(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 995

995.41

"Tiểu Quả, xuống đi." Tả Nhiên run lên, nhìn hai chân Đường Quả trên không trung. Khu này có tám tầng, nếu rơi từ trên đó xuống, có bất tử cũng sẽ tàn phế, "Mau xuống đi, có cái gì chúng ta nói sau, được không?"

"Tiểu Quả, xuống đi." Đôi mắt Ngụy Lượng cũng đỏ bừng, "Cậu xuống đi, được không?"

Đường Quả nhìn cả hai, cười lên, giọng nói có phần lơ đãng, "Xuống kiểu gì? Nhảy xuống hả?"

"Không!" Tả Nhiên và Ngụy Lượng đồng thanh, lắc đầu, "Không phải. Tiểu Quả, cậu quay lại đi, bỏ chân lên, xuống bằng cầu thang bộ."

"Thế phiền lắm, nhảy xuống nhanh hơn."

Răng môi cả hai run lên. Bọn họ không nghĩ đến hậu quả này, bọn họ cũng không muốn như thế. Bọn họ chỉ muốn cho cô một bài học thôi, không ngờ cô lại leo lên trên đó.

"Xin cậu đấy, cậu xuống dưới được không?" Ngụy Lượng sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, "Là lỗi của tớ, tất cả đều là lỗi của tớ. Cậu xuống đi, cậu muốn gì cũng được hết."


Tả Nhiên cũng vội vàng quỳ xuống, tiếng da thịt chạm đất đau vô cùng. Nhưng chẳng ai nghĩ đến đau đớn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô gái trên kia xuống dưới.

Là lỗi của bọn họ, bọn họ không nên làm như thế.

Thấy biểu cảm của cô vẫn tươi tắn, trong lòng bọn họ càng thêm khó chịu.

"Mọi người nghe tôi nói." Ngụy Lượng kêu lớn, xung quanh yên tĩnh lại, "Ngụy Lượng tôi," Hắn túm lấy cổ áo Tả Nhiên, "và Tả Nhiên, từ trước đến nay đều chơi cùng với Đường Quả rất trong sáng, không hề có chuyện như lời đồn."

Nói xong, thấy mọi người không tin tưởng, hắn hoảng hốt. Vì sao vẫn còn nghi ngờ? Hắn là đương sự, hắn nói không là không mới đúng.

"Những lời đồn cũng là tôi và Tả Nhiên làm ra. Hết thảy đều là chúng tôi làm."

Tả Nhiên cũng lên tiếng, "Đúng vậy, đều là chúng tôi làm tất. Chúng tôi theo đuổi Đường Quả không thành nên mới tạo ra tin đồn như thế. Chúng tôi dự định khi toàn trường công kích cậu ấy, chúng tôi lại làm thân để trở thành người cậu ấy tin tưởng, khiến cậu ấy có suy nghĩ khác về chúng tôi."


"Chúng tôi muốn theo đuổi cậu ấy thêm lần nữa, biết đâu cậu ấy sẽ đồng ý." Ngụy Lượng kể lại, "Không ngờ cậu ấy vẫn từ chối với lý do tập trung học."

"Chúng tôi giận quá mất khôn, mặc kệ hết những tin đồn nói chúng tôi bao nuôi cậu ấy, thậm chí còn đồn thổi thêm." Mắt Tả Nhiên đỏ lên, "Nhà trường mời chúng tôi làm chứng, chúng tôi từ chối, cậu ấy đến gặp chúng tôi, chúng tôi cũng vì thù riêng mà nói sai sự thật."

"Trước nay ba người chúng tôi chỉ là bạn, là chúng tôi thẹn quá hóa giận nên mới tung tin đồn." Ngụy Lượng lớn tiếng, "Cậu ấy chưa từng tiêu tiền của chúng tôi, càng không nhận quà cáp của chúng tôi. Chúng tôi mời cậu ấy đi ăn, cậu ấy cũng sẽ mời lại."

