(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 862

862.71

Quả Quả nhà anh thật khiến người ta thích không dừng nổi.

Anh thích cô tùy hứng như thế. Cô làm gì cũng dựa theo lòng mình, ngoại trừ báo thù ra cũng không tìm lý do.

"Trùng hợp thật đấy."

Đường Quả nhìn Phương Tư Vân treo trên vách đá, đúng chỗ thi thể cô đã từng ở đó, không thể không phát biểu một câu, "Là chỗ tôi từng ở."

Hệ thống: Sợ là ký chủ muốn người ta cười chết.

Phương Tư Vân đã có hơi mơ hồ. Khi ấy là cô bé liều mạng nhảy xuống. Cảm giác lúc rơi xuống khiến cô bé nghĩ rằng mình sẽ sống không nổi.

Cô bé nhìn thấy một khối đá nhọn nhô ra, nghĩ rằng nó sẽ xuyên qua người mình, và mình sẽ chết thẳng.

Nhưng không ngờ nó lại không xuyên qua người cô bé, chỉ mắc vào quần áo và treo cô bé lơ lửng.

Cô bé nhận ra viên ngọc trên cổ lóe lên.

Viên ngọc trông không có gì đặc biệt này là mẹ đưa cho cô bé, từ nhỏ đã đeo trên cổ. Mẹ dặn rằng, không được tháo ra, ngay cả khi tắm cũng không được tháo.

Có hôm trời nóng, cô bé muốn tháo vòng ra, Ninh Tương Tư đã nổi giận. Ninh Tương Tư đã nuôi nấng cô bé nên cô bé không thể chịu được mẹ giận, đành phải đảm bảo về sau sẽ không tháo ra.

Ninh Tương Tư hay nói viên ngọc này là cô mua, nhìn đẹp nên mới cho cô bé nhưng Phương Tư Vân cảm thấy thái độ của mẹ với viên ngọc không như vậy.

Hôm nay bị treo ở đây, cô bé mới biết rõ viên ngọc này không đơn giản. Có thể nói, là nó đã cứu cô bé một mạng.

Nhưng mà, bị treo ở đây, ai biết được?

Treo trên đá như thế này, chỉ sợ sẽ bị đói chết. Lúc người ngoài tìm thấy khéo chỉ còn một cái xác bay trong gió.

Thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu xuống, cô bé vừa khát vừa mệt, mơ màng ngủ mất.

Mãi sau mới tỉnh lại thì nghe thấy được một giọng nói êm tai, "Trùng hợp thật đấy, là chỗ tôi từng ở."

Phương Tư Vân mở mắt ra muốn tìm người nói. Cô bé vẫn nghĩ mình đang mơ, hoặc là bị ảo giác, nhưng cô bé vẫn muốn sống.

Lẽ ra không nên nghe theo bà già kia, nếu không sẽ không có chuyện thế này.

"Tư Tư." Ninh Tương Tư thấy Phương Tư Vân treo trên đá, tay rũ xuống, trong lòng lặng đi, nước mắt sắp chảy ra. Nhưng rồi, thấy Phương Tư Vân di chuyển một chút, cô vui mừng kêu lên.

Mẹ?

Phương Tư Vân nghĩ mình đang mơ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên. Thấy được Ninh Tương Tư và Phương Vân Trì sắp đến gần mình, cô bé suиɠ sướиɠ gọi lớn.

Nhưng khi giơ tay lên lại có tiếng vải rách ra. Cô bé rơi xuống.

Phương Vân Trì không ngờ được, Ninh Tương Tư cũng không ngờ được. Tốc độ của Phương Vân Trì có nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp.

Ninh Tương Tư hô lớn, "Không!"

Đường Quả cười nhạo một tiếng, phất tay theo hướng Phương Tư Vân rơi xuống. Cả người Phương Tư Vân dần dần bay lên.

