873.6
Đồ ngu trước mặt này không phải người bình thường.
Đan Ca nhìn cây roi đẫm máu tươi, phải dùng hết dũng khí mới không xoay người chạy.
"Đan Ca?"
Đường Nặc Nguyệt học theo dáng vẻ của đồ ngu trong trí nhớ, quật roi xuống đất phát ra tiếng kêu chát chúa, "Đan Ca, chàng muốn chơi với bản vương?"
Đan Ca nhìn Doãn Thu hấp hối, cuối cùng nhắm mắt gật đầu, lộ ra một nụ cười tự cho là rất hợp lý: "Đúng vậy. Đan Ca rất thích chơi với vương gia."
"Tốt quá rồi! Đan Ca mau tới đây chơi với bản vương, nhanh lên." Trong lòng cô thầm kêu gào, bé roi xinh đã không chờ được nữa rồi, mau tới đi, tới đi, xem bà mày chơi chết mày này!
Chân Đan Ca như treo một quả cân ngàn kí, lê từng bước đến trước mặt Đường Nặc Nguyệt.
Đường Quả đang xem trộm thấy hai chân Đan Ca run rẩy, thiếu chút nữa cười như điên.
"Được đấy."
[Ký chủ đại đại, cô không định làm gì Đường Nặc Nguyệt à? Dù sao nguyên chủ chết cũng có liên quan đến cô ta.]
Đường Quả cười tủm tỉm, "Sao thế được, nhưng phải để ta nghĩ xem đã. Chuyện báo thù vẫn phải làm."
Hệ thống: Nó không nên nhắc nhở. Ký chủ làm sao có thể quên thù được. Là nó lắm mồm, ký chủ đại đại thù dai thế mà.
Đan Ca nghĩ Đường Nặc Nguyệt quật Doãn Thu vì Doãn Thu chỉ là một phu thị nho nhỏ, hắn đường đường là một vương phu, không đến mức cũng bị đối xử như thế. Quan hệ của hắn với Đường Nặc Nguyệt lúc bình thường cũng tốt, Đường Nặc Nguyệt cũng thích chơi với hắn, hẳn là sẽ không thật sự dùng roi đánh hắn.
Nhưng, một roi vung lên đáp trúng mặt hắn khiến hắn nhận ra mình đã sai rồi.
Đồ ngu này làm sao có thể nhớ kỹ hắn là ai.
Ả chỉ coi hắn là một thứ đồ chơi hay ho thôi.
Đan Ca thầm hận trong lòng, nhưng đau đớn trên người buộc hắn phải tạm thời quên đi.
Đường Nặc Nguyệt cũng kệ. Đan Ca này cũng lừa gạt cô không ít lần, cá mè một lứa với Doãn Thu, không phải người tốt gì. Rõ ràng không thích cô, nhưng nhất định phải cười với cô, dịu dàng với cô, khiến cô si mê, rồi cuối cùng vứt bỏ cô.
Đường Nặc Nguyệt không chút lưu tình, đánh Đan Ca bất tỉnh, đến khi hơi mỏi tay rồi mới buông tha. Cô cười ngơ ngẩn rồi tung tăng cầm roi đi.
Hiện giờ cô là đồ ngu không biết quan tâm ai, làm sao biết roi đánh người sẽ đau chứ?
Doãn Thu hơi tỉnh lại, trước khi rời đi, Đường Nặc Nguyệt còn quay lại cười với hắn: "Doãn Thu, mai ta lại đến chơi với chàng nha."
Doãn Thu mới tỉnh lại, nghe xong câu này, xỉu tiếp.
Ngày mai à, dẹp đi. Ngày mai hắn sẽ không ra ngoài.
Đường Nặc Nguyệt về phòng, nâng bàn tay đã mỏi mệt lên, tròn mắt há mồm lẩm bẩm làm sao để khôi phục lại trí thông minh. Đường Quả nhìn thấy hết, cũng nâng cằm lên nheo mắt lại.
Hệ thống: Tui đoán ký chủ đại đại lại có âm mưu gì đây.
"Được rồi. Mi cứ theo dõi đi. Mấy tên kia có động tĩnh gì thì lập tức báo cho ta."
[Rõ, ký chủ đại đại.]
Đường Quả nhớ đến người đàn ông múa kiếm trong cung, định đứng dậy đi xem. Không ngờ cung nhân lại vào báo: "Bệ hạ, Nam công tử cầu kiến ạ."
"Để chàng ấy vào." Đường Quả không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống. Tiếng bước chân thật nhẹ dần đến gần, rồi một người đàn ông dáng dấp phong lưu tươi cười bước đến.