996.42

"Cậu ấy là học sinh ngoan, không hề làm chuyện gì như lời đồn."

Cả hai gần như gào lên. Nhưng biểu cảm của những người xung quanh vẫn là nghi ngờ. Thậm chí còn có người nói, "Để cứu bạn, hai cậu này cũng tận tình nhỉ, bao nhiêu sai lầm ôm hết vào người mình."


"Đúng, đúng. Trước vấn đề sinh tử, cái gì cũng không quan trọng."

"Hai cậu này rất có trách nhiệm."

"Phải phải. Con nhỏ đó chuyện bé xé ra to, chỉ vì mấy lời đồn đã muốn chết rồi."

"Ngồi trên đó lâu thế, sao không nhảy xuống đi."

"Không phải muốn nhảy à? Sao không nhảy?"

Tả Nhiên và Ngụy Lượng tưởng rằng, chỉ cần lên tiếng chứng minh thì người xung quanh nhất định sẽ tin tưởng, hoàn toàn không nghĩ đến phản ứng của người ta sẽ như thế này.

Cả hai vò đầu bứt tai, hoảng loạn vô cùng. Bọn họ tuyệt vọng, tại sao lại như thế, sao lại như thế được? Đã nói rõ ràng rồi, nghe thấy chân tướng rồi, tại sao vẫn không tin?

Bên tai cả hai vẫn truyền đến vô số lời bàn tán. Nào là Đường Quả làm quá mọi chuyện; nào là giới trẻ ngày này tâm lý kém, mới chút áp lực đã không chịu nổi, không bằng bọn họ ngày xưa; nào là trèo lên cao thế làm gì, gây phiền hà đến người xung quanh; nào là con cái bây giờ quá ghê gớm, chuyện gì cũng dùng cách này giải quyết; nào là người ta đã quỳ xuống giải thích giùm rồi, còn muốn sao nữa.
"Im hết đi!" Ngụy Lượng khủng hoảng, "Mấy người thì biết cái gì? Tôi nói thật, mấy người còn không tin nữa, tôi gọi người lên xé miệng mấy người." Hai mắt hắn như muốn nhảy ra ngoài. Hung dữ như thế, tiếng bàn tán xung quanh nhỏ đi nhiều. Tuy nhiên, miệng không nói nhưng tay vẫn cầm máy livestream.

Hai người tuyệt vọng và bất lực. Bọn họ đột nhiên cảm thấy, những người kia thật xa lạ.

Tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

Rốt cuộc thì bọn họ cũng cảm nhận được cảm giác cả thế giới không tin mình là như thế nào. Người ta chê cười, khinh bỉ, chửi rủa, thật đáng sợ.

Dùng ngôn từ để công kích, vừa đáng sợ vừa tăm tối, dù có tuyệt vọng đến lạnh người nhưng vẫn chẳng thể chứng minh mình không sai.

Từ khi nhập trường đến giờ, Tiểu Quả luôn phải chịu công kích như thế, vậy mà cô vẫn cười, còn cười tươi. Cô vẫn đi siêu thị làm thêm, vẫn biểu diễn ca múa mang niềm vui đến cho mọi người, tăng doanh thu cho sản phẩm.
Cả hai mờ mịt nhìn cô gái trên sân thượng, không thở nổi. Một người lạc quan, trong sáng như thế, tại sao lại bị bọn họ áp bức đến mức này?

"Đường Quả." Thường Trạm đã lên sân thượng, cẩn thận lại gần cô. Vốn dĩ anh không định lên tiếng, chỉ là khi anh vừa lên, Đường Quả đã phát hiện ra.

"Phí hoài bản thân cũng không thể giải quyết được gì." Anh đành lên tiếng, giơ tay ra, "Xuống dưới cùng tôi, được không? Đến đây, nắm lấy tay tôi này."