Tiếng cười nhạo kia, Ninh Tương Tư nghe thấy được.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Đường Quả và Tần Cửu.

"Đấy, làm đạo sĩ bắt quỷ có ích gì? Còn không hữu dụng bằng quỷ như tôi."

Đường Quả để Phương Tư Vân bay đến bên cạnh mình, nói, "Chúng ta rất có duyên."

863.72

Phương Tư Vân chớp chớp mắt, trong đầu suy nghĩ, chị gái xinh đẹp này hóa ra là quỷ?

Cô bé nhìn Phương Vân Trì theo bản năng. Sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, còn thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé.

"Tôi cũng đã từng dầm mưa dãi nắng chỗ đó vài năm." Đường Quả chỉ khối đá Phương Tư Vân vừa treo lên, "Nhưng tôi chết, cháu sống."

Ninh Tương Tư cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Đường Quả tràn đầy biết ơn.

Nếu được, cô thật muốn ôm Phương Tư Vân khóc.

Bay lên trên vách núi, cô nhanh chóng chạy ra khỏi Phương Vân Trì, ôm chặt lấy Phương Tư Vân, "Tư Tư, con có sao không? Có chỗ nào không ổn không?"

"Mẹ, con vẫn tốt lắm." Phương Tư Vân biết mình sai, "Con xin lỗi, để mẹ phải lo rồi. Về sau con sẽ không bỏ nhà đi nữa."

Cô bé nhìn Phương Vân Trì, lại cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện với hắn.

Hai cái bạt tay ấy, cô bé mãi mãi nhớ rõ.

Bố cô bé vì bắt quỷ mà không cần vợ con. Chỉ vì cô bé nói một nữ quỷ tốt, hắn đã tát cô bé hai cái.

Phương Tư Vân lớn như vậy rồi, nhưng Phương Vân Trì thân làm cha lại chưa từng đến trường đón cô bé, cũng không tham gia họp phụ huynh, càng không hỏi đến chuyện học hành trên trường thế nào.

Trong mắt bố cô bé chỉ có bắt quỷ và gϊếŧ quỷ.

Đã vậy rồi, còn cần bố làm gì nữa?

"Tư Tư, về sau mẹ chỉ cần con." Đối mặt với cô con gái vừa mới tìm lại được, Ninh Tương Tư quyết định cẩn thận.

Đoạn tình cảm ấy cũng nên bỏ thôi.

Cô và Phương Vân Trì nên kết thúc.

Cô lấy viên ngọc trên cổ Phương Tư Vân ra, nhìn vết nứt trên mặt ngọc, hốc mắt đỏ lên, "Là viên ngọc này cứu con."

"Mẹ, ngọc này là ngọc gì?"

"Tư Tư, đây là viên ngọc cô Đường cho con." Ninh Tương Tư vội vàng nói với cô bé, "Cô Đường nói năm ấy mẹ sẽ có một con gái, còn nói viên ngọc này tặng con."

Phương Tư Vân chần chờ một chút, nhìn Đường Quả, "Là cô Đường đây ạ?"

"Đúng vậy."

Ninh Tương Tư nói, trên mặt nở một nụ cười, "Cô ấy chính là nữ quỷ trong truyền thuyết."

Phương Tư Vân mở to mắt, không phải sợ hãi mà là mừng rỡ. Cô bé nhìn Đường Quả chằm chằm không dời mắt nổi. Nếu không phải Ninh Tương Tư đang ôm cô bé, chắc chắn cô bé sẽ vọt đến trước mặt Đường Quả.

Cô bé gặp được nữ quỷ trong truyền thuyết rồi!

Sờ viên ngọc đã có một vết nứt, cô bé nói với Đường Quả, "Cháu cảm ơn cô ạ."

"Không cần khách khí. Năm đó tiện tay đưa." Đường Quả cười nói, "Không ngờ cháu có vận khí tốt thế."

