đường Lộc Sinh bất an trong lòng. Biết mình đã bị ma ám đến mấy ngày, ông ta càng bất an hơn, vội vàng gọi điện cho trợ lý.

"Ông hỏi chuyện quyên tiền ạ? Bên này đã quyên góp hết tiền của ông ra ngoài rồi ạ. Viện phúc lợi và các trường nghèo đều nhắn cảm ơn ông vì đã giúp đỡ họ thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc."

"Tôi cũng rất khâm phục ông. Tuy về sau tôi không còn là trợ lý của ông nữa, nhưng nếu ông có việc gì, có thể gọi cho tôi."

Quyên góp? Quyên góp gì?

Đường Lộc Sinh nghi ngờ, nhưng ông ta không phải loại dễ xúc động. Thăm dò một hồi, cuối cùng cũng biết được sự thật.

Cúp máy xong, sắc mặt ông ta tái nhợt, "Tôi không còn gì cả."

"Tài sản sở hữu trên danh nghĩa cũng không còn."

"Biệt thự xa hoa này cũng bán, đồ xa xỉ cũng bán, âu phục sang trọng cũng bán."

Mắt ông ta đỏ lên, "Cổ phần công ty cũng bán."

"Tiền bán đem đi quyên góp hết."

"Oa oa oa..." Tiếng trẻ con khóc váng khiến Đường Lộc Sinh chú ý. Đến lúc này ông ta mới nhận ra sau lưng có hơi nặng. Hóa ra ông ta còn đang cõng một đứa trẻ.

"Đại sư Phương, thầy nhất định phải giúp tôi. Tôi không biết vì sao con quỷ kia lại khiến tôi trắng tay như thế. Thầy nhất định phải giúp tôi, tôi lấy về được đồ của tôi rồi, nhất định sẽ trả giá cao cho thầy."

Đường Lộc Sinh vội vàng nói, thiên sĩ Phương cũng nhăn mày lại. Quỷ này sử dụng thuật ma ám với Đường Lộc Sinh là để khiến cho ông ta hai bàn tay trắng. Nếu không hại đến mạng người, vậy bắt đưa đến chùa miếu tỉnh ngộ.

"Ông Đường, ông từ từ nói, mấy hôm nay thế nào?"

Đường Lộc Sinh không thể nói được, vội hỏi, 'Đại sư, quỷ này có phải con quỷ trước không?"

"Chắc là không phải." Thiên sĩ Phương lắc đầu, "Quỷ này hình như chỉ muốn ông mất hết tài sản, cũng không hại đến tính mạng ông. Ông nhớ kỹ một chút, gần đây có đắc tội ai không, hay gặp ai đặc biệt hoặc có chuyện gì đặc biệt không. Rất quan trọng."

Đường Lộc Sinh trầm tư. Một hồi lâu sau, ông ta nói, "Xem ra có một chuyện khá đặc biệt."

"Chuyện gì?" Thiên sĩ Phương vội vàng hỏi.

"Ba năm trước, con gái lớn của tôi ra ngoài du lịch, sau đó mất tích." Sắc mặt Đường Lộc sinh nặng nề, "Mấy ngày trước có một số lạ gọi cho tôi, nói rằng con gái bị người ta hại, hơn nữa còn mang xương cốt nó về, muốn hỏi tôi an táng thế nào."

"Sau đó thì sao?"

Sắc mặt của Đường Lộc Sinh không tự nhiên nổi, "Đại sư biết đấy, vì trước kia đã gặp quỷ, con trai tôi lại mới sinh nên trong nhà không thể bày linh đường. Tôi dự định mua một ngôi mộ an táng cho nó. Tôi biết làm thế có hơi không công bằng với con gái, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì, con trai tôi không chịu được."

828.37

"Cho nên ông không bày linh đường?" Sắc mặt thiên sĩ Phương khó coi, "Ông biết không, ông không bày linh đường, con gái lớn của ông không có nhà, mãi mãi là cô hồn dã quỷ, không thể vào luân hồi. Không luân hồi được, đương nhiên nó sẽ oán ông. Chỉ sợ chuyện này có liên quan đến nó."

"A, là thế à?" Sắc mặt Đường Lộc Sinh biến đổi. Ông ta vội vàng hỏi, "Vậy phải làm sao đây?"

"Ông đưa sinh thần bát tự của con gái ông cho tôi, tôi tính xem nó có ở gần đây không. Hơn nữa nếu là nó thật, ông Đường phải khuyên nó để nó tha thứ cho ông."

