(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 980

980.26

Đến kỳ nghỉ, Đường Quả dành một tháng để hoàn thành hết bài tập, thời gian còn lại để đi làm thêm.

Thật ra cô không còn thiếu tiền nữa. Mấy tháng trước ném mấy chục vạn vào thị trường chứng khoán, hiện tại đã có được mấy trăm vạn. Cô đảm bảo, trước khi khai giảng, cô sẽ có hơn một ngàn vạn.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Cô dự tính phải cần đến năm ngàn vạn.

Theo như tính toán của cô, khoảng năm ngàn vạn nhất định sẽ làm nên chuyện.

Hệ thống nóng vội, rốt cuộc ký chủ đại đại đang ấp ủ chiêu gì? Nó rất muốn biết. Rõ ràng nó thân với ký chủ đại đại nhất, vậy mà không thể đoán ra cô đang muốn làm gì. Lần đầu tiên nó thấy cô ham kiếm tiền như thế, đã vậy còn dùng cổ phiếu để kiếm và đi làm thêm. Nhưng có tò mò đến mấy nó cũng không hỏi, vì nó biết ký chủ đại đại sẽ không nói.


Sau khi cho con gái vay tiền, thấy cô không khác gì so với trước kia, Hứa Mỹ Huệ cũng yên tâm. Bà không nghĩ rằng dưới sự giáo dục của bà, con gái bà sẽ làm gì đó không đúng.

Bà bận rộn vô cùng, gần như phải đi công tác suốt, chỉ cần thấy phiếu điểm con gái mang về mỗi học kỳ đã khiến bà rất hài lòng rồi. Thêm vào đó, trước mặt bà, con gái bà cũng không có gì kỳ lạ. Bà không hề biết công kích cá nhân trong trường với Đường Quả đã lên đến đỉnh điểm.

Một người trưởng thành bị công kích như thế, ít nhiều cũng sẽ để lộ ra. Nhưng Đường Quả không có biểu hiện gì, ngay cả nguyên chủ trước khi nghe được câu của Tả Nhiên và Ngụy Lượng cũng có thể chịu đựng được hết thảy. Cô ấy tổn thương là vì hai người bạn cô tin tưởng nhất, thân thiết nhất lại đâm sau lưng cô.


Biết được tất cả chỉ là một âm mưu, bức tường thành bao bọc linh hồn kia như bị hồng thủy đập vào khiến tinh thần cô sụp đổ.

Hơn nữa, những lời đồn không chỉ ảnh hưởng mỗi cô mà còn có người mẹ yêu dấu của cô. Mẹ cô vì giúp cô mà bỏ việc, còn bị chỉ trỏ, bị quấy rầy. Cô đã suy sụp tinh thần rồi, lại còn tự trách bản thân nữa nên mới chọn ra con đường cực đoan đến thế.

Cô đậu vào trường cấp ba tốt nhất, ngày ngày cố gắng học tập và làm việc của mình, mục tiêu cũng chỉ đơn giản là học tập để đậu vào một trường đại học tốt. Cô không e ngại ai, nhưng tại sao lại bị nhiều người công kích như thế? Rõ ràng cô đâu có làm gì, tại sao người ta lại gán đủ loại tội lên người cô?

Khi cô đứng trên sân thượng nhìn đám người kia, cô chỉ nghe thấy người ta tiếp tục công kích mình. Nào là "Không phải chuyện bị bao nuôi lộ ra thôi à? Có phải việc lớn gì đâu.". Nào là "Ngụy Lượng và Tả Nhiên chắc cho không ít tiền, cũng coi như được bồi thường còn gì.". Nào là "Chắc cho không đủ tiền nên mới nhảy lầu để uy hiếp người ta cho nhiều hơn." Thậm chí, bọn họ còn nhận xét cô là kẻ tham lam.


Có lẽ biểu hiện của cô quá bình thường, chưa bao giờ thể hiện mặt yếu đuối của mình cho người khác xem nên mới như thế. Có chuyện gì cô cũng giữ trong lòng, tin rằng sau khi tất cả qua đi, một ngày nào đó cô sẽ đón chào ánh nắng ấm áp và có một cuộc sống tốt đẹp.

Cô không ngờ mình sẽ sụp đổ nhanh như vậy.