Ninh Tương Tư không tin là tiện tay đưa. Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù Đường Quả có so được với đại sư Minh Huyền hay không, nếu cô không báo cho cô ấy, viên ngọc này cũng sẽ không đến tay Phương Tư Vân. Và chuyện hôm nay, Phương Tư Vân có thể sẽ chết. Có không chết cũng sẽ gặp phải chuyện không hay.

Đúng là vì đầu cô lúc ấy đột nhiên tỉnh lại và đưa ra quyết định kia nên Đường Quả mới nhất thời nổi hứng đưa viên ngọc này cho cô, còn nói rõ là đưa cho Phương Tư Vân.

Nữ quỷ này thật lợi hại. Phương Vân Trì không đấu được cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nếu chỉ là quỷ bình thường thì làm sao có thể nhìn ra được chuyện của mười mấy năm sau, còn liên quan đến con gái cô?

"Chị Đường, dù có thể nào, em cũng cảm ơn chị." Ninh Tương Tư và Phương Tư Vân khom lưng xuống.

864.73

"Em và Tư Tư sẽ mãi mãi nhớ ơn chị. Chị có thiếu gì, hay là thiếu quần áo đẹp có thể nói với mẹ con em, mẹ con em sẽ thiêu cho chị ngay."

Lúc nói ra mấy câu này, Ninh Tương Tư có hơi ngại.

Nhưng đúng là cô đã từng thấy Tần Cửu đưa Đường Quả đi siêu thị mua quần áo và thiêu cho cô ấy.

"Mẹ, cô ấy là nữ quỷ trong truyền thuyết thật ạ?" Phương Tư Vân vẫn không xác định được. Ninh Tương Tư khẳng định mãi, cô bé mới bật cười.

Cô bé chần chờ một chút rồi dò hỏi, "Cô Đường ơi, cháu có thể chụp ảnh chung với cô được không ạ?"

"Tư Tư, đừng quậy." Ninh Tương Tư vội vàng cản lại, nhưng Đường Quả lại nói, "Được."

Phương Tư Vân vui vẻ thoát khỏi Ninh Tương Tư, ý muốn Ninh Tương Tư chụp ảnh cho mình. Ninh Tương Tư thấy Đường Quả không phản đối, cũng lấy điện thoại ra chụp.

Tần Cửu cũng buông Đường Quả ra. Phương Tư Vân nhìn thấy thân thể Đường Quả ngưng lại, trong mắt toàn thán phục. Cô bé nghiêm túc nói một câu, "Cô Đường tài thật đó!"

"Hồi còn bé, cháu suốt ngày nghe thấy người ta nói về cô, không ngờ rằng sẽ có ngày cháu gặp được cô."

Càng không ngờ rằng, cứu mạng cô bé là một nữ quỷ.

Buồn cười hơn nữa là, bố cô bé là một đạo sĩ bắt quỷ thấy quỷ là gϊếŧ. Nhìn sắc mặt trắng xanh của Phương Vân Trì, cô bé càng muốn chụp ảnh gần Đường Quả.

Ninh Tương Tư thấy được Phương Vân Trì đang không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Quả, nếu không phải có mẹ con cô ở đây, chắc chắn hắn sẽ ra tay.

Nếu là trước kia, cô có thể sẽ xót một chút. Hiện tại thì thôi bỏ đi, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có con gái.

"Tương Tư, đừng cho Tư Tư quậy nữa."

Cảm xúc của Phương Vân Trì thật phức tạp. Một mặt, Đường Quả là kẻ thù gϊếŧ sư phụ khác, nhưng mặt khác, cô lại là ân nhân cứu con gái hắn.

Phương Tư Vân thân cận Đường Quả như thế khiến hắn vô cùng tức giận.

Ninh Tương Tư cười lạnh với Phương Vân Trì, "Chuyện em và Tư Tư về sau không liên quan đến anh nữa. Phương Vân Trì, anh cứ việc bắt quỷ đi, về sau không có gì ngăn cản anh, không ai trách anh thiếu trách nhiệm nữa."