Đường Lộc Sinh lại hỏi, "Nếu nó không tha thứ thì sao?"

"Vậy bổn đạo đành phải đưa nó đi, ông Đường không cần để ý."

"Không sao, tôi không để ý chút nào." Đường Lộc Sinh vội vàng trả lời, diệt luôn ông ta cũng không để ý, nhưng vẫn nói, "Nếu nó chấp nhận, đại sư không cần phải tổn thương nó."

"Đương nhiên. Chỉ cần nó không hại ra mạng người, bổn đạo sẽ không khiến nó hồn phi phách tán."

Đường Lộc Sinh vội nói tên Đường Quả và ngày sinh của cô.

Phương Vân Trì ở bên cạnh nghe thấy hai chữ Đường Quả, không nhịn được, vội dò hỏi, "Đường Quả à?"

"Đúng, con gái lớn của tôi tên Đường Quả. Thầy có vấn đề gì à?"

Thiên sĩ Phương cũng đưa mắt nhìn Phương Vân Trì. Hắn nói, "Sư phụ, lúc trước con nói rồi, trong thôn kia có một nữ quỷ cực kì lợi hại tên Đường Quả. Nhưng mà thế giới này hẳn sẽ không trùng hợp đến thế đâu."

Đường Quả nhìn thiên sĩ Phương bấm đốt ngón tay bên kia, khóe môi cong lên một nụ cười. Nếu cô thật sự là nguyên chủ, thiên sĩ Phương sẽ tính ra được chỗ của cô.

Nhưng ngoại trừ Đường Quả ở đây thì còn có một Đường Quả khác. Chỉ khi nào cô cho phép, thiên sĩ Phương mới có thể biết đến sự tồn tại của cô.

"Cô tính làm gì?"

"Em sẽ không buông tha cho thiên sĩ Phương." Đường Quả cười tủm tỉm, 'Đương nhiên là muốn mạng rồi."

Tần Cửu cũng không phản ứng gì, "Vậy cô cẩn thận chút, tôi giúp cô cản Phương Vân Trì."

"Trẻ con, bổn cô nương chấp làm gì. Một tay cũng đập hắn ta dán lên tường được."

Tần Cửu bị giọng nói kiêu căng của cô làm bật cười, "Nhưng vẫn phải cẩn thận. Đạo sĩ bắt quỷ có truyền thừa từ lâu, có đủ loại thủ đoạn, cũng khác nhau. Nhất là thiên sĩ Phương trước nay chưa từng lưu tình với ma quỷ."

"Đạo trưởng Tần đang quan tâm em à?" Đường Quả chớp chớp mắt, đối diện với đôi mắt của Tần Cửu. Tần Cửu có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn nói, "Cô nghĩ thế nào thì cứ là thế đi."

"Đạo trưởng Tần có quan tâm em thì cứ nói thẳng ra, không cần ngại, em cũng đâu có cười đạo trưởng. Biết anh quan tâm em, em vui lắm."

Bên tai Tần Cửu lại đỏ lên một cách không kiềm chế được. Nữ quỷ này lúc nào cũn không đứng đắn, hở ra là lại nói mấy câu ái muội với anh. Nhưng quái thật, sao trong lòng anh cứ vui vui kiểu gì ấy nhỉ.

"Cô tính làm thế nào?"

Đường Quả nheo mắt, "Thiên sĩ Phương không phải thích bắt quỷ à? Cho ông ta biến thành quỷ đi."

"Đạo trưởng Tần ở chỗ này chờ em nha. Em sẽ không sao đâu, cứ yên tâm."

Nói xong không đợi Tần Cửu đáp lại, Đường Quả đã bay đến chỗ biệt thự, cố ý lộ ra một ít hơi thở cho thiên sĩ Phương cảm ứng được.

Thiên sĩ Phương đúng là cảm ứng được thật, vội hét lớn theo bản năng, "Đường Quả, chạy đi đâu!"

829.38

Đường Quả bay vào trong biệt thự, thiên sĩ Phương cũng cầm kiếm vọt theo. Phương Vân Trì cũng muốn đi vào, nhưng khi thiên sĩ Phương vào rồi thì cửa đóng lại ngay, muốn phá cũng không được.

Nhất thời, hắn sốt ruột chờ ngoài cửa.