997.43

"Về sau tôi sẽ cùng em đối mặt với mọi chuyện. Dù tương lai có khó khăn thế nào, tôi cũng đi cùng em. Vô số người hiểu lầm em, tôi cũng tin em, giúp em chứng minh trong sạch."

Đường Quả không cười nữa, "Anh đúng là người tốt."

"Không, tôi không tốt. Tôi không để ý xung quanh, không ngăn cản Tả Nhiên và Ngụy Lượng nên mới khiến em tổn thương. Tôi không nghĩ đến hậu quả như thế. Nếu tôi ngăn cản kịp thời, em đã không tổn thương đến mức này."
"Tôi là người ngoài nhưng cũng có tội, tội lạnh nhạt, tội sơ ý, tội không cản bạn khiến bạn phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ." Thường Trạm nói, "Tôi đã mặc kệ chuyện không liên quan đến mình. Nếu như tôi nhiệt tình một chút, kết quả sẽ không như bây giờ."

"Đường Quả, xuống dưới đi, được không?"

Đường Quả cười lên. Cô nhìn Thường Trạm, "Em không muốn xuống. Hiện giờ em còn chuyện quan trọng phải làm." Giọng cô rất nhẹ nhàng, truyền đến tai Thường Trạm, "Em vốn chỉ cần chứng minh mình không làm những chuyện táng tận lương tâm, nhưng giờ em không chỉ muốn như thế."

Thường Trạm cảm thấy không ổn. Đường Quả tiếp tục, "Đã làm sai thì phải chịu phạt, một miệng một lời đồn có khả năng hại cả một mạng người. Bịa đặt luôn có tội."

Cô đứng lên, tim Thường Trạm chậm nửa nhịp, mặt cắt không còn một giọt máu.
Anh không dám đi lên, sợ cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đường Quả thấy bên dưới càng ngày càng nhiều người, có bạn cùng lớp, bạn cùng trường, các giáo viên, phụ huynh, phóng viên, cả người qua đường nữa. Vô số người bàn tán tại sao cô lại chọn cách như thế, cũng có người lại hỏi sao cô không nhảy, đúng là lãng phí thời gian. Có một người nói thì sẽ có người thứ hai nói, nhưng cô không tức giận chú nào.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thường Trạm, cô nhặt cái túi bên cạnh mình, lấy ra một cái loa. Giọng cô truyền đi khắp nơi, "Được rồi, đừng náo loạn. Mọi người nghe tôi nói."

Những người đứng xem giật mình, không hiểu nổi. Nhảy lầu phiên bản thăng cấp à? Trước khi nhảy còn bắc loa giao lưu với người ta.

"Đầu tiên, cháu xin gửi lời xin lỗi đến các chú cứu hộ, cháu đã khiến mọi người bận lòng rồi." Đường Quả hối lỗi. Đội cứu viện nhìn nhau, cũng cầm loa lên, "Cháu gái, có chuyện gì xuống dưới nói, được không?"
Họ đã gặp nhiều trường hợp như thế này, nhưng không phải lần nào họ cũng cứu được. Nghe xung quanh bàn tán, họ giận vô cùng. Có điều, họ đến là để cứu người, mỗi giây phút đều đáng quý, không rảnh để tranh luận.

Tính mạng quan trọng nhất, mỗi lần cứu được một mạng người, trong lòng họ như được an ủi.

Những lời bàn tán đáng sợ kia rất có thể gây nên phiền phức cho họ. Vốn dĩ có thể cứu được người ta, nhưng vì những lời ấy mà họ đánh mất cơ hội quý giá.

998.44

Nghe nữ sinh trên kia muốn giao lưu, họ mừng vô cùng.

Đường Quả nhìn họ đưa mắt nhìn nhau, định lén đưa cô xuống dưới, cảm thấy thật đáng yêu.