"Tương Tư, em có ý gì?"

Ninh Tương Tư bỏ điện thoại xuống, cười lên, "Ý gì? Ly hôn chứ gì nữa. Phương Vân Trì, em muốn ly hôn, về sau anh thích làm gì thì làm, em và Tư Tư sẽ không liên quan đến anh. Không có ai quản anh, anh muốn đi đâu bắt quỷ thì cứ việc đi."

"Không, Tương Tư."

"Cuộc hôn nhân này nhất định phải bỏ."

Ninh Tương Tư ra quyết định, "Anh tưởng chuyện con chúng ta gặp phải hôm nay không có liên quan đến anh?"

"Dù không dính đến nhân quả, ngày đó nếu anh không tát Tư Tư hai cái, con bé sẽ không bỏ nhà đi."

Phương Vân Trì vội vàng biện minh, "Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Anh đánh nó vì..."

"Còn không phải vì nó nói một câu nữ quỷ trong truyền thuyết không xấu, chọc đến nỗi đau của anh à?" Ninh Tương Tư châm chọc, dắt tay Phương Tư Vân, nghiêm túc hỏi cô bé, "Tư Tư, con có phản đối mẹ ly hôn với bố không?"

"Không ạ." Phương Tư Vân nói với giọng chắc nịch, "Bao nhiêu năm trời bố ở nhà được mấy ngày đâu. Mẹ, con ủng hộ mẹ. Không có bố, mẹ con mình vẫn thế thôi."

"Con cảm thấy cô Đường trong truyền thuyết là nữ quỷ tốt, chỉ vì thế mà bố đã đánh con. Trước giờ bố đã từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha đâu, mẹ con mình còn cần bố làm gì."

Trong lòng Ninh Tương Tư thả lỏng. Cô nhìn Đường Quả bên cạnh, "Để hai người chê cười rồi."

865.74

Về sau Ninh Tương Tư ly hôn với Phương Vân Trì.

Ban đầu Phương Vân Trì không chấp nhận, Ninh Tương Tư dẫn Phương Tư Vân bỏ đi. Cô mua một căn biệt thự, hệ thống bảo vệ cực kỳ hoàn thiện. Phương Vân Trì nói chuyện với cô, cô đáp rằng, nếu không ly hôn, cô sẽ mãi mãi không gặp hắn.

Cô cũng nói thêm: "Anh nghĩ lại đi. Phương Vân Trì, nghiệt anh tạo đều báo ứng lên con gái anh đấy. Em xin anh, ly hôn đi, em không thể để Tư Tư xảy ra chuyện. Không phải lúc nào cũng may mắn có Đường Quả theo sau tặng ngọc giữ mạng cho Tư Tư đâu."

Phương Vân Trì vẫn không đồng ý. Nhưng có một lần, sau khi tan học về nhà, Phương Tư Vân bị xe đâm bay. Nếu không phải có viên ngọc kia, có khả năng đã nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn viên ngọc nhiều thêm một vết nứt, Ninh Tương Tư chấp nhất, khóc lóc với Phương Vân Trì, "Anh thấy chưa? Không biết viên ngọc này có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Phương Vân Trì, anh muốn hại chết con chúng ta hay sao?"

Phương Vân Trì lúc này không thể không tin được. Lần đầu tiên hắn nghi ngờ những chuyện mình đã làm. Chẳng lẽ hắn sai thật rồi?

Trong mấy ngày hắn do dự, Phương Tư Vân lại gặp đủ chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng viên ngọc không nứt nữa, nhưng những chuyện đó mang đến rất nhiều phiền phức cho cô bé.

Nhìn vết thương trên tay Phương Tư Vân, cuối cùng Phương Vân Trì cũng thỏa hiệp, ly hôn với Ninh Tương Tư.

Về sau Phương Tư Vân không có chuyện gì xảy ra nữa.