"Tiểu sư phụ, đại sư Phương sẽ không sao chứ?" Đường Lộc Sinh hơi lo lắng, "Con quỷ đó là con gái lớn của tôi?"

"Xem phản ứng của sư phụ, chắc là thế." Phương Vân Trì lộ ra vẻ mặt lo lắng. Thấy Đường Lộc Sinh ưu sầu, hắn an ủi, "Ông Đường không cần lo, sư phụ tôi đạo hạnh cao, đã bắt rất nhiều lệ quỷ, con quỷ trong kia sẽ không làm gì được sư phụ đâu. Rất nhanh thôi, sư phụ sẽ bắt được nó, sau này ông không sợ bị quấy nhiễu nữa."

"Được, tôi tin tưởng đại sư Phương."

Vẻ mặt ông ta ưu sầu, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn. Tốt nhất là thiên sĩ Phương diệt con quỷ kia luôn đi, hai mẹ con nhà này một người so với một người không bớt lo được.

Chết rồi thì thôi đi, cứ phải tìm về làm gì.

Nghĩ đến chuyện mình không còn một xu dính túi, Đường Lộc Sinh càng thêm hận. Hận không thể tự đi vào trong. Nhưng nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, sau lưng ông ta lạnh toát.

Tần Cửu đứng một góc vẫn không yên tâm, lặng lẽ đi vòng sang bên khác của biệt thự. Nhưng bảo an của biệt thự quá tốt, anh không tài nào nhảy vào trong được. Hết cách, anh đành phải lo lắng chờ ở ngoài.

Một giờ trôi qua, Tần Cửu có hơi mất bình tĩnh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Anh nhìn biệt thự không có tiếng động, định bụng phá hệ thống bảo an để cầm kiếm vọt vào thì Đường Quả từ trong biệt thự bay ra, bay thẳng đến trước mặt anh. Cô nhẹ nhàng lướt qua anh, rồi dừng lại sau lưng anh. Cảm giác lạnh lẽo khiến người anh căng lên, nhưng anh lại không có ý muốn cô xuống.

Anh chỉ hỏi một câu, "Có bị thương không?"

"Không."

Đường Quả vòng hai tay quấn quanh cổ Tần Cửu, cảm giác được cơ thể anh cứng đờ, ghé sát vào bên tai anh, "Đạo trưởng Tần lo lắng cho em."

"Ừ." Tần Cửu không phủ nhận, "Bổn đạo sợ cô bị thiên sĩ Phương bắt mất."

Đường Quả suиɠ sướиɠ bật cười, tay vẫn ôm cổ anh, cứ thế dựa vào lưng anh. Tuy cô rất nhẹ, nhưng anh vẫn cảm giác được sự tồn tại của cô.

Ban đầu có hơi lạnh, sau quen rồi lại rất tốt. Anh là người tu đạo, có thể chịu được chút âm khí này.

"Nếu em không đánh lại được thiên sĩ Phương, không phải anh sẽ kiếm lời à?"

"Không, bổn đạo là người giữ chữ tín, nhất định sẽ cứu cô từ trong tay ông ta."

Đường Quả cười hỏi, "Đạo trưởng Tần đánh thắng được?"

"Bổn đạo có kiếm tiên, chắc là đánh được." Tần Cửu đáp, không hề khiêm tốn chút nào, "Dù không có kiếm tiên, bổn đạo cũng nắm chắc cách đánh thắng ông ta. Ông ta am hiểu bắt quỷ nhưng đấu pháp không nhất định so được với bổn đạo."

"Không ngờ là đạo trưởng Tần cũng biết tự luyến như thế đó." Đường Quả nhẹ nhàng nói, "Đạo trưởng Tần hiện giờ có cảm giác thế nào với em? Có hứng thú với tình người duyên quỷ không?"

"Thiên sĩ Phương sao rồi?" Tần Cửu hỏi.

Đường Quả cũng không ngại anh đánh trống lảng, đáp lại, "Ông ta ấy hả, chết rồi. Hiện tại là một trong những thành viên team cô hồn dã quỷ."

"Thật?" Tần Cửu hỏi.

Đúng lúc này, trong biệt thự truyền ra một tiếng hét, "Sư phụ! Sư phụ!"

Là Phương Vân Trì. Tần Cửu nghe thấy tiếng này, biết ngay là cô không nói láo, "Giờ muốn đi đâu?" Nữ quỷ này dứt khoát thật, nói gϊếŧ thiên sĩ Phương là gϊếŧ luôn.