"Tiếp theo, tôi muốn nói, tôi không định nhảy lầu. Còn vì sao lại ở đây, là vì tôi nghĩ rằng càng lên cao thì càng dễ được chú ý."

"Ấn tượng của mọi người về tôi là một đứa hư hỏng dụ dỗ bạn nam và bị bao nuôi. Nếu tôi đứng dưới đất cùng với mọi người, chỉ sợ mọi người vây lại dùng nước bọt phủ tôi mất."
"Cháu lựa chọn vị trí này để nói cho dễ hơn." Đường Quả nói với đội cứu hộ, "Làm phiền các chú rồi ạ, các chú không cần đưa cháu xuống đâu."

"Năm nay cháu mười bảy, là học sinh có thành tích tốt nhất trường, cũng là một người đoan chính, đầy ưu điểm, còn có một người mẹ hết mực yêu thương, tiền đồ xán lạn, tại sao cháu phải hoài phí bản thân chứ?"

Như để chứng minh, cô nhẹ nhàng bước vào trong, "Các chú cứ yên tâm ạ. Nếu có thể, cháu mong các chú sẽ nghe cháu nói xong rồi mới đi."

"Đương nhiên, những người còn lại không muốn nghe cũng có thể đi, nhưng mà... mấy ngày nữa sẽ có người đến gặp mọi người, tôi nghĩ mọi người nên nghe."

Đội cứu hộ thấy Đường Quả đi vào, quay sang nhìn nhau bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định vừa làm công tác chuẩn bị vừa nghe cô nói.
Biết cô có thành tích đứng đầu trường, họ càng tôn trọng cô. Nữ sinh ưu tú như thế, không biết làm sao mà lại phải đứng trên sân thượng nói chuyện.

"Được rồi, mọi người đã yên tĩnh, tôi xin bắt đầu."

Thường Trạm lại gần Đường Quả, thấy cô không kích động, cũng không có ý định nhảy xuống, trong lòng anh yên tâm hơn. Thấy anh đến, cô liếc anh một cái, tiếp tục cầm loa nói.

"Đầu tiên, về lời đồn tôi bị lão già bao nuôi và ra ngoài bán thân, tôi xin khẳng định lại một lần nữa, tôi không làm."

"Thứ hai, chuyện bị con nhà giàu bao nuôi cũng là giả."

"Thứ ba, nhà trường không điều tra rõ ràng, chỉ vì phụ huynh khiếu nại mà đuổi học tôi, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm."

"Thứ tư, với những ai truyền tin đồn và công kích cá nhân tôi từ khi tôi nhập học đến giờ , tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi." Cô nhìn tất cả ngơ ngác, cười lên, "Không hiểu? À, nói đơn giản thì là tôi sẽ khởi tố tất cả."
Ai cũng giật mình nhìn Đường Quả. Nữ sinh này điên rồi đúng không?

"Mấy ngày trước, có vài phụ huynh rất kích động, không những dùng từ ngữ để sỉ nhục tôi mà còn lấy đồ ném tôi. Ngại quá, tôi cũng khởi tố mấy người."

"Giáo viên ra oai trước học sinh là cô Trần. Thân là giáo viên vậy mà lại công kích học sinh của mình khi không có chứng cứ, cô cũng bị khởi tố."

Đường Quả lấy trong túi ra một danh sách, nhìn xuống, "Tiếp theo, tôi đọc đến tên ai, người đó là người tôi muốn khởi tố."

Ai cũng hoảng sợ nhìn nữ sinh nói một cách dõng dạc. Vốn tưởng rằng cô nhảy lầu, hoàn toàn không ngờ rằng mình đến hóng hớt, nói thêm mấy câu đã bị tố cáo.

999.45

Thường Trạm đứng ở một bên cũng kinh ngạc. Ban đầu anh cũng nghĩ rằng cô không chịu được áp lực nên mới chạy lên sân thượng để chạy trốn thế giới, hoàn toàn không ngờ đến việc này.
Lúc cô lấy loa ra anh đã biết cô sẽ không nhảy xuống, nhưng cũng chỉ nghĩ là cô thanh minh cho bản thân mình.