Nam Vân Xuyên ôm tay, khom lưng xuống chín mươi độ hành lễ với Đường Quả: "Vân Xuyên bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi."
874.7
"Bệ hạ, hôm nay đẹp trời, bệ hạ có muốn cùng Vân Xuyên đến ngự hoa viên ngắm hoa thưởng trà không?"
Nam Vân Xuyên cười lên khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Hắn có một cặp mắt đào hoa, lúc nhìn ai cũng khiến người đó có cảm giác hắn rất thâm tình.
Nguyên chủ là một nữ đế chưa trưởng thành, không hiểu chuyện tình ái là gì. Nhưng vì Nam Vân Xuyên chủ động, nàng không thể không có chút ấn tượng với hắn. Quen rồi, nàng ấn tượng sâu hơn, nên cũng để ý đến hắn hơn.
Đế vương xem trọng ai có nghĩa là người đó sẽ được rất nhiều lợi.
Nam Vân Xuyên không chỉ có nói chuyện khiến người khác thoải mái mà còn rất có tài, tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa. Sau khi hắn tiến cung, nam tử hậu cung nguyên chủ gặp nhiều nhất là hắn.
Nam Vân Xuyên mời, Đường Quả đương nhiên phải đi.
Cô liếc Nam Vân Xuyên cười tươi rạng rỡ, đây đúng là loại khẩu Phật tâm xà. Trước mặt nguyên chủ dịu dàng như thế, sau lưng lại đầy bụng tính toán nàng. Nguyên chủ tuổi nhỏ, dù đã có một trái tim lạnh của đế vương, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.
Có lẽ nàng không có tình cảm nam nữ với Nam Vân Xuyên, nhưng trong lòng nàng thật sự có hắn.
Nếu không phải vì tín nhiệm hắn, nàng cũng sẽ không thua sớm như vậy.
Ai mà ngờ được Nam Vân Xuyên là một phu thị hậu cung lại có ý nghĩ lật đổ nữ hoàng đâu?
"Nam Vân Xuyên mời, sao trẫm không đi được?" Khóe môi Đường Quả không tự chủ câu lên một nụ cười. Nữ hoàng cười lúc nào cũng nhạt, rất khắc chế.
Vì nàng là nữ hoàng. Từ bé, mẫu hoàng đã dạy nàng rằng không được biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, nếu không sẽ bị người khác đoán trúng tâm tư.
Ví dụ như, dù trong lòng rất hoảng sợ, bên ngoài vẫn phải cười.
Nàng vui vẻ hay rất vui vẻ, vui đến thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không thoải mái cười to như người bình thường, chỉ có thể hơi cong mắt, nhếch môi.
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn với phu thị quen thân như Nam Vân Xuyên.
Nếu là trên triều, nàng sẽ không lộ ra quá nhiều biểu cảm, mãi mãi cũng lạnh lùng, giống như một cô bé không biết cười cũng không biết khóc.
Tiên hoàng chỉ có hai cô con gái, một là Đường Nặc Nguyệt - một đứa ngu si, và Đường Quả.
Trước kia vì tranh đoạt hoàng vị nên tiên hoàng bị thương, tuổi thọ không dài. Con gái đầu sinh ra bị thiểu năng cũng là vì lý do bà bị trúng thuốc.
Về sau, để sinh được một người thừa kế khỏe mạnh, bà phải điều dưỡng thân thể rất nhiều năm. Có được Đường Quả rồi, sức lực của bà không còn là bao nữa.
Nhưng bà vẫn cố chống chọi đến khi Đường Quả mười tuổi. Thành công đẩy cô bé lên hoàng vị rồi bà mới đi.
Hai người một trước một sau đến ngự hoa viên, sau lưng còn có một số lượng cung nhân lớn đi theo.
Nam Vân Xuyên cười mãi, nói một vài câu chuyện mua vui, nhưng tối đa chỉ lấy được nụ cười nhạt của Đường Quả. Có điều, chỉ vậy thôi cũng khiến Nam Vân Xuyên hiểu rõ nữ hoàng đã ấn tượng với hắn hơn.
Mục đích của hắn à, đương nhiên là để nữ hoàng tín nhiệm mình. Chỉ khi có tín nhiệm của nữ hoàng, hắn mới có cơ hội lật đổ quốc gia này, cho nam tử lại có cơ hội đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Đường Quả liếc Nam Vân Xuyên, đột nhiên hỏi thăm: "Vân Xuyên đã quen trong cung chưa?"