Lúc biết được chuyện này. Phương Vân Trì sững sờ.

Hắn nhìn tiểu quỷ dưới kiếm, cắn chặt răng lại, vẫn nên một kiếm chém chết đi.

"Vân Trì, dừng tay."

Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Phương Vân Trì sửng sốt. Hắn ngẩng đầu lê nhìn thiên sĩ Phương bay đến, ngây ngẩn, "Sư... Sư phụ."

"Sư phụ, là sư phụ ạ?" Phương Vân Trì vui sướng nói, nhưng rất mau hắn đã cảm thấy không ổn, "Sư phụ là quỷ?"

Thiên sĩ Phương đau lòng, "Ta là quỷ. Làm sao, con muốn gϊếŧ ta?"

"Không, sư phụ, sao con có thể gϊếŧ sư phụ được. Con không có khả năng gϊếŧ sư phụ." Dù hắn ghét quỷ, hắn cũng không gϊếŧ sư phụ hắn.

"Vân Trì, con thấy ta là quỷ lại không gϊếŧ, vậy thì việc gì con phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt với quỷ?"

Phương Vân Trì ném kiếm đi, "Vì chúng hại người, còn sư phụ thì không."

Sắc mặt thiên sĩ Phương thương tiếc, "Vân Trì, buông kiếm ra đi, đừng làm đạo sĩ bắt quỷ nữa. Hết thảy đều là vi sư sai, dẫn con lên một con đường không thể quay đầu."

Phương Vân Trì lắc đầu, "Không! Sư phụ, trên thế giới này có rất nhiều quỷ cần con bắt."

"Vân Trì!"

Thiên sĩ Phương hét lên một tiếng, biến hóa một chút. Phương Vân Trì trợn tròn mắt, đây... đây không phải là con quỷ hắn gϊếŧ mãi cũng không được hay sao?

Thiên sĩ Phương biến lại về ngoại hình vốn có, nói hết chuyện với Phương Vân Trì.

"Con có biết mười mấy năm qua vi sĩ chạy trốn khỏi con bao nhiêu lần không?"

"Sư phụ, con... Tại nữ quỷ kia tất, nếu không con sẽ không thể không nhận ra sư phụ như thế."

Thiên sĩ Phương không biết nên nói gì, "Rõ ràng là con không biết phân biệt tốt xấu. Ta quen biết rất nhiều quỷ, họ chẳng làm gì cả, nhưng đều bị con một kiếm chém chết."

Phương Vân Trì lui về sau một bước, sắp sụp đổ.

"Không!"

Hắn xoay người chạy ngay như phát điên.

866.75

Thiên sĩ Phương và Phương Vân Trì nói chuyện, Đường Quả và Tần Cửu đứng cách đó không xa.

Nhìn thế giới quan của Phương Vân Trì sụp đổ, cô cong môi lên, cực kỳ vui vẻ. Nụ cười đó có hơi xấu xa, tràn ngập cảm giác trả thù thành công. Tần Cửu lơ đãng liếc cô, bị nụ cười đó mê hoặc.

"Đạo hạnh của Phương Vân Trì bị hủy rồi." Tần Cửu nói, "Đạo tâm đã vỡ, kiếp này không thể tiến thêm một bước, cũng không thể bắt quỷ được nữa."

Đương nhiên, tất cả là vì hắn tự gieo gió gặt bão.

Anh nắm lấy tay Đường Quả, "Quả quả, anh đưa em đi siêu thị. Tháng này chắc lại có váy mới đẹp nữa."

"Đi luôn." Đường Quả cảm giác được trong lòng Tần Cửu có khủng hoảng không nỡ rời, ôm lấy anh, "Không cần sợ, kiếp sau anh sẽ gặp được em. Chỉ cần anh ngoan một chút, không phạm sai lầm nào, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."