Anh sai rồi.

Đúng là cô cũng nói mình không làm những việc giống như lời đồn, nhưng cũng chỉ là nói vậy thôi.

Mục đích của cô là thông báo tới tất cả rằng: Các người là bị cáo, và tôi, là người tố cáo.

Đúng, đây mới là mục đích của cô.

Trong mắt Thường Trạm đầy ý cười. Anh đứng bên cạnh cô, nghe cô bình tĩnh nói. Bây giờ trong mắt anh không có đề toán nữa, chỉ có cô thôi. Người ta đã coi thường cô gái can đảm này rồi.

Nghe cô đọc tên, trong đám người có người thay đổi sắc mặt, lẩm bẩm, "Tại sao lại có mình chứ?"

Thường Trạm nhìn xuống, thấy bọn họ chuẩn bị rời đi. Anh không nghĩ bọn họ sẽ thoát được, cô đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.

Trong danh sách có mấy ngàn người, Đường Quả phải đọc một lúc lâu. Mỗi khi cô đọc tên ai đó, người đấy sẽ che mặt bỏ đi.
Phóng viên suиɠ sướиɠ vô cùng, nhanh chóng chụp ảnh. Nhưng đến cuối, Đường Quả đọc tên những phóng viên bịa chuyện ra, bọn họ không sướng nổi nữa, vội xách camera chạy đi. Không ngờ rằng đồng nghiệp của bọn họ lại bấm máy tanh tách. Không chịu yếu thế, tất cả quay sang chụp nhau, có chết thì cùng chết chùm.

Không biết từ bao giờ, trời đổ mưa phùn xuống. Không ai nói gì nữa, chỉ có tiếng của nữ sinh cầm loa.

Người dầm mưa không hề biết trận mưa này cũng không đơn giản.

Tả Nhiên và Ngụy Lượng quỳ trên đất nhìn cô gái trên sân thượng, cảm giác cô không giống như trước kia.

Bạch Phỉ nắm chặt tay nhìn những gương mặt xám xịt, trong lòng suиɠ sướиɠ vô cùng.

"Nó tưởng muốn cáo là cáo, muốn tố là tố sao?" Có người nói.

"Đúng, chúng ta đâu có phạm pháp, khởi tố thế nào? Nói chúng ta bịa đặt, có chứng cứ không?"
Đúng lúc này, ngoài trường có một dàn xe hơi xa hoa đậu lại, không biết là bao nhiêu chiếc. Cửa xe mở ra, một nhóm người mặc âu phục bước xuống. Có người phương đông, có người phương tây, da vàng, da trắng, da đen đủ cả. Trong tay họ đều là một túi tài liệu. Bên cạnh họ là các trợ lý chung sắc tộc ôm một chồng tài liệu dày.

Họ vừa xuất hiện, bao nhiêu người chú ý đến. Họ đưa giấy chứng nhận của mình ra, là luật sư nhận vụ kiện của Đường Quả.

Họ cứ thế đi vào trường, đứng dưới sân nhìn Đường Quả.

"Cô Đường, đã chuẩn bị xong xuôi, xin hỏi bao giờ có thể bắt đầu?"

Ba mươi luật sư, ba mươi trợ lý cùng đứng bên dưới, những kẻ đang cảm thấy may mắn trơ mắt nhìn hình ảnh lạ lùng đó. Có một số người có hiểu biết, nhận ra được một vài một vài luật sư nổi tiếng thế giới, sắc mặt tái nhợt.
"Có thể bắt đầu rồi." Đường Quả lạnh lùng.

_

Editor: Chương sau là chương thứ 1000 rồi aaaaaaa

Bình Luận (0)
Comment