Không ai nghĩ cô muốn nhảy lầu. Ai cũng tưởng cô muốn uy hiếp Tả Nhiên và Ngụy Lượng để đòi tiền.

981.27

Đến kỳ nghỉ, Ngụy Lượng và Tả Nhiên vẫn không ngừng theo đuổi Đường Quả.

Khi Đường Quả đi làm thêm, bọn họ sẽ mua nước, đồ ăn vặt và kem cô thích, không hề mất kiên nhẫn chút nào. Sau khi xong việc, Đường Quả sẽ mời cả hai ăn vặt, lẩu hoặc BBQ, tóm lại là cả ba cùng vui.

Gần đến khai giảng, Tả Nhiên đến tìm Đường Quả trước.

"Tiểu Quả, chúng ta quen biết nhau lâu thế rồi, chắc cậu cũng hiểu tớ đúng không?"
Đường Quả gật đầu, cong cong mắt, "Cậu muốn nói gì?"

Tả Nhiên cúi người xuống, giọng nhẹ nhàng, "Càng thân với cậu, tớ càng bị cậu hấp dẫn. Tiểu Quả, tớ muốn theo đuổi cậu, hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội." Lúc nói ra những lời này, trong lòng hắn có phần căng thẳng.

Trước kia, khi nói với những nữ sinh khác, trong lòng hắn chỉ có vui vẻ, không căng thẳng đến mức toát mồ hôi tay như bây giờ. Hắn nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân thời tiết, không phải là hắn quan tâm đến chuyện Đường Quả có đồng ý hay không.

Hắn vẫn duy trì nụ cười đẹp đẽ của mình. Thổ lộ tình cảm như thế, gần như không ai không bị hấp dẫn.

"Tiểu Quả, cậu có thể suy nghĩ. Tớ chờ câu trả lời của cậu."

"Tả Nhiên, xin lỗi." Đường Quả gần như không suy nghĩ gì, lắc đầu ngay, "Tớ chỉ coi cậu là bạn thôi, chưa từng có suy nghĩ khác. Dù trước kia không quen hay giờ đã quen rồi tớ đều không có ý nghĩ đó. Tớ rất vui vì có thể quen được bạn tốt là cậu."
Nụ cười trên mặt Tả Nhiên biến mất, tay nắm chặt lại. Hắn không ngờ sau vài tháng nỗ lực, đáp án hắn nhận được vẫn là lời từ chối dứt khoát như cũ.

Hắn nhìn nữ sinh trước mặt, nói lại, "Tiểu Quả, chẳng lẽ một cơ hội cũng không được? Cậu không thể thử sao?"

"Hiện tại tớ chỉ muốn nghiêm túc học tập, trước khi vào đại học sẽ không xét đến chuyện tình cảm cá nhân. Hơn nữa tớ cũng chỉ coi cậu là bạn. Xin lỗi cậu, rất nhiều." Trên mặt Đường Quả có chút bất đắc dĩ, "Nếu cậu đối xử tốt với tớ là vì thích tớ thì chúng ta nên ít gặp mặt hơn."

Bị từ chối thêm lần nữa, Tả Nhiên có phần thẹn quá hóa giận, nhưng hắn vẫn quan tâm đến hình tượng của mình. Cúi đầu xuống một lúc lâu, hắn cười lên, "Được rồi, tớ không ép cậu."

Hai người ngồi im lặng cùng nhau, sau đó từng người rời đi.
Chưa được mấy ngày, Ngụy Lượng lại mang một bó hoa hồng to tướng đến thổ lộ, "Tiểu Quả, tớ luôn thích cậu. Nghĩ đi nghĩ lại mãi, tớ quyết định thử thêm lần nữa, hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội."

Ngụy Lượng cũng tự tin hệt như Tả Nhiên. Biết Tả Nhiên đã thất bại, hắn còn cười rõ lâu. Nhưng đến lượt hắn, hắn cũng không ngờ mình sẽ căng thẳng như thế.

Hắn không cảm thấy mình để ý đến Đường Quả, hắn nghĩ mình sợ Đường Quả từ chối và thành trò cười cho Tả Nhiên.

Hắn chuẩn bị khá đầy đủ, không bừa bãi như Tả Nhiên. Chẳng mang cái gì, chỉ đưa đi uống trà sữa đã thổ lộ rồi.