"Đã quen rồi. Có bệ hạ ở đây, sao có thể không quen được? Tạ bệ hạ quan tâm, Vân Xuyên có hơi vừa mừng vừa lo."
875.8
Nam Vân Xuyên nở một nụ cười lấy lòng mà vẫn không mất phong độ, xem chừng không mấy nữ tử không thích hắn.
Đường Quả cười nhạt, "Vậy là tốt. Ý trẫm là, nếu chàng nhớ người trong nhà, trẫm cho phép chàng xuất cung hai ngày."
Ừ, cho các ngươi thời gian liên lạc, truyền tin và bàn kế hoạch đó.
"Bệ hạ có thích hoa không?" Nam Vân Xuyên đột nhiên chỉ vào một đóa hoa đang nở rộ, "Dung mạo bệ hạ đẹp như đóa hoa này vậy. Có điều, bệ hạ đẹp hơn hoa. Trong lòng Vân Xuyên, bệ hạ mãi đẹp như thế."
Hệ thống: [A a a a, ký chủ đại đại, tên này dịu dàng quá, lời nói ra ngọt ngào thật.]
Đường Quả liếc đóa hoa, là một bông hồng đỏ kiều diễm. Cô thản nhiên, "Cũng thích một chút. Nhưng mà, so với hoa, trẫm thích trà nhài hơn."
Nam Vân Xuyên đang chuẩn bị tâm tình thật lâu, đến đoạn này thì tắt tiếng.
Hắn khen bệ hạ, nói nàng đẹp hơn hoa, còn đẹp lâu hơn hoa. Nhưng sự chú ý của bệ hạ lại quá kỳ cục, vậy mà lại nói mình thích trà.
Nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, cởi mở tươi cười, "Vừa khéo Vân Xuyên có biết một vài cách pha trà nhài. Bệ hạ nếu có rảnh, có thể đến cung của Vân Xuyên để Vân Xuyên pha cho một chén trà nhài, được không?"
"Được." Đường Quả lạnh nhạt đáp, lại chuyển đề tài về chuyện Nam Vân Xuyên về nhà thăm người thân. "Vân Xuyên có nhớ nhà không? Muốn về cứ nói cho trẫm một tiếng. Chọn thêm ít đồ ngọc mang về cho cha chàng nữa."
Nam Vân Xuyên thật sự không ngờ Đường Quả nghiêm túc cho hắn về thăm người thân.
Nam tử như bọn hắn, từ ngày tiến cung là không có hi vọng trở về nhà. Nhưng hôm nay, bệ hạ cho hắn về.
Là thật lòng, hay là thăm dò?
"Bệ hạ, Vân Xuyên..."
"Không muốn?" Ánh mắt Đường Quả nhìn Nam Vân Xuyên chăm chú. "Trẫm cho rằng không ai không nhớ nhà, trước còn nghe Nam đại nhân nói thân thể cha chàng dạo này không tốt lắm, thật sự chàng không định về? Có về, trẫm sẽ cho người mang theo chút thuốc bồi bổ thân thể."
Nam Vân Xuyên hơi sững sờ. Nhưng nhớ lại, đúng là cơ thể cha hắn không tốt thật nên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng khom lưng, "Tạ ơn bệ hạ." Câu cảm ơn này nghe chân thành hơn so với trước nhiều.
Đường Quả nhẹ cong môi lên, Nam Vân Xuyên không thấy được ý cười sâu trong mắt cô. Hắn đang kích động. Tiến cung lâu vậy rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà thăm cha.
Điều khiến hắn lo lắng nhất là cơ thể của cha hắn. Vì cha mà hẳn mới quyết định lật đổ quốc gia nữ quyền này.
Cha hắn xuất thân tầng lớp dưới, từ nhỏ đã coi như là nam nhi khuê các mà nuôi, về sau bị đưa đến tay mẹ hắn như một thứ đồ chơi.
Từ nhỏ cha đã dạy hắn không được mất đi khí thế nam tử.
Mẹ chưa bao giờ để ý cha, chỉ coi là đồ chơi. Đãi ngộ của cha trong phủ cũng không tốt. Có điều, sau khi lấy lòng nữ hoàng, mẹ xem phần nữ hoàng bên trên, cuộc sống của cha mới tốt hơn nhiều.
Nam Vân Xuyên suy nghĩ thật lâu. Nhớ tới cha, hắn lập tức quên luôn cảm kích với Đường Quả.
Dù nữ hoàng đối đãi với hắn thế nào, hắn cũng phải lật đổ chế độ này, còn phải tự tay gϊếŧ chết nàng.