Tần Cửu dở khóc dở cười. Anh chạm mặt cô, "Anh nhất định sẽ cố gắng không phạm sai lầm." Anh sợ anh không có ký ức sẽ tổn thương đến cô. Lỡ kiếp sau anh và cô không chung một lập trường, chẳng lẽ sẽ không thể đến với nhau.

Tần Cửu đưa Đường Quả đi siêu thị, tự chọn cho cô một bộ váy xinh đẹp nhất. Bao nhiêu năm bên nhau, ánh mắt anh càng ngày càng tốt hơn.

Anh chọn quần áo và phối đồ khiến cho nhân viên siêu thị ngạc nhiên cực kỳ.

Các cô đã quen thuộc với người đàn ông mặc đạo bào này. Lần nào anh đến siêu thị cũng mua quần áo đẹp. Nhưng mà, các cô chưa từng thấy một người phụ nữ nào bên cạnh anh.

Có mấy người dò hỏi, quần áo này mua cho ai. Lúc ấy, Tần Cửu sẽ lộ ra một nụ cười ấm áp, "Vợ tôi."

Nụ cười trên mặt anh vừa dịu dàng vừa cưng chiều, ấm đến tận lòng người.

Đương nhiên, không ai biết vợ anh thật ra vẫn luôn ở bên cạnh anh và chăm chú nhìn anh.

Anh thích ánh mắt của cô. Từ đôi mắt xinh đẹp anh, anh có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ một mình anh trong đó.

Ánh mắt ấy khiến anh say đắm, mê muội, trầm luân đến mức không muốn tỉnh lại.

Cô nói cô phải đi. Từ trong giọng nói đó, anh nghe ra được cô không thể ở lại.

Anh mua rất nhiều quần áo thiêu trước mộ cô. Nhìn quần áo không ngừng thay đổi trên người cô, anh cười lên, nụ cười từ tận đáy lòng. Nhìn cô vui, anh cũng vui vẻ.

Hơn một năm sau, Đường Quả rời đi.

Tần Cửu lúc đó đang ngồi tu luyện.

Anh mở mắt ra, lập tức cảm thấy bên cạnh trống trơn, trong lòng cũng trống rỗng. Hơi thở quen thuộc đã không còn.

Anh ngồi trên sườn núi nhìn đồi núi trập trùng không thấy điểm dừng và ngơ ngẩn.

Sau đó, anh lại nhắm mắt, tiếp tục tu luyện. Thỉnh thoảng anh có ra ngoài rèn luyện, tiện tay cứu một số cô gái vô tội bị lừa lọc. Anh chỉ đưa các cô đến chỗ cảnh sát, và rồi để lại một hình bóng cô đơn cho các cô.

Dần dần người ta phát hiện ra nữ quỷ thần bí đã biến mất, nhưng hình như lại nhiều thêm một đạo sĩ thích lo chuyện bao đồng.

Nghe nói đạo sĩ này bắt yêu, vô số người đã được anh cứu.

Vài thập niên sau đều có hình ảnh của anh.

Một lần nọ, một cô gái được Tần Cửu cứu nhìn anh yêu mến, nói với anh trước khi anh đi, "Vì sao không thể cho em một cơ hội?"

867.hết

"Tôi vốn không phải người nhàn rỗi thích quan tâm đến người khác." Tần Cửu lạnh lùng đáp, cũng không quay đầu lại.

Cô gái không thể không hỏi, "Nhưng anh vẫn quan tâm."

"Vì cô ấy thích thế." Trên gương mặt lạnh tanh có thêm độ ấm, "Tôi chỉ làm việc cô ấy thích."

"Cô ấy là ai?"

"Người tôi yêu."

Cô gái cô đơn, "Cô ấy đâu?"

"Không ở đây." Tần Cửu nhìn chân trời, nở một nụ cười. Anh nâng tay, đặt lên trái tim mình, "Nhưng cô ấy chưa từng biến mất trong lòng tôi. Cô ấy vẫn luôn ở đây, cho đến khi tôi chết, cô ấy cũng không biến mất."