_

Editor:

Thường Trạm a.k.a A Hào: Mấy tháng mà đòi có được tình cảm của cô ấy? Một lũ gà.

Editor: Vâng, anh là nhất, nhất anh rồi.

982.28

Nghe nói nữ sinh không thích kiểu bừa bãi như thế nên hắn đã thay đổi ngoại hình một chút, còn mua hoa hồng và chọn đi ăn nhà hàng Tây xa xỉ. Chỉ cần Đường Quả đồng ý, hắn sẽ dẫn cô đi ăn.
Ngay khi trong lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi thì Đường Quả cười, "Thật xin lỗi."

Nụ cười trên mặt Ngụy Lượng cứng đờ. Hắn không ngờ mình sẽ bị từ chối. Giống hệt như mấy tháng trước, Đường Quả không hề suy nghĩ một chút nào. Nếu cô có phần do dự một chốc, trong lòng hắn còn dễ chịu hơn.

Hắn vất vả lâu như vậy để thổ lộ với cô, còn phí cả ngày trời để cho cô ấn tượng tốt, vậy mà cô vẫn từ chối.

"Vậy sao." Ngụy Lượng mau chóng phản ứng lại, "Cậu đã từng từ chối tớ một lần, xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi."

Đường Quả không nói gì nữa, chào tạm biệt rồi đi ngay.

Sắc mặt Ngụy Lượng trầm xuống. Đúng lúc này, Tả Nhiên gọi điện đến, "Thành công không?"

"Không." Giọng Ngụy Lượng lạnh băng. Hắn ném hoa hồng xuống đất, hung dữ đạp lên, "Tao không cam lòng. Lâu như thế rồi, vẫn không do dự chút nào. Chẳng lẽ đang chơi đùa chúng ta?"
"Uống rượu chỗ cũ, đi không?"

"Chờ tao."

Sau khi tỏ tình thất bại, Ngụy Lượng và Tả Nhiên không xuất hiện trước mặt Đường Quả nữa. Cả hai đều kiêu ngạo, không có khả năng bị từ chối liên tiếp vẫn tiếp tục theo đuổi.

Bọn họ không tìm Đường Quả, Đường Quả cũng không đi làm thêm. Một tuần trước khai giảng, cô nhìn thị trường chứng khoán, bán hơn một nửa số cổ phiếu.

Cổ phiếu tăng nhanh hơn so với tính toán của cô. Cô tưởng rằng trước khai giảng sẽ có hơn một ngàn vạn là cùng, không ngờ hiện tại đã có đến hai ngàn.

Một ngày, cô nằm ườn trên sô pha, nói với hệ thống, "Giúp ta tìm hết thông tin liên lạc của những luật sư tư nhân giỏi nhất thế giới, nhược điểm và sở thích của họ cũng phải nắm được trong tay."

Số liệu của hệ thống run lên, [Đã rõ, ký chủ đại đại.]
Hiện tại nó vô địch thế giới internet, chỉ cần là nơi có internet, không gì có thể cản được nó.

Một giờ sau, nó tìm ra hết thông tin của các luật sư, không chỉ có thông tin liên lạc mà còn cả nhược điểm.

Đường Quả nhìn tài liệu của họ, cảm thán, "Còn nghèo quá. May là có thể trả công bằng thứ khác."

"Thống tử, tìm trong không gian hệ thống mấy món đồ họ khiến họ thấy hứng thú, chụp ảnh lại rồi gửi cho họ. Nếu họ muốn, nhất định sẽ liên hệ với mi."

[Ký chủ đại đại, người ta liên lạc rồi thì tôi phải nói gì?]

"Bảo họ tới đây, ta có một vụ kiện cần họ tham gia. Chỉ cần họ thắng được, ta sẽ đưa đồ họ muốn cho họ."

Hệ thống biết ký chủ đang muốn ra tay rồi. Nó làm theo lời cô, những luật sư giật mình khi thấy thư nó gửi. Hòm thư của họ là riêng tư, đến người ngoài cũng không biết.
Thấy được đồ mình muốn, quả nhiên họ liên hệ với hệ thống ngay.