876.9
Có trách thì trách nàng là nữ hoàng Tây Thánh thôi.
Nữ hoàng Tây Thánh, nhất định phải hi sinh trong cuộc chiến này.
"Vân Xuyên, chàng thất thần."
Nghe thấy giọng nói không rõ vui buồn của Đường Quả, Nam Vân Xuyên giật mình. Hắn sao có thể thất thần lúc này được, vội vàng bồi tội, "Bệ hạ thứ lỗi, là Vân Xuyên không phải."
"Không sao. Đang nhớ cha đúng không? Trẫm hiểu mà, vì thỉnh thoảng trẫm cũng nhớ mẫu hoàng."
Nam Vân Xuyên nở nụ cười, "Tạ bệ hạ thông cảm."
Sau đó, hắn tiếp tục cùng Đường Quả đi dạo ngự hoa viên.
Trong câu của Đường Quả mang theo lo lắng và để ý Nam Vân Xuyên, hắn suýt nữa bị loạn đầu vì giọng nói lạnh lùng nhưng lại đầy quan tâm ấy.
Rõ ràng là hắn mê hoặc nữ hoàng, nhưng sao lòng hắn lại suýt loạn như thế?
Đôi mắt uy nghiêm với người khác lại chăm chú nhìn hắn nghiêm túc, còn thường xuyên xuất hiện ý cười trong đó. Nhắc đến chuyện hắn trước kia, mắt nàng còn để lộ rõ ra.
Nam Vân Xuyên không ngu, trái lại còn vô cùng thông minh.
Nữ hoàng gần gũi như thế, hắn không thể không tin nàng đã động lòng với hắn. Nếu không, nàng thân là đế vương sẽ không có biểu cảm như vậy.
Trong lòng hắn có hơi kích động. Nữ hoàng động lòng sớm hơn trong kế hoạch nhiều. Nếu cố lâu như thế mà không thành, chứng tỏ nữ hoàng không ổn.
Đường Quả nhìn Nam Vân Xuyên vui vẻ tính toán, môi hơi cong lên. Cứ đắc ý đi, rồi trẫm sẽ cho ngươi biết thế nào là đắc ý quên mình, là lật thuyền trong mương.
Hồi lâu sau, hai người tách ra.
Nam Vân Xuyên nhẹ bước đi như một làn gió.
Tại nơi không ai thấy, nụ cười của hắn không thu lại được.
Có được tình cảm của nữ hoàng, giấc mộng của hắn thành phần một bước.
Nhưng nhớ đến gương mặt non nớt và nụ cười nhạt thích thú kia, cùng với đôi mắt quá mức nghiêm túc, hắn lại thất thần.
Nam Vân Xuyên vội vàng lắc đầu. Hắn muốn lật đổ Tây Thánh, không thể mềm lòng.
Coi như nữ hoàng vô tội, nhưng vì tương lai của tất cả nam tử, nàng chỉ có thể hi sinh.
[Ký chủ đại đại, hình như hắn có do dự một chút?]
"Do dự một chút thôi." Đường Quả không bỏ qua biểu cảm trên mặt Nam Vân Xuyên. "Nên làm gì vẫn làm thế, mi quên chuyện trước kia rồi à?'
"Những tên này muốn lật đổ chế độ mẫu hệ, nhất định phải lấy mạng ta mới có được thiên hạ."
Hệ thống thở dài một hơi, [Vậy hắn thảm rồi.] Ký chủ đại đại đến, không thảm vô cùng mới là lạ.
Nó có hơi tò mò, ký chủ đại đại định làm gì mấy người này.
Nhưng nhìn ký chủ đại đại cười hả hê, nó vẫn quyết định không hỏi. Phải giữ cảm giác bí ẩn, kịch nhìn rõ quá không vui.
Cứ thế, Đường Quả làm quen với thân phận nữ hoàng Tây Thánh có ba mươi mấy phu thị, mặc dù người ta không liên quan gì đến cô.
Cô dựa theo thói quen và thời gian của nguyên chủ, lên triều hạ triều, mỗi ngày đi đến một vài chỗ, nhìn thấy nhiều phu thị ăn mặc thoải mái. Dường như họ chỉ chăm làm chuyện mình, không ai nhìn thấy cô.
877.10
Một số người thì để lại một góc cho cô nhìn, thực chất đấy là góc đẹp nhất của bọn họ. Một số khác thì đứng ngâm thơ từ xa, giọng nói rõ ràng mà êm tai, cũng là đọc cho cô nghe. Cũng có người vẽ tranh trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng mở bản vẽ ra hướng về chỗ cô đi đến.