Cô gái không cầu mong xa vời nữa, "Cô ấy thật hạnh phúc."

"Không, là tôi hạnh phúc vì gặp được cô ấy." Tần Cửu cầm kiếm trong tay đi về nơi xa.

Về sau, anh gặp lại Phương Vân Trì. Hắn mất hết đạo hạnh, cũng điên rồi.

Thiên sĩ Phương vẫn luôn đi theo hắn. Một người một quỷ đúng là một tổ hợp kỳ quái.

Thỉnh thoảng anh cũng nghe thấy tin tức của Ninh Tương Tư và Phương Tư Vân. Ninh Tương Từ trở thành nhà từ thiện nổi tiếng nhất trong nước, nhưng cô rất khiêm tốn, được rất nhiều người tôn kính. Phương Tư Vân còn thành lập cả một tổ chức cứu viện để cứu những cô gái không cẩn thận bị lừa.

Hơn một trăm năm sau, thế giới này tràn ngập ánh mặt trời.

Tần Cửu phá vỡ rào chắn giữa Nhân giới và Quỷ giới. Anh tìm thật lâu, không tìm được bóng dáng Đường Quả, cuối cùng đến dòng sông chuyển sinh và nhảy xuống trước những con mắt kinh khủng của quỷ tu, trên mặt mang theo một nụ cười.

...

Đường Quả đánh giá bản thân một chút. Tay trắng thon thả thế này, có thể thấy được nguyên chủ còn rất nhỏ.

Cô vén mành lên, đứng dậy. Bên giường có một cung nhân đang quỳ. Thị thấy cô đã tỉnh, cúi đầu xuống: "Bệ hạ tỉnh rồi ạ?"

"Ừ." Đường Quả nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng uy nghiêm tự nhiên khiên cung nhân cúi đầu xuống càng thấp, "Bệ hạ có cần chút đồ ăn không ạ?"

"Mang một chút đến đây đi."

Cô cũng cảm thấy hơi đói. Vừa ăn vừa tiếp thu cốt truyện là tốt nhất.

Cung nhân hầu mặc áo xong, cô đứng trước gương đánh giá thân thể này. Đương nhiên là rất đẹp, nhưng vì tuổi tác không lớn nên chưa nẩy nở lắm, gương mặt cũng hơi non, ước chừng mười lăm tuổi. Vừa nãy cung nhân có nói, cô hẳn là nữ đế của một quốc gia.

Cũng không biết địa vị của cô thế nào, thế cục trong triều ra sau.

Chờ một bàn đồ ăn phong phú bày biện xong, cô cho tất cả lui ra, vừa ăn vừa tiếp thu cốt truyện.

Hệ thống cũng vui vẻ xuất hiện, [Ký chủ đại đại, à không, bệ hạ đại đại, hiện tại cô là nữ hoàng đó nha. Tôi vừa xem qua cốt truyện, cô còn có hậu cung đó. Toàn người đẹp thôi.]

Đường Quả cầm đũa lên, "Nhiều lắm à?"

[Cực kỳ nhiều. Tôi đếm một chút, thêm bớt ra có tầm ba mươi bốn mươi gì đấy. Có điều thân thể này mới mười lăn, chưa đến lúc thị tẩm.] Hệ thống ngầm đùa vui, [Còn nữa, đây là thế giới nữ tôn.]

Đường Quả nhướn mày lên, cũng không kinh ngạc. Cô ăn một miếng, hỏi, "Thế giới đàn ông sinh con à?"

Hệ thống: Khoan đã.... Hơi loạn mã rồi, sao ký chủ đại đại cứ là lạ thế nào.

[Không phải.]

"Ầy..." Giọng điệu thiếu hứng thú này khiến hệ thống vô cùng buồn bực. Có cần phải thế không.

Bình Luận (0)
Comment