Hệ thống báo cho Đường Quả, Đường Quả gửi tài liệu cho họ. Đọc xong tài liệu, trong năm mươi người thì có ba mươi người chấp nhận vụ kiện đặc biệt này.

983.29

Một ngày trước khai giảng, Đường Quả đến gặp 30 luật sư.

Các luật sư trên toàn cầu thấy những người khác cũng được mời đến căn biệt thự này đều ngạc nhiên. Ai cũng là người nổi tiếng, còn làm chung ngành, đương nhiên cũng biết tên tuổi của nhau ít nhiều.

Họ chào nhau, thấy chủ nhà vẫn chưa đến nên giao lưu một chút với những người xung quanh. Sau đó, họ biết được chủ nhà đều gửi email cho họ, còn gửi vào hòm thư riêng biệt.

Cứ việc không ai lộ ra điều kiện giao dịch của mình là gì, nhưng với trí thông minh của từng người, ai cũng biết điều kiện giao dịch khiến tất cả cùng hài lòng mới có thể khiến họ không ngại vất vả đến đây.
Đường Quả xuất hiện trước mặt họ, tất cả đều giật mình. Nhiều năm về sau họ vẫn không thể quên cuộc gặp gỡ thần kỳ này.

"Hoan nghênh các vị đến đây, cũng cảm ơn vì đã đến."

Các luật sư đều đã chuẩn bị trước, Đường Quả nói tiếng Anh, một số người không giỏi tiếng Anh lắm vẫn có thể hiểu cô đang nói gì nhờ máy phiên dịch.

Dù họ ngạc nhiên vô cùng trước cô bé phương Đông mười mấy tuổi này, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Tất cả dùng ngôn ngữ mình quen thuộc để chào Đường Quả.

"Mọi người đã đến đây, chứng tỏ rằng mọi người đã đồng ý nhận vụ kiện này. Những gì tôi viết trong email đều là thật, tôi muốn kiện những người đó." Đường Quả ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói, "Tôi mời mọi người, không tiếc dùng những đồ vật mọi người hứng thú chỉ vì mục đích duy nhất là thắng kiện. Tất cả đều là luật sư giỏi nhất thế giới, người mạnh hợp lực hẳn là sẽ không làm tôi thất vọng."
Các luật sư nhìn nhau, lên tiếng, "Chúng tôi đến đây, đương nhiên đã nắm chắc phần thắng." Một luật sư hào hứng, "Hơn nữa tôi cũng không chỉ vì điều kiện của cô Đường mà nhận vụ kiện này."

"Tôi tin những người còn lại cũng thế. Chúng tôi chưa từng nhận một vụ kiện nào như vậy. Chúng tôi hứng thú và tò mò nhiều hơn. Cô Đường thật bí ẩn, việc cô làm cũng quá dũng cảm. Giống như cô, mục đích của chúng tôi cũng là thắng kiện."

Chỉ cần thắng, họ không những có được bảo bối Đường Quả đưa ra mà còn có danh. Đây là vụ kiện kỳ lạ nhất thế giới, bởi vì có quá nhiều bị cáo.

"Tuy nhiên chúng tôi cần nhiều thời gian để làm công tác chuẩn bị. Nếu cô Đường không vội, chúng tôi có thể dùng một năm để thu thập chứng cứ, đảm bảo bị cáo không thể phản bác."
"Không được, tôi vội lắm." Đường Quả đáp, "Mọi người chỉ có thời gian một tháng."

Các luật sư nhìn nhau, nhỏ giọng giao lưu, đều nghĩ rằng việc này hơi khó.

"Tôi mời các vị đến, đương nhiên đã có đầy đủ chứng cứ. Mọi người cần gì tôi đều có." Đường Quả lấy ra một xấp đĩa CD dày, đặt lên bàn trà, "Tôi nghĩ không có bằng chứng nào không ở trong đây. Đã có cái này rồi mà còn không thắng kiện nữa thì thanh danh các vị vứt đi là vừa."

Các luật sư không hề khó chịu với câu nói này, ngược lại họ chỉ nhìn xấp đĩa CD với vẻ hứng thú.

984.30

Đường Quả đứng lên, "Các vị luật sư xin hãy nhớ, chỉ có một tháng chuẩn bị. Đồ ở đây đã chuẩn bị hết cho các vị. Tôi vẫn còn nhiều, các vị có thể gọi điện cho tôi để lấy lúc nào cũng được."