Tóm lại, thực tế là ánh mắt bọn họ đều hướng về cô.
[Ký chủ đại đại, khoái không? Có thấy giống nữ tử hậu cung tranh giành tình cảm không? Thật ra đổi giới tính đi thì không khác mấy.]
Mặc kệ ký chủ có thích hay không, nó vẫn thấy thoải mái.
Rất nhiều nữ tử tài sắc vẹn toàn, nhưng cuối cùng các nàng vẫn phải dùng sắc để mê hoặc quân vương, còn nam tử phải dùng tài, sắc lại chỉ là thứ yếu.
Đường Quả mặt không biểu cảm đi qua, không quan tâm mấy phu thị muốn quyến rũ mình.
Không cần nhìn cô cũng cảm nhận được ánh mắt thất vọng của cả đám.
Thực chất, trong lòng cô cười muốn nội thương rồi. Cô có hơi khoái thật, hóa ra đàn ông tranh giành tình cảm là như thế.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng đàn bi ai, bất giác dừng bước lại.
Đương nhiên không phải vì cô muốn thế, mà vì cô có mấy phần hứng thú với chủ nhân tiếng đàn. Cô đứng cạnh bụi hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong đình, chăm chú nghe.
Y như đang chìm trong thế giới của mình, không phát hiện ra nữ hoàng ở cách đó không xa. Thẳng đến khi đàn ngừng y mới thấy cô. Y hơi hoảng, vội vàng khom lưng hành lễ.
"Tô Thanh bái kiến bệ hạ."
"Đứng lên đi."
Đường Quả phất tay, "Vừa rồi trẫm nghe thấy trong tiếng đàn của chàng có bi thương. Nhưng chuyện gì mà buồn như thế, chàng nói cho trẫm biết được chăng?"
"Chỉ là một việc nhỏ thôi, không cần phiền đến bệ hạ."
"Cứ nói đi, trẫm nguyện ý nghe." Đường Quả nhếch môi. Tô Thanh cúi thấp đầu, không thấy được biểu cảm của cô, đương nhiên không thấy được vài phần vui đùa trong mắt cô.
Bỗng dưng cô cảm nhận được một ánh mắt kỳ lạ. Cô vô thức nhìn theo, thấy được một người nọ.
Người kia trường thân ngọc lập, trông cao hơn nam tử bình thường một chút. Đôi mắt chàng nhìn cô, vừa bình thản vừa tỉnh táo, còn có mấy phần hiếu kỳ và thâm trầm.
Đường Quả nở nụ cười với chàng. Cảnh Thừa bất ngờ, chàng không nghĩ nữ hoàng bình thường không lộ ra biểu cảm gì lại cười rạng rỡ với chàng.
Đúng vậy, nụ cười này quá rạng rỡ.
Lòng chàng hơi động một chút.
Đường Quả ngưng cười, ánh mắt cũng không nhìn Cảnh Thừa nữa mà đặt lên Tô Thanh, "Tô Thanh, chàng có chuyện gì không vui, cứ nói đi, trẫm muốn nghe."
"Được." Tô Thanh thở dài một hơi, "Là Tô Thanh nhớ đến anh trai đã qua đời từ lâu. Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của anh. Nhưng Tô Thanh đã tiến cung, không thể về giỗ anh nên có hơi đau lòng."
Đường Quả xém nữa cười thành tiếng. Anh em gì, rõ ràng biết Nam Vân Xuyên có thể về thăm nhà, y cũng không kiềm chế được muốn ra ngoài. Cả hai đã bàn bạc xong.
"Ra là thế." Đường Quả nhíu mày, "Là trẫm sơ sót. Vậy đi, trẫm cho chàng về giỗ anh. Hai ngày đủ chứ?"
"Bệ hạ, chuyện này..."
Đường Quả không muốn dây dưa với y, nói thẳng, "Trẫm đã nói là không nuốt lời. Chàng cứ chuẩn bị đi, rồi chọn ngày xuất cung."
Tô Thanh giật mình một chút, Đường Quả đi rồi mới vui mừng cảm tạ một tiếng. Y nhìn Đường Quả thật sâu và sau đó quay người đi.
Đường Quả rẽ vào một chỗ, lại gặp được Cảnh Thừa.
"Hoàng phu sao cũng ở đây?" Cô cong mắt cười hỏi.
Khóe miệng Cảnh Thừa giật giật. Đây là bệ hạ của họ?