830.39

Phương Vân Trì và Đường Lộc Sinh chờ ở ngoài, thấy thời gian trôi qua hơn một tiếng rồi mà thiên sĩ Phương vẫn chưa ra, trong lòng có cảm giác không ổn.

Phương Vân Trì không chịu nổi nữa, lại định phá cửa xông vào.

Không ngờ rằng, lúc hắn đẩy cửa, cửa lại nhẹ nhàng mở ra. Hắn đứng ở cửa, tay cầm kiếm gỗ mộc, vẻ mặt thận trọng.

Bên trong không có tiếng động nào.

Hắn có dự cảm không tốt, cẩn thận bước từng bước. Chưa đi được bao lâu đã thấy thiên sĩ Phương nằm trên mặt đất, chỉ kịp hét lên một tiếng "Sư phụ!"

Hắn vốn tưởng thiên sĩ Phương chỉ bị thương, không ngờ rằng vừa lên đã thấy thiên sĩ Phương không còn chút sức sống nào, hoảng sợ gọi lên vài tiếng nữa. Thiên sĩ Phương vẫn không tỉnh lại. Đến lúc này hắn mới tin thiên sĩ Phương đã chết.

Hắn không ngờ được thiên sĩ Phương đạo hạnh cao như thế lại có thể chết. Hắn chờ ở bên ngoài, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì bên trong.

Đường Lộc Sinh cũng đi vào theo, thấy thiên sĩ Phương đã chết, càng thêm sợ hãi. Sợ đến mức không nói gì với Phương Vân Trì, vội vàng ôm con chạy ra ngoài.

Thiên sĩ Phương còn không diệt được con quỷ kia, chứng tỏ nó rất lợi hại.

Ông ta nên rời đi thì hơn, so với tiền tài, tính mạng càng quan trọng.

Hiện tại có muốn gϊếŧ con quỷ kia cũng không có đủ tiền để đi mời người.

Ông ta mong chờ con quỷ cướp tài sản của ông ta là con gái lớn, chỉ là muốn ông ta xui xẻo một chút. Nói không chừng sau một thời gian, nó hả giận rồi sẽ đi đầu thai thì sao?

Cả người ông ta đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới chuyện bày linh đường đón người chết bên ngoài về mà thiên sĩ Phương đã nói. Ông ta thầm nghĩ, sau khi ổn định rồi nhất định phải bày linh đường cho con gái lớn. Nó về rồi, không còn oán khí nữa, chắc chắn sẽ đi đầu thai.

Nói không chừng... Nói không chừng dỗ dành được nó rồi còn có thể lấy tiền về.

Nghĩ thế, Đường Lộc Sinh không còn sợ nữa.

Con gái chết sớm, chắc chắn không biết chuyện của Tống Hiểu Vân, càng không biết ông ta nghĩ gì trong lòng.

Đến lúc đó mời về, ông ta nói vài câu hay hay là được. Năm nay con gái mới hơn hai mươi, tình cảm cha con trước kia cũng vẫn còn.

Đường Lộc Sinh hết sợ, nhưng nghĩ đến chuyện mình chẳng còn gì, lại ảo não. Ông ta sờ chìa khóa trong túi, là chìa khóa của căn biệt thự mãi không bán được kia.

Nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng ông ta bế con đến đó.

Với tình hình hiện tại, tạm thời sống ở đó đã.

Trong biệt thự chỉ còn lại Phương Vân Trì nhìn thân thể lạnh ngắt không có vết thương của thiên sĩ Phương.

"Sư phụ..." Hắn nghẹn lại, quét mắt nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra tung tích của ma quỷ, không biết là đồng quy vu tận với thiên sĩ Phương hay là đã rời đi.

Cuối cùng, hắn đành mang thi thể của thiên sĩ Phương đi.

Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản, vội đăng tin thiên sĩ Phương đã chết vào trong nhóm.

"Các vị tiền bối, Phương Vân Trì tôi xin các vị ra tay giúp tôi tìm nữ quỷ đã gϊếŧ sư phụ tôi. Hiện tại tôi không biết nó còn sống hay không. Tìm được rồi, các vị không cần làm gì, chỉ cần để tôi đến là được. Phương Vân Trì tôi nhất định sẽ hậu tạ."

831.40

Nghe tin Phương Vân Trì đã chết, ai trong vòng huyền học cũng giật mình.