"Ngày mai tôi khai giảng rồi, xin lỗi vì không thể tiếp đón được."
Đường Quả quay người ra ngoài, khóe môi treo ý cười.

30 luật sư thấy cô đi rồi, vội vội vàng vàng mở đĩa CD lên xem. Họ tò mò vô cùng, không biết bên trong là gì.

Hôm sau, Đường Quả lên trường. Không ai quên sự tồn tại của cô, vẫn dùng ánh mắt khác thường để nhìn cô.

Tất cả quan sát hai ngày, không thấy Tả Nhiên và Ngụy Lượng gọi Đường Quả lên tầng cao nhất ăn trưa nữa nhưng cũng không nghi ngờ gì. Ai cũng nghĩ, hai người họ lớp 12 rồi, bận học hơn, không đi gọi Đường Quả cũng bình thường.

Nhưng hai tuần sau thấy Ngụy Lượng và Tả Nhiên không chào Đường Quả khi gặp mặt nữa, tất cả bắt đầu nghi ngờ đôi bên đổ vỡ. Nhất là khi có người bàn tán về Đường Quả trước mặt Ngụy Lượng và Tả Nhiên, cả hai đều không phản ứng gì.

Sau vô số lần thăm dò, mọi người nhận định Đường Quả đã không liên quan gì đến Tả Nhiên và Ngụy Lượng nữa, có thể là cãi nhau, hoặc là Tả Nhiên và Ngụy Lượng hết hứng thú với Đường Quả. Đường Quả không nói gì, gần như ai cũng cho rằng hai người kia đã trả phí cho cô, chia tay trong hòa bình.
Không có Tả Nhiên và Ngụy Lượng che chở, số người nói xấu Đường Quả nhiều lên. Từ chuyện bán thân, đến chuyện bị lão già bao nuôi, giờ là chuyện cả Ngụy Lượng lẫn Tả Nhiên cùng bao nuôi Đường Quả. Thậm chí còn có người tung tin nóng rằng hồi nghỉ học, Đường Quả vẫn luôn dính đến hai người này, còn hai người kia chơi cô chán rồi, không còn hứng thú nữa. Vốn dĩ tính cách cả hai đã như thế, chuyện này không lạ một chút nào. Bọn họ hào phóng, có tiền, có địa vị, không ai nói bọn họ sai. Hơn thế, bọn họ đâu có ép buộc người ta, là người ta tự nguyện, lại càng không sai.

Tả Nhiên và Ngụy Lượng nghe tin, cười gằn. Vốn dĩ bọn họ luôn âm thầm theo dõi Đường Quả, nhìn người khác bàn tán về cô, mắng chửi cô, trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm.

Nhưng nghĩ đến câu từ chối lạnh nhạt của cô, bọn họ không muốn quan tâm. Bọn họ đợi, đợi cô cầu xin bọn họ. Chỉ cần cô mở miệng xin, bọn họ vẫn sẽ bảo vệ cô, kể cả khi cô không muốn làm bạn gái.
Nhưng cả hai không chờ được. Có thể nói, chờ lâu đã khiến bọn họ thẹn quá hóa giận.

Một ngày Đường Quả tan học, cô lại bị Thường Trạm chặn ở con phố cũ.

"Anh Thường Trạm, có chuyện gì thế ạ?"

Sắc mặt Thường Trạm phức tạp, "Em không bị ảnh hưởng gì với lời đồn trong trường à?"

"Không có ạ. Anh để ý em hả?" Đường Quả cười tủm tỉm. Nụ cười tươi như thế, thoạt trông như không có việc gì thật.

Thường Trạm không thể xác định được rốt cuộc là cô có chịu được hay không.

"Tôi sẽ khuyên hai người kia ra mặt giải thích cho em."

"Thường Trạm này, anh đúng là người tốt. Lên lớp 12 rồi, bận như thế vẫn còn có thời gian lo chuyện của người khác."

Thường Trạm không thích bị khen như thế, "Tôi chỉ không muốn bạn chơi từ nhỏ của tôi làm việc sai trái. Bọn họ khiến em tổn thương, tôi sẽ đền tội cho em."
Bình Luận (0)
Comment