Cách một cái màn hình, họ bấm đốt ngón tay. Ở nơi Phương Vân Trì không nhìn thấy được, sắc mặt của họ đều nghiêm trọng. Tất cả đều hiểu rằng quả báo của thiên sĩ Phương đến rồi.

Cái thứ này, nếu không phải người họ cực kì để ý, có cho bao nhiêu tiền họ cũng không muốn dính vào.

Nhưng họ vẫn tò mò vì sao thiên sĩ Phương lại chết.

Phương Vân Trì kể lại chuyện biệt thự nhà họ Đường, trong nhóm trầm mặc một hồi lâu.

"Tôi đã sớm khuyên thiên sĩ Phương đừng động đến nhân quả của nhà họ Đường, tương lai nhà họ Đường gặp phải chuyện gì đều là quả báo cả. Hiện tại ông ta cũng gặp quả báo rồi, bị nhân quả phản phệ."

"Vân Trì, chuyện này chúng tôi không thể nhúng tay vào."

"Đúng, không nhúng tay vào được. Lão phu vừa bấm quẻ cho bản thân, một khi dính vào là có đi không về. Tuy rằng lão phu cả đống tuổi rồi, nhưng ai mà không muốn sống lâu hơn chứ."

"Chuyện khác còn xem xét, nhưng liên quan đến nhà họ Đường thì không được."

Trong nhóm không một ai đáp ứng điều kiện của Phương Vân Trì. Mặc dù thù lao cực kì mê người, cũng có thứ mà họ muốn, nhưng trước tính mạng, cái gì cũng không quan trọng.

Phương Vân Trì thấy không ai nhận, chào một tiếng rồi mang thi thể thiên sĩ Phương về núi an táng, đồng thời tiếp nhận vị trí của thiên sĩ Phương. Kỳ thật, môn phái của hắn với thiên sĩ Phương cũng chỉ có duy nhất hai người.

Trong nhóm có gì Tần Cửu cũng biết, thậm chí còn gọi Đường Quả xem cùng.

Nhìn phản ứng của người trong nhóm, Đường Quả cười, "Vẫn không ít người khôn ngoan nhỉ. Thật có bản lĩnh, biết dính không được, dính vào sẽ gây họa." Cô vô cùng hài lòng với kết quả này.

"Hồn ma thiên sĩ Phương đâu?" Tần Cửu dò hỏi. Anh chỉ có hơi tò mò, cũng không đồng tình với thiên sĩ Phương. Phải nói, với những người không liên quan, anh không đồng tình nổi.

Đường Quả lười biếng dựa vào anh, anh cũng quen với cảm giác lành lạnh này. Nữ quỷ này thích nghịch thì cứ cho cô nghịch, dù sao cũng chỉ hai mươi năm, sẽ qua nhanh thôi.

Đường Quả nghĩ nghĩ, nói, "Không biết đi đâu nữa, dù sao cũng là cô hồn dã quỷ, không giống quỷ bình thường. Không về được nhà, cũng không có đạo hạnh như trước, còn phải trốn đông trốn tây vì đạo sĩ bắt quỷ."

"Ông ta sẽ được trải nghiệm cảm giác làm cô hồn dã quỷ sẽ đáng thương thế nào. Rõ ràng không làm chuyện gì xấu vẫn bị đạo sĩ bắt quỷ ghét, tương lai còn gặp dã quỷ giống mình, tận mắt thấy họ bị đạo sĩ bắt đi."

"Người có người tốt, quỷ cũng có quỷ tốt." Đường Quả đặt tay lên cổ Tần Cửu, "Dù là chủng tộc gì cũng không cần đuổi tận gϊếŧ tuyệt đúng không?"

"Như đạo trưởng Tần chẳng hạn, tuy thoạt nhìn lạnh lùng, không quan tâm sinh tử của người khác, nhưng lúc bắt yêu quái cũng chỉ bắt loại phá phách trong thành phố, chưa bao giờ gϊếŧ yêu quái tu luyện thành tinh trong núi đúng không?"

Tần Cửu gật đầu, "Đúng."

"Thế nên em cảm thấy thuận mắt với đạo trưởng Tần lắm ấy. Từ lần đầu tiên gặp được đạo trưởng, trong lòng em đã nghĩ, đạo sĩ này thật kì lạ, đã thành công thu hút sự chú ý của mình rồi

Bình Luận (0)
Comment